Đào Hiểu Đông nói mấy câu thực sự có thể khiến Thang Sách Ngôn tức giận bỏ khỏi xe, quay đi không ngoảnh lại nhìn lấy một cái.
Còn anh bị kẹt lại giữa đường, đi không được mà dừng cũng không được.
Đây là lần thứ hai họ cãi cọ tới mức này, lần đầu tiên là trước khi hai người đến với nhau, bởi vì người nhà bệnh nhân tâm lý bất ổn, Thang Sách Ngôn không nhiều lời muốn đưa Đào Hiểu Đông về nhà anh.
Lần đó Đào Hiểu Đông đóng sập cửa xe bỏ đi.
Bây giờ nghĩ lại một chút cũng rất buồn cười, nguyên nhân và kết quả đều không khác nhau là bao, chỉ là lần này đổi ngược lại.
Cảm giác bị người mình quan tâm từ chối và cố ý tránh đi như thế nào, anh hiểu rồi, trải nghiệm rồi.
Đào Hiểu Đông ngồi trong xe, cúi đầu ngây người ra một lúc, sau đó từ từ cúi đầu xuống tay lái, trán tì lên cánh tay mình. Mãi đến khi xe phía sau ấn còi, anh mới tiếp tục lái xe đi.
Đào Hiểu Đông lái xe đi lòng vòng bên ngoài, đi không mục đích, đầu óc lẫn trái tim đều hỗn loạn. Chốn thành thị nhiều xe nhiều người, đèn trên đỉnh đầu bừng sáng lên, thế giới trước mắt thay đổi màu sắc, trút bỏ vẻ xám xịt u ám, khoác lên mình bộ cánh lung linh mà lộng lẫy, cũng càng thêm phần ảo diệu.
Mỗi người đều ôm giấc mộng, những con người trong giấc mộng ấy đều tỏa sáng, hy vọng họ có thể làm việc theo ý mình, mãi mãi được tự do.
Về đến nhà đã hơn tám giờ tối, , bấm từng số từng số một. Lần đầu tiên Thang Sách Ngôn gọi xưng hô ấy, Đào Hiểu Đông không chịu nổi, tới một giới hạn cùng cực nào đó, run rẩy nửa ngày trời. Sau đó ngón tay cũng không còn sức, mất rất lâu mới có thể hòa hoãn được, giọng nói nghèn nghẹn dưới gối, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, hỏi sao lại gọi như vậy. Khi ấy Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, cưng chiều hiếm thấy, vừa làm chuyện thân mật nhất, hắn khẽ cười trầm thấp, giọng nói gợi cảm như muốn thiêu đốt người nghe, ngậm tai anh hỏi rằng: “Đừng bảo đến giờ còn chưa biết mật khẩu có ý gì nhé?”
Thoạt đầu Đào Hiểu Đông sửng sốt một lúc, đến khi lấy lại phản ứng thì hết sức ngạc nhiên, qua nửa buổi sau dưới gối mới vang lên tiếng than “Trời ạ!”.
Từ đó mỗi lần mở cửa đều bay bổng.
Bởi vì điều này mà Đào Hiểu Đông cố ý nhập dấu vân tay, mỗi lần mở cửa đều dùng vân tay, có anh già nào không biết xấu hổ mà nhập cái dòng “” này.
Tất thảy sáu con số, từng số từng số đều là tình ý bao bọc người thương.
Căn nhà tối đen, trừ thư phòng ra thì bên ngoài không bật đèn. Thang Sách Ngôn không chừa lại đèn cho anh, Đào Hiểu Đông cởi áo khoác treo ở cửa ra vào, bật đèn lên, đi về phía thư phòng nói: “Anh Ngôn em về rồi.”
Không ai đáp lời anh, Thang Sách Ngôn bận rộn trước máy tính, đáp lại anh chỉ có tiếng bàn phím lạch cạch.
Trên bàn để lại đồ ăn, không ai hâm nóng lại cho anh. Thực ra Đào Hiểu Đông không có khẩu vị gì, không đói một chút nào, nhưng anh vẫn ngồi xuống ăn vài miếng, cũng không nguội lạnh lắm.
