Người trưởng thành dễ dàng kết bạn, không giống như thời trẻ lúc nào cũng có chút ngại ngùng dè dặt. Ngồi ăn một bữa, uống vài hớp rượu là thành quen.
Hạ Viễn và Đường Ninh đúng là vừa khéo chạm mặt nhau, Đường Ninh ngồi một mình ở đó uống rượu, bị Hạ Viễn bắt gặp. Thực ra hai người họ cũng thân quen, hồi còn đi học quan hệ không tồi, sau này vẫn còn liên lạc. Đường Ninh hoàn toàn không hay biết Hạ Viễn từng tơ tưởng tới mình, lúc đấy chỉ cho rằng đây là một người đàn anh rất chăm sóc mình mà thôi.
Đương nhiên Hạ Viễn cũng không nhắc lại chuyện tơ tưởng trước đó, nhậu nhẹt với người nhà tùy tiện nhắc cũng không sao, nếu để cho chính chủ biết thì ngu học quá.
Ngoài Đào Hiểu Đông ra, ba người ngồi đây đều học y, có rất nhiều đề tài chung. Trước giờ Đào Hiểu Đông rất coi trọng bác sĩ, rất tôn kính cái nghề này, Đường Ninh lại là một người rất dễ nhìn, bởi vậy nên Đào Hiểu Đông rất hợp với anh ấy, nói qua nói lại giữa họ không còn khoảng cách nào nữa.
Lúc Đào Hiểu Đông muốn thân thiết với ai sẽ khiến đối phương cảm thấy rất dễ chịu, vừa gần gũi nhưng không cố sức, rất tự nhiên. Anh trời sinh đã thế, như vậy từ nhỏ rồi, Điền Nghị nói anh thành thật, nhưng lại suy nghĩ nhiều. Hai điểm này bình thường không xuất hiện trên cùng một người, một khi nó xuất hiện trên cùng một người, thì thể hiện người này rất lôi cuốn, rất được lòng mọi người.
Trước kia Hạ Viễn cũng thi trường y đàng hoàng, cũng từng là học sinh giỏi đạt điểm cao, bạn bè quen biết thời đại học đại đa số đều làm bác sĩ. Thi vào trường họ rồi chẳng mấy ai là không làm bác sĩ cả, mà dù không làm bác sĩ, thì cũng giống như anh ta bây giờ, không thể rời ngành y.
Hạ Viễn cũng từng ôm mộng làm bác sĩ, cũng muốn chữa bệnh cống hiến cho nghề, nhưng mà cuối cùng vẫn chọn con đường thực tế hơn. Lúc rượu vào, nhớ lại bản thân khi đó chần chừ lưỡng lự, tiếc nuối nói: “Một bước sai từng bước sai, nếu ban đầu tôi không làm thuốc.. có lẽ bây giờ cũng giống mấy ông, làm một thiên sứ áo trắng.”
“Thiên sứ áo trắng cái gì..” Điền Nghị nói anh ta, “Chỉ với câu này đã thấy ông không làm được bác sĩ giỏi rồi, thiên sứ áo trắng là y tá.”
“Bác sĩ cũng là thiên sứ mà?” Hạ Viễn nhìn hai người họ, cảm thán rằng, “Làm bác sĩ tốt biết bao, chữa bệnh cứu người, công đức vô lượng.”
Điền Nghị tiếp lời: “Tốt cái nỗi gì, vất vả khổ cực chẳng thấy tốt miếng nào.”
Hạ Viễn chê anh ta ủ dột, không có sức sống, quét mắt nhìn một vòng, dừng trên người Đường Ninh mặc sơ mi trắng, quay đầu nói với Điền Nghị: “Tôi có thấy Tiểu Đường phàn nàn làm bác sĩ có gì không tốt đâu.”
Đường Ninh bị nhắc tới chớp mắt nhìn, dường như suy nghĩ mấy giây, sau đó cười nhạt bảo: “Đúng là không có gì tốt cả.”
