Bác sĩ Thang không chữa đầu óc được, ngay cả tật xấu ném đồ lung tung của Hiểu Đông hắn cũng không chữa nổi. Căn bản không có ý định chữa trị, một người vứt lung tung một người đi thu dọn, cũng thú vị lắm mà.
Sáng hôm sau Thang Sách Ngôn lấy thẻ ở chỗ áo khoác bên ban công, Đào Hiểu Đông thấy vậy cười bảo: “Thế cũng không tính là mất, cuối tuần mặc vào là em tìm thấy thôi.”
“Cuối tuần em đi công tác, có lẽ lại để anh cất quần áo cho em.” Thang Sách Ngôn thay giày đi ra cửa.
Ba chiếc thẻ thang máy của Đào Hiểu Đông đều mất như vậy, không biết tiện tay bỏ vào đâu, cái thẻ kia nhỏ quá, có lẽ đều bỏ quên trong túi áo chăng.
Đào Hiểu Đông đưa Thang Sách Ngôn đến nơi nhưng không đi luôn, anh cũng theo vào bệnh viện, Thang Sách Ngôn tới phòng làm việc, còn anh tới khoa sản.
Vợ của Điền Nghị là Tống Trúc dự kiến hôm qua sinh, nhưng hôm nay vẫn chưa sinh. Cô mang thai đôi, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã nhập viện chờ sinh từ hôm trước, hôm qua lúc Đào Hiểu Đông gọi điện thoại tới còn chưa có động tĩnh gì.
Lúc anh tới Tống Trúc ôm bụng đi dạo dọc hành lang, tờ giấy vo viên trong tay bị rơi mất, cô khom người muốn nhặt. Đào Hiểu Đông trông thấy đúng lúc này, vội nói: “Để anh nhặt, để anh nhặt cho, em đừng cử động.”
“Ôi,” Tống Trúc nghe thấy giọng anh, ngẩng đầu lên nhìn, cười hỏi, “Tới đó hả?”
Họ đã quá quen nhau rồi, quen từ hồi còn trẻ, cô bên Điền Nghị bao nhiêu năm thì quen Đào Hiểu Đông bấy nhiêu năm, quen đến nỗi chẳng cần khách sáo gì nữa. Khu phòng VIP yên tĩnh hơn khu phòng thường, Đào Hiểu Đông nhặt giấy lên, dìu hờ sau lưng, bảo rằng: “Bên cạnh không có ai à?”
“Mẹ em đi tìm bác sĩ, bà ấy sốt ruột, hỏi thăm mãi.” Cô nói đến mẹ chồng, mẹ ruột cô qua đời từ mấy năm trước, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tốt, mẹ Điền Nghị hiểu chuyện, hai người không có mâu thuẫn gì với nhau.
Thai đôi bụng to đến dọa người, Tống Trúc lại thuộc thể chất phản ứng nặng khi mang thai, năm ngoái lúc mới mang thai mấy tháng đầu bị giày vò nhiều lắm, sụt đi cả chục cân, Điền Nghị thương vợ đến mức bật khóc. Một người đàn ông ra dáng có thể đảm đương cả công việc lẫn gia đình, vậy mà lại không chịu nổi chuyện này, đau lòng rồi lại sốt ruột. Tống Trúc nhỏ hơn Điền Nghị mấy tuổi, nay cũng ba mươi hai, bao năm qua ở bên Điền Nghị không gặp chuyện gì to tát, lần này đúng là gặp hạn một năm.
Đào Hiểu Đông ngồi xuống cùng cô, hỏi cô có sợ không. Tống Trúc vô tư xua tay: “Giờ em chỉ muốn mau mau chóng chóng đẻ ra thôi, mệt chết mất.”
Đào Hiểu Đông ngồi ở hành lang tới trưa, vẫn không có động tĩnh gì, sau đó Tống Trúc nhờ anh đỡ đi. Trước khi đi anh dạo qua chỗ Điền Nghị một vòng, lần này Điền Nghị cũng bị giày vò, lo lắng quá.
“Chừng nào đẻ tôi báo ông, ông đừng chạy qua đây mãi, làm việc của ông đi.” Điền Nghị nói với anh.
“Mấy hôm nay không có việc gì, rảnh mà.” Đào Hiểu Đông nói.