Từ đầu tới cuối Thang Sách Ngôn ngồi trong thư phòng, Đào Hiểu Đông đứng ngoài cửa nhìn hắn hai lần, Thang Sách Ngôn đều không ngẩng đầu lên, giống như không hề nhìn thấy. Đào Hiểu Đông ngồi trên sofa, chỗ hoa ngoài ban công hai ngày nay không được thay nước, hơi héo rũ. Anh ngồi bên ban công một lúc, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa đến thất thần.
Trước khi đi ngủ anh đưa sữa tới cho Thang Sách Ngôn, đặt lên bàn khẽ nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, anh Ngôn.”
Thang Sách Ngôn vẫn không ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình: “Em ngủ đi, không cần để ý tới anh.”
Đào Hiểu Đông mím môi, đứng ở đó giống như muốn nói điều gì, nhưng lại nói không nên lời. Anh quay người lặng lẽ đi ra ngoài, không về phòng ngủ, tiếp tục ngồi ngẩn người ngoài sofa.
Thời gian trôi nhanh hay chậm cũng không rõ, lúc xuất thần dường như mất phán đoán về thời gian. Không biết qua bao lâu, Thang Sách Ngôn ra khỏi thư phòng, trông thấy anh ngồi ở phòng khách, nhìn thoáng qua rồi đi rửa mặt.
Đào Hiểu Đông đứng dậy đi tới, anh biết Thang Sách Ngôn đang giận, cũng biết hắn giận vì điều gì. Có mấy lời không thể nói ra giữa những người yêu nhau, nói ra quá tổn thương. Cũng bởi Thang Sách Ngôn không nóng tính, đổi lại là anh có lẽ lúc này đây đã bùng nổ không biết bao nhiêu lần.
Còn chưa thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ ban ngày, Đào Hiểu Đông còn không cởi mũ xuống. Anh đứng trước cửa phòng vệ sinh nhìn Thang Sách Ngôn, Thang Sách Ngôn trong gương cũng không nhìn anh.
Đào Hiểu Đông gọi một tiếng “Anh Ngôn à”.
Bây giờ giống như ngoài hai chữ này ra, anh không còn nói được gì nữa.
Vết rách bên khóe miệng kết vảy rồi, biên độ không lớn này mà mở miệng ra nói đều đau rát, Đào Hiểu Đông đưa tay lên sờ.
Thang Sách Ngôn nhổ bọt xà phòng ra: “Có lời gì?”
Có lời gì ư? Đào Hiểu Đông cười giễu một tiếng, anh không nói được, một câu cũng không nói được.
Súc miệng rửa mặt xong, Thang Sách Ngôn không đợi Đào Hiểu Đông thêm nữa, chỉ nói “Nhường đường”.
Đào Hiểu Đông lui về phía sau một chút, Thang Sách Ngôn ra khỏi phòng vệ sinh, tắt đèn đi vào phòng cho khách, bình thường họ ngủ ở phòng ngủ chính.
Đêm hôm ấy Đào Hiểu Đông mặc đồ ra đường nằm cả đêm, không thay quần áo.
Lần đầu tiên nằm không có tóc đâm vào cổ, Đào Hiểu Đông đưa tay sờ lên đầu mình, bây giờ vuốt đầu vẫn chưa quen.
Cả đêm anh không ngủ, hai mắt nhắm lại thấy ngột ngạt không thở nổi, mở to mắt nằm suốt cả đêm.
Bóng tối như một lớp bảo hộ, những dòng cảm xúc khó giãi bày có thể tùy ý bành trướng trong bóng đêm, lên men, không cần phải che không cần phải giấu, không cần giấu giếm người khác, cũng không cần giấu giếm chính bản thân mình.
Khả năng chịu đựng của con người có hạn, khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông đã lĩnh hội trọn vẹn.
Mới đầu chỉ là đè nén trong tâm lý đến nghẹt thở, sau đó thực sự không thở nổi, hai bên lồng ngực đau thắt, thậm chí còn buồn nôn. Anh ngồi bật dậy, dùng sức thở hổn hển.
Ngột ngạt, buồn nôn.
Thực ra không biết bao nhiêu ngày rồi anh không ngủ nổi, không ngủ được. Nặng nề, bí bách, lo âu, cảm xúc mắc kẹt trong một chiếc khung cứ hẹp dần hẹp dần, không quay đầu lại được, cũng không tìm thấy lối thoát.