“Sao lại không tốt được, em cứu được bao nhiêu mạng người rồi? Bao nhiêu mạng người được cứu từ tay em rồi? Mấy người vĩ đại thế cơ mà.” Hạ Viễn cụng chén với hai người họ, rồi tự uống.
Đường Ninh đưa chén lên miệng nhấp một ngụm, anh ngậm ngụm rượu trong miệng, cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Tay của anh rất đẹp, Đào Hiểu Đông nhìn thoáng qua.
Điền Nghị nói: “Ai khổ người ấy biết, lúc bận rộn làm việc mấy chục tiếng không ngơi nghỉ suốt cả đêm, sống mà đâm đầu vào chỗ chết, xong xuôi lại bị chửi bị kiện.”
“Thế ông đừng làm nữa, làm dụng cụ y tế với tôi đi.” Hạ Viễn nói.
Điền Nghị lắc đầu: “Không đâu.”
Hạ Viễn cười xùy một tiếng: “Bởi vậy nên ông cũng chỉ phàn nàn trước mặt chúng tôi, trước kia tôi đảm bảo ông đại phú đại quý ông cứ nằng nặc đòi làm bác sĩ nghèo khổ, giờ còn lảm nhảm cái gì nữa?”
Điền Nghị thấy buồn cười, uống cạn rượu trong chén, Hạ Viễn lại rót cho anh thêm chén nữa, Đường Ninh cũng cười, Đào Hiểu Đông ở bên cạnh nói: “Từ nhỏ cậu ta đã ôm mộng làm bác sĩ mặc áo blouse trắng, bác sĩ Điền ôm mộng rồi.”
Điền Nghị không nói gì, đúng là có chuyện anh kiên trì nhiều năm như vậy, những chuyện vất vả khổ cực nói ra kia, thực sự trước khi trở thành bác sĩ đã rõ trong lòng. Chẳng phải vẫn lựa chọn như vậy, vẫn đi con đường này hay sao.
Không có con đường nào khác, bao nhiêu năm qua chỉ nghĩ chuyện này.
Đề tài nhắc tới tạm thời, nói chuyện là trôi qua.
Sau đó họ nói chuyện khác, trò chuyện những chuyện trong bệnh viện, những chuyện tiếc nuối hoặc đáng yêu, cũng trò chuyện tình cảm. Cuộc trò chuyện hôm nay của bọn họ Đào Hiểu Đông không nhập cuộc được, anh chỉ biết lắng nghe. Anh không am hiểu bệnh viện, tình cảm cũng không rõ.
Điền Nghị và vợ mình yêu nhau gần mười năm, năm ngoái kết hôn, cuộc sống tốt đẹp vô cùng. Hạ Viễn là cao thủ tình trường, từng yêu đương đủ thể loại đếm không xuể. Ở mặt này Đào Hiểu Đông không thể coi là ngây thơ, dù sao cũng ba mươi mấy tuổi đầu rồi, đến từng tuổi này mà chưa từng yêu chưa từng trải qua thì đúng là trò cười. Thế nhưng đúng là đã lâu lắm rồi anh không yêu đương, không gặp được người thích hợp.
Suy cho cùng vẫn không thích chơi, ngại phiền phức. Ngoại hình ưa nhìn, đôi mắt nhìn người lúc nào cũng như cười như không, rất năng nổ. Rất có phong thái nghệ thuật, nhưng đến bây giờ không có ai, không có bạn cố định.
Có tiền, chưa lập gia đình. Kiểu người này giống như tấm bia sống, nam nữ trẻ tuổi không khỏi để ý tới.
Đương nhiên Đào Hiểu Đông không có vấn đề gì, chỉ là mấy năm nay tuổi tác tăng lên, càng ngày càng cảm thấy có khoảng cách thế hệ với lứa trẻ, không hợp được. Nói chuyện thậm chí còn không hợp, theo lý mà nói anh xăm hình từ đầu tới chân đều phải theo trào lưu, không nên ông cụ non, nhưng thực tế cảm thấy bây giờ quá khó giao lưu với lứa trẻ, cũng không đủ kiên nhẫn.