Điền Nghị được nghỉ bảy ngày chăm vợ sinh con, giữ lại đợi sinh rồi mới xin nghỉ, đến bây giờ vẫn không biết bao giờ mới đẻ, nên không thể xin nghỉ được. Phía Tống Trúc chỉ có mẹ Điền Nghị và cô ấy, cho nên mấy hôm nay những lúc rảnh rang Đào Hiểu Đông lại qua xem tình hình một chút, sợ xảy ra tình huống gì bất ngờ mà bên cạnh lại không có ai.
Tuy rằng hai đứa bé kia là con nuôi của anh, anh và Tống Trúc thân đến độ không thể thân hơn, nhưng dù sao cũng không phải cha ruột của tụi nhỏ, không thể ngồi trong khoa sản mãi được.
Cho nên hai ngày sau đó Đào Hiểu Đông chỉ tới khoa sản dạo một vòng, sau đó thì về khoa mắt ngồi, bảo họ có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Anh tới khoa mắt cũng không gặp Thang Sách Ngôn, chỉ ngồi ở khu xếp hàng chỗ phòng khám, thực ra ngồi nơi nào cũng như nhau, chỉ là anh quen bên này hơn, cũng thân thuộc hơn.
Khu khám bệnh ở bệnh viện là nơi có thể lĩnh hội tính cách con người tương đối trực quan, mỗi bệnh nhân mỗi gia đình lại là một câu chuyện khác nhau. Người may mắn tới phòng bệnh khám xong là có thể thở phào ra về, người bất hạnh lại có nhiều nỗi bất hạnh khác nhau.
Đau đớn, hoảng sợ, tuyệt vọng. Mỗi ngày ngồi ở đây có thể trông thấy rất nhiều.
Hôm ấy Đào Hiểu Đông còn thấy một ngôi sao, là một diễn viên trẻ tuổi rất nổi tiếng, được nhân viên trong đoàn làm phim và trợ lý vây quanh đưa vào, muốn đưa thẳng vào phòng Thang Sách Ngôn.
Các bệnh nhân trong khu khám bệnh nhận ra thì nhao nhao cầm điện thoại lên chụp hình, mấy người lớn tuổi phía sau không vui, còn chưa gọi tên mà.
Bữa nay Thang Sách Ngôn ngồi ở phòng khám chứ không ở bên cấp cứu, dù có cấp cứu thì cần đăng ký vẫn phải đăng ký, bất kể thân phận là gì, bệnh tình gấp tới đâu cũng không thể phá luật như vậy.
Đào Hiểu Đông nhìn thấy bọn họ đi thẳng vào phòng của Thang Sách Ngôn, một lúc sau được đưa ra.
Sắc mặt trợ lý của diễn viên rất khó coi, miệng mắng mỏ hùng hùng hổ hổ không chịu yên. Diễn viên thì dùng băng gạc che mắt, có lẽ quay phim bị thương, cả nhóm người ngơ ngơ ngác ngác, diễn viên lặng lẽ ngồi ở khu khám bệnh, bảo họ đừng làm phiền, một người trẻ tuổi khác cầm đồ đạc chạy đi, có lẽ là đi đăng ký.
Đào Hiểu Đông dựa vào ghế nhìn bọn họ, một lúc sau nhắm mắt lại.
Không có não.
Chen hàng vào khám bệnh ở khoa mắt viện đúng là nực cười, xếp hàng trước một tuần còn chưa chắc đã chen được. Không biết tình huống bên khu cấp cứu thế nào, cũng không biết nhóm người này tới nhầm chỗ hay là đã đánh tiếng với phía trên rồi.
Đợi áng chừng phút, có lẽ cái cậu chàng ban nãy chạy đi gọi điện thoại tới, trợ lý lại ầm ĩ mắng chửi, nói bệnh viện vô nhân tính, vừa mắng vừa chụp không ít ảnh cho diễn viên, chụp trái chụp phải cả nửa buổi.
Qua hồi lâu mà diễn viên kia vẫn rất bình tĩnh, có lẽ không bị thương nghiêm trọng, nếu thực sự bị thương nặng có lẽ Thang Sách Ngôn đã không bỏ mặc không khám cho cậu ta.
Sau đó nhóm người này lại ầm ĩ mà đi, Đào Hiểu Đông ôm áo khoác nhìn bọn họ một chút, nhìn tình hình khu bệnh có lẽ trưa nay Thang Sách Ngôn không xong được. Đào Hiểu Đông xuống tầng lấy cơm canh cho hắn, tranh thủ nửa giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi đưa cơm cho hắn ăn.