Đào Hiểu Đông ngồi trên giường, trước mặt gần như là sắc đen thăm thẳm, đen đến độ giống như rơi khỏi thế giới này.
Anh cuộn tròn người lại, nửa người trên đè xuống, cuộn mình lại thành một vòng tròn méo mó nhếch nhác.
Sáng hôm sau, anh ra khỏi phòng, Thang Sách Ngôn trông thấy sắc mặt anh, chau mày lại.
Đào Hiểu Đông nhếch môi, nhìn hắn muốn nói gì đó, há miệng ra lại không thể nói gì. Không muốn lại gọi một tiếng “Anh Ngôn” vô vị, nhưng ngoài nó ra anh cũng chỉ có thể nói “Anh đừng giận nữa”. Đều là những lời thừa thãi, nói lời vô ích cũng như không.
Thang Sách Ngôn đợi anh một lúc, nhưng không đợi được điều gì. Sắc mặt hắn cũng không tốt, cũng không ngủ ngon được.
Trước khi ra khỏi nhà Thang Sách Ngôn hỏi: “Hôm qua ý em muốn nói là chia tay à?”
Giọng hắn rất bình tĩnh, nhìn Đào Hiểu Đông, “Anh hiểu sai à?”
Đào Hiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt hơi thất thần, câu nói “Vâng” nghẹn lại trong họng, dù thế nào cũng không thể mở miệng ra.
Kể từ hôm ấy, Thang Sách Ngôn thực sự mặc kệ anh.
Đào Hiểu Đông nói “Không cần quản em”, Thang Sách Ngôn thực sự không hỏi han gì nữa.
Hắn lái xe của mình đi làm, tan tầm tự trở về, hai người không nói với nhau được mấy câu. Thoạt đầu Đào Hiểu Đông còn có thể gọi “Anh Ngôn”, mỗi lần anh lên tiếng Thang Sách Ngôn đều nhìn anh, đợi anh nói chuyện.
Miệng Đào Hiểu Đông như bị chặn kín, vết rách bên khóe miệng trở nên lở loét, bịt kín miệng anh lại. Mỗi lần mở miệng đều đau nhói, đau đến mức nửa gương mặt tê dại, nhịp tim đập loạn một cách bất thường.
Sau đó ngay cả một tiếng “anh Ngôn” cũng không nói được nên lời.
Anh ở cửa tiệm cũng không nói năng gì, bình thường vẫn phải giao lưu với khách hàng một chút, ngoài ra thì như mất tiếng. Ai nói gì với anh anh cũng chỉ mỉm cười chỉ lên khóe miệng mình, ra hiệu miệng bị đau.
Ăn cơm cũng đau, uống nước cũng đau, có đôi khi chảy máu, chảy máu thì anh liếm lấy, quên liếm lại kết vảy.
Tóc không còn, người tiều tụy, miệng lại rách.
Trông thảm thương làm sao.
Khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông không về nhà, Đào Hoài Nam quá nhạy cảm, sợ không giấu được cậu. Hai anh em mỗi ngày nhắn mấy tin, Đào Hoài Nam cũng không gọi điện thoại tới, không kêu anh trở về.
Thứ bảy Thang Sách Ngôn tới phòng thí nghiệm, Đào Hiểu Đông tới cửa tiệm, cả hai đều không ở nhà.
Trước khi đi Thang Sách Ngôn đặt thuốc lên bàn, để Đào Hiểu Đông bôi.
Thực ra ngày nào hắn cũng để anh bôi, Đào Hiểu Đông cũng bôi đấy chứ, chỉ là thi thoảng lại quên đi. Hôm ấy Thang Sách Ngôn nhìn anh bôi thuốc lên miệng rồi mới đi, mấy ngày rồi họ không nói với nhau lời nào khác.
Thang Sách Ngôn đi rồi Đào Hiểu Đông cuộn tròn trên sofa một lúc, khoảng thời gian này những lúc không có ai anh thích cuộn tròn người như vậy, thể như chỉ cuộn người lại mới có thể thả lỏng mình dễ chịu hơn.
Cặp đôi ngày trước thân thiết bao nhiêu, vậy mà lại thành ra như vậy.