Vả lại cũng bận rộn, thời gian còn lại đều dành cho em trai, chẳng còn tâm tư nghĩ đi đâu khác.
“Tiểu Đường với người kia của cậu vẫn ổn chứ.” Hạ Viễn bóc hạt dẻ cười, vừa ăn vừa hỏi Đường Ninh.
Lúc cười Đường Ninh có đường cong mờ nơi khóe mắt, anh hỏi: “Người kia nào cơ?”
“Đó giờ cậu không có ai chắc? Tình cảm hai người vẫn tốt chứ?” Hạ Viễn hỏi anh ta.
Đường Ninh cũng nhặt hạt dẻ cười, nhưng không bóc ra, để trên đầu ngón tay dùng móng tay nhẹ nhàng gõ, trầm mặc một hồi mới khẽ “Ừ”, nói rằng: “Vẫn ổn.”
“Quá hiếm kiểu như các cậu, bao nhiêu năm như vậy rồi vẫn ở bên nhau rất ổn.” Hạ Viễn thành thật, lúc nói câu này không có ý nghĩ gì khác. Ánh trăng sáng gì đó bình thường đều là lời đầu môi, chuyện bao nhiêu năm trước, có vài chuyện chỉ để mình nhớ lại, không có tâm tư nào khác.
Đường Ninh không nói nhiều, mới ban nãy còn nói chuyện được, bây giờ lại không có lời nào để nói. Mọi người ngồi đây đều tinh ý, họ trao đổi ánh mắt, tự nhiên đổi đề tài.
Thứ tình cảm này, người khác thấy thế nào âu cũng chỉ là ánh mắt người ngoài, xảy ra chuyện gì tự bản thân mình biết rõ.
Mọi người uống rượu tán gẫu tới nửa đêm, ông chủ gọi lái xe thuê giúp họ, đưa từng người về nhà. Điền Nghị rất nghe lời, không đòi về nhà, ngoan ngoãn yên ắng theo Đào Hiểu Đông về nhà anh. Uống nhiều rồi vẫn nhớ tới vợ mình, chụp ảnh nhà của Đào Hiểu Đông, gửi tin nhắn thoại bằng chất giọng say mèm: “Vợ ơi anh về nhà Hiểu Đông, không làm loạn.”
Một lúc sau cô vợ mới trả lời anh, nghe giọng có vẻ ngái ngủ: “Nửa đêm nửa hôm rồi gửi tin nhắn gì hả, đi rửa ráy rồi ngủ đi, đừng làm loạn nữa, chỗ Hiểu Đông còn hai đứa em, đừng có đánh thức tụi nhóc.
Điền Nghị bảo: “Ừm được rồi.”
Đào Hiểu Đông ném anh ta lên sofa rồi mặc kệ, mở cửa nhìn hai đứa trẻ kia, Đào Hoài Nam và Trì Sính đã ngủ từ lâu rồi, đang ngủ say sưa. Đào Hiểu Đông giữ cửa, đá đá Điền Nghị, Điền Nghị nghiêng người vào phòng Đào Hiểu Đông.
Hai người họ không rửa ráy tắm rửa gì, cả hai đều uống nhiều, chẳng ngại ai, còn không thay quần áo, cứ như vậy đi ngủ.
Thời gian của Đào Hiểu Đông tương đối tự do, tối hôm qua nói với khách tối nay làm tiếp, đáng lý anh không cần phải dậy sớm làm gì. Nhưng Điền Nghị thì không được, cậu ta còn phải đi làm, tám giờ sáng phải tới khoa chẩn đoán hình ảnh.
Sáu giờ Đào Hoài Nam và Trì Sính dậy, Trì Sính nhìn cánh cửa một chút, nói rằng: “Hai đôi giày.”
Đào Hoài Nam hỏi: “Có đóng cửa không?”
Trì Sính: “Không đóng.”
“Thế nhìn xem.”