Trong bệnh viện kiểu người gì cũng có, có rất nhiều người lao phăng phăng vào phòng khám, thậm chí vì không chen hàng được mà xông thẳng vào, bác sĩ không khám bệnh cho thì chặn cửa, không khám cho tôi thì đừng hòng khám cho người khác.
Các bác sĩ đã thấy quá nhiều trường hợp.
Buổi tối tan làm, Đào Hiểu Đông nói: “Em còn tưởng cái cậu ngôi sao ban ngày gọi cho phía trên.”
“Có thể đã gọi trước rồi, không biết, dù sao cũng không lấy số của anh.” Thang Sách Ngôn nói, bình thường những trường hợp như vậy đều sắp xếp tới chỗ bác sĩ mới.
“Em còn sợ bọn họ làm loạn, làm loạn thì em tới.” Đào Hiểu Đông nói.
“Trường hợp này không làm loạn được đâu, người của công chúng cần thể diện.” Thang Sách Ngôn uống một ngụm nước, ngồi máy lạnh một ngày hơi khát, cả ngày nay không uống miếng nước nào cả.
“Anh làm gì khiến họ đi ra vậy?” Đào Hiểu Đông hỏi hắn.
“Ra ngoài.” Thang Sách Ngôn tỉnh bơ mô phỏng lại cho anh xem.
“Thế thôi à?” Đào Hiểu Đông bật cười.
“Không thì còn gì nữa?” Thang Sách Ngôn cũng cười, “Ngày nào mà chẳng có trường hợp như vậy, không có thời gian để nói nhiều.”
Chỉ bị đụng vào mắt, giống tình huống của Trì Sính lần trước, về nhà tiêu viêm là được rồi. Huy động nhân lực chỉ thiếu điều bắt cả khoa mắt làm hội chẩn, không lấy số không xếp hàng, kiểu người như vậy là bác sĩ ngán nhất.
Loại chuyện này không để lại dư âm nào ở bệnh viện, nhiều quá mà.
Vậy mà buổi tối chuyện này lại lên hot search.
Cậu ngôi sao ban ngày kia đăng weibo, ấm ấm ức ức nói xa nói gần là bệnh viện tỏ thái độ với cậu ta, bác sĩ y tá lạnh nhạt, cậu ta bị ghẻ lạnh không ai đoái hoài tới. Phía trước ấm ức kể lể rồi sau đó lại bàn về quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Chủ đề này rất nhạy cảm, cũng dễ dàng kiếm được đồng minh. Có không ít người từng gặp ấm ức khi ở bệnh viện, đụng vào chủ đề này lại muốn kể lại chuyện bi thảm của mình, bệnh viện chỉ lừa tiền, chỉ làm kiểm tra lung tung thu phí linh tinh. Trong miệng bác sĩ không có bệnh nhẹ, cảm cúm mà cũng bị bọn họ nói là bệnh nặng khó chữa.
Phàm là chủ đề liên quan tới bác sĩ và bệnh nhân thì không thể thiếu mấy chuyện này.
Lúc Hoan Qua gửi ảnh chụp màn hình tới, Đào Hiểu Đông đang nằm sấp ở đó cho Thang Sách Ngôn xem mấy tác phẩm mới của mình.
Đây là thói quen nho nhỏ giữa họ, thi thoảng Đào Hiểu Đông lại tâm sự với Thang Sách Ngôn chuyện công việc của anh, cho hắn xem tác phẩm của anh, mặc dù hai người làm công việc khác nhau, nhưng không thể tách biệt hoàn toàn, nếu không qua thời gian dài sẽ không có chủ đề chung.
Hoan Qua gửi tin nhắn wechat tới, Đào Hiểu Đông mở ra xem, càng xem càng chau mày.
Hoan Qua hỏi: Anh à, em thấy người này giống bác sĩ Thang.
Ảnh chụp tại phòng khám, đã làm mờ mặt bác sĩ.
Thang Sách Ngôn thấy anh nhắn tin wechat thì đứng dậy đi tắm, Đào Hiểu Đông không nằm nữa, ngồi dậy liếc mắt qua weibo của diễn viên kia, anh đọc xong hết rồi mím môi, mẹ kiếp chứ viết không ra hồn còn bày đặt chụp ai vậy? Mày chụp ảnh bác sĩ nhà anh đây mày có bị làm sao không thế?