Khoảng thời gian này căn nhà bắt đầu trở nên bí bách ngột ngạt, giống như ngày trước.
Hôm sau lúc Thang Sách Ngôn tới phòng thí nghiệm Đào Hiểu Đông còn chưa đi, khách hàng sáng hôm nay có việc đột xuất hủy lịch, hôm nay Đào Hiểu Đông không có sắp xếp gì khác.
Thang Sách Ngôn nhìn anh bôi thuốc, nhìn anh thêm một lúc, Đào Hiểu Đông cũng nhìn hắn, vẫn không nói lời nào. Sau đó Thang Sách Ngôn đi, lúc tiếng đóng cửa vang lên, Đào Hiểu Đông nhắm nghiền mắt lại.
Buổi chiều Thang Sách Ngôn quay trở về trông thấy Đào Hiểu Đông ngồi dựa lưng vào cửa kính bên ban công chợp mắt.
Bên ngoài trời đầy mây, không có ánh mặt trời, tia sáng trong phòng ảm đạm, Đào Hiểu Đông cuộn tròn người, vùi đầu xuống cánh tay, một tay ôm lấy đầu.
Mặc dù Thang Sách Ngôn đã thả nhẹ bước chân nhưng anh vẫn tỉnh dậy. Anh ngủ chập chờn không yên, nói ngủ chẳng bằng nói thất thần rơi vào giấc mộng nửa giả nửa thực.
Anh ngẩng đầu nhìn Thang Sách Ngôn, Thang Sách Ngôn đứng bên cạnh, dường như buông tiếng thở dài.
“Anh không biết có phải con người anh thực sự có vấn đề hay không.” Thang Sách Ngôn cũng ngồi xuống, ngồi kế bên Đào Hiểu Đông.
“Anh khiến em cảm thấy không thể tin tưởng à? Không tin anh được à?” Hắn nhìn Đào Hiểu Đông, hỏi anh.
Đào Hiểu Đông nhìn hắn lắc đầu, vừa há miệng ra, khóe miệng đau đến mức cả người anh khẽ run lên, một vết lở loét không đau đến mức như vậy.
Đào Hiểu Đông bực bội chau mày lại, không biết vì sao cuộc sống dần dần biến thành như hiện tại.
“Đừng chau mày nữa.” Thang Sách Ngôn ngồi bên cạnh, nói với anh, “Nếu em cảm thấy xa nhau mới tốt, như vậy mới phù hợp, vậy em cứ làm đi.”
“Trước giờ anh không nhắc về Đường Ninh với em, em là em, cậu ấy là cậu ấy, hai người vốn không giống nhau.” Thang Sách Ngôn nhìn khóe miệng anh, từ tốn nói, “Trước kia thi thoảng Đường Ninh lại nói chia tay, khi đó anh đã thành thói quen rồi, cậu ấy muốn đi thì để cậu ấy đi, muốn về thì lại trở về. Hôm nay nhắc cậu ấy với em chỉ là anh muốn nói, đừng khó chịu như vậy, muốn đi thật thì em cứ đi đi.”
Hắn nhắc tới Đường Ninh, thực sự tổn thương rồi. Đây dường như là lần đầu tiên Thang Sách Ngôn chủ động nhắc tới Đường Ninh, trái tim Đào Hiểu Đông vỡ nát thành bùn. Khóe miệng đau đến mức anh muốn hít sâu, Đào Hiểu Đông vùi đầu xuống cánh tay, não trướng ra, bên huyệt thái dương giần giật nhức nhối.
“Anh xem đi xem lại báo cáo kiểm tra sức khỏe của em nhiều lần, anh xác nhận không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu không phải bị bệnh, anh không nghĩ nổi điều gì khiến em tiêu cực như vậy, anh không có một chút manh mối nào. Ở bên anh khiến em cảm thấy khó xử à?” Thang Sách Ngôn buông mắt nhìn anh, tiếp lời, “Đừng khó xử. Trước giờ trong mối quan hệ tình cảm anh đều thất bại, không biết là do anh không xử lý được, hay là anh không đáng để thẳng thắn tâm sự.”
Hắn ngồi lại với Đào Hiểu Đông một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió xuân mơn man bên ngoài, gió bao bọc lấy cát, mỗi lần đập vào kính đều vang lên tiếng khẽ khàng.