Trì Sính đi vào liếc nhìn, lúc trở ra bảo: “Là anh Điền Nghị.”
Dù rằng Đào Hoài Nam không nhìn thấy, vẫn cứ trố mắt ra, cậu bảo: “Anh đi chuẩn bị bữa sáng trước đi.”
Trì Sính rửa mặt rồi đi chuẩn bị bữa sáng, Đào Hoài Nam lần vào căn phòng của Đào Hiểu Đông, sờ lần trên giường. Sờ đến chân, cậu nhéo nhéo, là anh cậu. Thế là cậu sờ tiếp, Điền Nghị bị bóp cổ chân tỉnh giấc, hơi ngưa ngứa, hừ một tiếng.
“Anh Điền Nghị, mau dậy đi dậy đi!” Đào Hoài Nam vỗ chân anh.
Điền Nghị vẫn còn chưa tỉnh, hai mắt nhắm tịt hỏi: “Mấy giờ rồi…”
Đào Hoài Nam nói: “ giờ , nhanh lên!”
Điền Nghị vẫn còn lầu bầu: “Kịp mà..”
“Không kịp đâu! Anh mau dậy đi, anh ngủ ở đâu mà đòi kịp.” Đào Hoài Nam tiếp tục đập chân anh ta, “Anh có dậy đi làm không thế?”
Hai giây sau Điền Nghị mới ngồi bật dậy, thấy Đào Hoài Nam tóc tai bù xù đập mình, anh tỉnh hẳn. Điện thoại không ở bên người, hỏi Đào Hoài Nam: “Mấy giờ rồi Tiểu Nam?”
“ giờ , nhanh lên nhanh lên.” Đào Hoài Nam nói.
Điền Nghị khẽ thốt lên “Đệt”, vừa nhấc chân liền lăn qua người Đào Hiểu Đông ra ngoài. Đào Hiểu Đông bị lật tỉnh, mới đầu Đào Hiểu Đông cũng không nhớ, kết quả bị Điền Nghị đẩy: “Ông mau dậy đi! Tôi không có xe ông đưa tôi đi!”
Đào Hiểu Đông chau mày: “Ông lái xe tôi đi.”
“Tôi không lái đâu, lái xong lại phải trả ông, còn phải đi chuyến nữa, kiểu gì ông cũng phải qua chỗ tôi một chuyến, nhanh lên!” Điền Nghị nói xong đã ra khỏi phòng.
Đào Hoài Nam đã quá quen với cảnh này, mỗi lần Điền Nghị ngủ ở đây đều như vậy, không biết vì sao anh ta chẳng chịu nhớ đặt báo thức trước khi đi ngủ, lúc nào cũng phải đánh thức.
Cuối cùng Đào Hiểu Đông vẫn bị đánh thức đưa anh ta đi một chuyến, giờ cao điểm buổi sáng, bệnh viện của Điền Nghị tắc kín. Thế nhưng Đào Hiểu Đông quá quen thuộc nơi này, biết đi kiểu gì thì nhanh nhất, tốt xấu gì cũng đưa Điền Nghị tới trước tám giờ.
Điền Nghị làm việc ở viện , được xem là một bác sĩ trẻ tuổi ở khoa chẩn đoán hình ảnh. Đào Hiểu Đông thường xuyên qua viện , phải đưa Đào Hoài Nam đi tái khám định kỳ, khám mắt.
Đào Hiểu Đông rất kính trọng các bác sĩ ở đây, ai cũng là bác sĩ tốt. Anh quen thuộc với nơi này, cũng quen rất nhiều bác sĩ ở đây.
Bởi vậy nên lúc mấy ngày sau nghe Hạ Viễn kể người đó của Đường Ninh là Thang Sách Ngôn, Đào Hiểu Đông thật sự ngạc nhiên.
Ngạc nhiên rồi cẩn thận suy xét hai người, suy ngẫm từ ngoại hình cho tới khí chất của từng người một lượt, anh gật đầu cảm thán: “Xứng đôi!”