Điện thoại của Đào Hiểu Đông còn chẳng có weibo, anh không hiểu cái này, cũng không buồn xem.
Mặc dù Hoan Qua không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy có người chụp ảnh khoa mắt viện thì cậu không vui.
Phía dưới cũng có vài người mắng cậu ta mắc bệnh ngôi sao, Đào Hiểu Đông không thấy mấy cái đó, ảnh Hoan Qua chụp chỉ toàn mấy lời hùa theo, anh càng nhìn lại càng tức, bác sĩ ngày nào cũng vất vả như vậy, tới lượt bọn bây mắng à?
Đào Hiểu Đông tức không chịu nổi, bảo Hoan Qua lấy fanpage công ty ra mà tag thẳng ngôi sao kia vào.
―― Không lấy số đã xông thẳng vào phòng bác sĩ, nói chuyện như đúng rồi thế nhỉ?
Đào Hiểu Đông không hiểu mấy thứ này, anh không động tới, tài khoản đều do Hoan Qua quản lý. Gửi xong vẫn chưa hả giận, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Anh đứng trước cửa phòng tắm kể chuyện này, kể xong lại chửi mấy câu.
Thang Sách Ngôn không coi đây là chuyện to tát, tắm xong đi ra, thấy Đào Hiểu Đông tức đến mức này còn dỗ dành: “Đừng giận.”
Chuyện ngày hôm nay, dù bác sĩ không phải Thang Sách Ngôn, đổi thành một bác sĩ khác Đào Hiểu Đông cũng không chấp nhận nổi. Mà đụng vào người nhà mình lại càng khó chịu hơn.
“Biết thế sáng nay em cũng tham gia chụp mấy cái.” Đào Hiểu Đông dựa vào tường, tay ngôi sao già mồm này khiến anh tức điên lên được.
Thang Sách Ngôn thấy anh giận thật, ôm lấy cổ anh, còn cảm thấy rất thú vị, cười rằng: “Tức cái gì, anh không nhìn thấy thì không ảnh hưởng gì tới anh, phía bệnh viện cũng không tìm anh vì chuyện này.”
“Quá nực cười.” Đào Hiểu Đông ghét mấy chuyện này chết đi được.
Muối vị mặn, giấm vị chua, ngày nào Đào Hiểu Đông cũng bị người ta mắng là thực dụng không có tình người, nhưng lúc đưa tiền lại cung kính như cháu trai, anh không thèm nhìn lấy một cái, đó giờ chẳng để tâm. Nhưng đến khi Thang Sách Ngôn bị người ta chụp ảnh đưa lên mạng thi nhau chia sẻ, anh lại thấy hết sức buồn nôn.
Hiếm khi anh so đo như vậy, khiến Thang Sách Ngôn cười tủm tỉm cả buổi, cảm thấy anh tức giận so đo giống như trẻ con vậy.
“Anh còn cười được?” Đào Hiểu Đông nằm sấp bên người hắn, hỏi vậy.
“Nguôi giận đi.” Thang Sách Ngôn nghiêng người dỗ dành anh: “Ngày kia đi công tác rồi, đợi em về không ai nhắc lại chuyện ấy nữa, bọn họ nói một hồi rồi thôi.”
Đào Hiểu Đông cũng biết điều này, chỉ là chuyện vừa liên quan tới Thang Sách Ngôn thì anh không kiềm chế được.
Thang Sách Ngôn ôm eo xoay người anh lại, bảo rằng: “Đừng nằm sấp nữa, ngủ đi.”
Đào Hiểu Đông cầm điều khiển từ xa tắt đèn, ôm lấy Thang Sách Ngôn, vùi mặt vào bờ vai hắn.
Thang Sách Ngôn đưa tay ra ôm anh, cảm thấy tối nay anh buồn cười quá. Đúng là yêu đương khiến con người ta trẻ ra, một người bình thường hào sảng không so đo như anh, hôm nay lại vì mấy chuyện này mà tức lên như một đứa trẻ.
Lời tác giả:
Đông: Ấm ức á, cứ ấm ức như vậy á!!
Không cần phải phân tích nhiều quá, mấy bữa nay tôi sợ đọc bình luận luôn, mấy người ác quá!