“Em nghĩ kỹ đi là được rồi.” Thang Sách Ngôn đứng dậy.
Đào Hiểu Đông nắm lấy cổ tay hắn, ngước đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt anh đỏ au một mảng. Anh nhìn Thang Sách Ngôn đau đáu, căng thẳng nắm chặt lại, mỗi lần nhìn giống như muốn khắc người này vào trong xương mình.
Hai người nhìn nhau, Thang Sách Ngôn nói: “Bất kể vì nguyên nhân gì, em đều khiến anh rất đau lòng, Hiểu Đông à.”
Nói rồi hắn rút tay ra, quay trở về phòng.
Đào Hiểu Đông ngồi ở ban công tới nửa đêm. Anh không cử động, đôi chân tê dại không còn cảm giác gì, đứng lên mất hồi lâu để bình thường trở lại. Qua hồi lâu anh quay trở về phòng nằm.
Quá nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra, suy nghĩ trong đầu hỗn độn ngược lại không muốn nghĩ gì, chỉ là không cam lòng.
Cảm giác không cam lòng này thậm chí khiến anh thấy uất hận.
Nực cười biết bao nhiêu, vậy mà anh và Đường Ninh lại làm chuyện giống nhau. Anh nâng niu bằng cả hai tay còn sợ không nâng nổi, những thứ có thể cho đi còn ngại không đủ nhiều, vậy mà hôm nay buộc anh làm chuyện giống như Đường Ninh.
Dựa vào đâu cơ chứ.
Tiến thêm một bước là kéo Thang Sách Ngôn liên lụy lo lắng suốt nửa đời còn lại, lui về phía sau một bước là hoàn toàn buông tay, từ đây nửa đời còn lại của hắn không còn Đào Hiểu Đông nữa.
Bước về bên nào cũng đều như rút gân lột xương. Bao nhiêu ngày qua trái một bước phải một bước, như muốn đập Đào Hiểu Đông vỡ thành hai mảnh.
Quá đau đớn, trong bóng đêm Đào Hiểu Đông đưa tay lên che mắt mình.
Dựa vào đâu cơ chứ.
Hôm sau Đào Hiểu Đông còn chưa ra khỏi phòng, Thang Sách Ngôn đã đi rồi.
Mấy ngày qua họ đều lái xe riêng, ai đi phần người ấy. Cho nên trước khi tan làm Thang Sách Ngôn trông thấy Đào Hiểu Đông đội mũ bước vào cũng hơi ngạc nhiên.
Hôm nay Thang Sách Ngôn ngồi khám bệnh, chẳng mấy mà tan tầm. Hai bác sĩ thực tập có vài vấn đề chưa sắp xếp xong, Thang Sách Ngôn chờ hai người họ đưa cho hắn ký tên.
Lúc Đào Hiểu Đông đi tới, hai bác sĩ trông thấy anh, lấy làm ngạc nhiên trước kiểu tóc của anh.
Đào Hiểu Đông mỉm cười với hai người họ, hai người vội vã chào hỏi, lại tăng tốc thực hiện hồ sơ trong tay. Thang Sách Ngôn nhìn anh, Đào Hiểu Đông xuống ghế đối diện hắn.
Ký xong bác sĩ thực tập lập tức cầm đồ đi, còn chu đáo đóng cửa lại.
Đào Hiểu Đông ngồi ở đó không muốn đi, Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Anh tan làm rồi.”
Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu, gượng gạo nặn ra môi cười.
Hôm qua vừa mới nặng lời, hôm nay tan làm Đào Hiểu Đông đi tới, dè dặt từng ly nhìn thấy mềm lòng. Vốn là người yêu sâu sắc, ai thực sự nỡ lòng chứ.
Thang Sách Ngôn thu dọn đồ xong, từ trên ghế đứng dậy, bảo rằng: “Đi thôi.”
Đào Hiểu Đông vẫn còn đút tay trong túi, anh không nói gì, chỉ ngồi ở ghế dành cho bệnh nhân trong phòng khám, vẫn cứ dõi nhìn Thang Sách Ngôn.
“Làm sao――?”
Thang Sách Ngôn còn chưa dứt lời, hắn nhìn Đào Hiểu Đông, đột nhiên mất tiếng.