Sau khi Kình Thương an bài cho mọi người thì đi trước để bố trí bẫy. Túc Dạ Dực ly khai theo, bởi vì còn chưa tới lúc để y “lên sân khấu”, về phần lúc nào thì Túc Dạ Dực đã định trước rồi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, quân doanh bắt đầu bận rộn. Dù hành tung có bí mật nhưng nếu chú ý quân sát cũng nhìn ra điểm khác thường, một bộ phần binh sĩ rời đi, một bộ phận khác tạo đường giả.
Binh lính không hề biết dự định của cấp trên mà chỉ hành sự theo lệnh, lưng đeo từng bao bùn đất để ở chỗ được định.
Cận gia Gia chủ suất lĩnh đội ngũ tới trước quân doanh của địch mà kêu gào, làm kẻ địch nghi hặc không ngớt, Cận gia Gia tộc không phải về vương đô rồi ư? Thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Dù sản sinh nghi ngờ nhưng cũng không dám manh động thiếu suy nghĩ, tất cả phải điều tra rõ mới có thể hành động, mà thời gian thăm dò đương nhiên là buổi tối đêm khuya yên tĩnh.
Mà Kình Thương tham gia chỉ huy kế hoạch nhìn bùn đất trước mắt, nhìn lại cây cối bốn phía, ngồi chồm hổm xuống, cầm một nhánh cây vẽ vẽ gì đó trên mặt đất.
Túc Dạ Dực dù không hiểu Kình Thương đang làm gì nhưng y đối quân vương của mình vô cùng sùng bái, Ngô chủ thật là lợi hạ nga, cái gì cũng biết. Nho nhỏ ngực kính nể, cũng vì thế nên trong tương lai mới thống khổ, mới quấn quýt.
Lúc chạng vạng, sau khi dùng cơm Túc Dạ Dực ly khai Kình Thương, bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Địch quân phái do thám mai phục trong rừng cây, chậm rãi tiếp cận trận doanh, tra xét hướng đi dị thường của binh lính Hiển quốc.
Một đạo hỏa quang đột nhiên xuất hiện làm tên do thám giật mình, ẩn đi thân ảnh của mình, tron tay lăm lăm vũ khí, tình huống không đúng hắn sẽ ra tay.
Ánh lửa chiếu tới một hài tử, sợi tóc ngân sắc mềm mại, đôi mắt băng lam cũng vì cây đuốc trên tay soi rọi mà lóe ra quang mang, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mân trứ môi, thần thái trầm tĩnh mang theo vị đạo âm u, hồng sắc ấn văn trên trán làm kẻ ẩn mình không dám hành động thiếu suy nghĩ, đây là một Thiên phú giả, đối Thiên phú giả thường dân luôn luôn kính nể.
Cũng bởi vì Túc Dạ Dực có ấn văn cho nên Kình Thương mới để y làm nhiệm vụ này, bởi thường dân kình nể Thiên phú giả nên không dám xuất thủ với y dù Túc Dạ Dực chỉ là một hài tử.
Tên do thám cẩn thận ẩn mình nhìn Túc Dạ Dực, không bao lâu có thêm tiếng bước chân, không cẩn cẩn dực dực như Túc Dạ Dực mà là cước bộ lo lắng.
Túc Dạ Dực phát hiện có người tới gần thì bước tiến nhanh hơn như muốn ly khai.
Tên dấu mặt nhìn Túc Dạ Dực có chút buồn cười, đi được thì thế nào, cây đuốc chưa tắt thì còn là mục tiêu rọ rệt a, dù là Thiên phú giả thì hài tử vẫn là hài tử, còn khiếm khuyết kinh nghiệm lắm a.
“Túc Dạ điện ha.” Bước chân lo lắng mang theo tiếng hô tới gần.
Túc Dạ điện hạ chính là hài tử Thiên phú giả này ư. Têm do thám nghĩ trong lòng, mà suy đoán của hắn cũng lập tức được chứng thực.
Người tới là một binh sĩ mặc áo giáp, lúc nhìn thấy Túc Dạ Dực thì thở phào nhẹ nhõm.
“Túc Dạ điện hạ, mời theo thuộc hạ trở lại.” Người tới quý trên mặt đất, nhìn Túc Dạ Dực thỉnh cầu.
“Không.” Mang theo tùy hứng vô lý của tiểu hài tử cùng cao cao tại thượng của quý tộc, Túc Dạ Dực kiên quyết cự tuyệt, khuôn mặt xảo nhỏ nhắn mang theo thần sắc không cam lòng, đó là không cam lòng khi chình mình bị phát hiện.
“Túc Dạ điện hạ, phía trước là doanh trại của địch quân, rất nguy hiểm.” Binh sĩ tiếp tục khuyên, “Mời theo thuộc hạ trở lại.”
“Ta nói không,” Ngữ điệu cao lên, mang theo tức giận.
“Túc Dạ điện hạ.” Binh sĩ đó kêu.
“Ta không quan tâm nguy hiểm hay không, ta muốn đi giết bọn chúng.” Trong miệng hài tử xinh đẹp phun ra lời nói mang theo sát khí, “Bọn họ giết người Túc Dạ gia của ta, thù này phải báo.” Thù hận tràn đầy, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười mang theo sát khí.
Nguyên lai là quý tộc bị mất đi gia tộc trong trận chiến này a, thảo nào có hận ý sâu như vậy. Tên do thám minh bạch đó là Túc Dạ Dực tâm cấp thiết muốn trả thù. Là muốn thừa lúc trời tối đánh bất ngờ bọn hắn a, coi như là Thiên phú giả thì trước khi thành niên có bao nhiêu thực lực chứ? Hắn là không được đồng ý nên len lén tiến hành. Bất quá hài từ quý tộc này làm sao tới chiến trường được, dù trong hoàn cảnh nào, trừ phi tự nguyện thì không ai lôi kéo hài tử quý tộc lên chiến trường. Hiển quốc thực sự nguy cấp đến nỗi này sao? Như vậy chiến tranh lần này đã định được rồi. Đây đều là suy đoán của kẻ do thám, nghi hoặc của hắn không lâu sau cũng được giải đáp.
Bất luận binh sĩ khuyên như thế nào tiểu quý tộc cũng không nghe, nói nói thêm một chút.
“Ngươi cho rằng ta quấn quít lấy Ngô chủ, trong ba ngày từ vương đô bôn tập tới đây, lúc gặp được địch nhân cũng phải ngồi yên sao? Cho dù chết ta cũng muốn cấp bọn chúng giáo huấn.” Túc Dạ Dực chọn thời gian thích hợp, bắt đầu tiết lộ tin tức.
Cái gì? Ba ngày? Từ vương đô Hiển quốc đến đây chỉ mất ba ngày? Đây là không có khả năng, coi như là ra roi thúc ngựa như thế chạy cũng không có khả năng ba ngày là tới. Kẻ ẩn mình sau khi nghe được được tin tức làm người khiếp sợ như thế thì vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục nghe.
“Túc Dạ điện hạ, ngài là người đầu tiên thuần phục vương, vương tin cậy ngài, lẽ nào ngài muốn phá vỡ kế hoạch của vương.” Binh sĩ lại bắt đầu khuyên bảo.
Rất rõ ràng lần này khuyên bảo có tác dụng, trên mặt Túc Dạ Dực xuất hiện dãy dụa, chần chờ.
Kế hoạch gì? Kẻ điều tra càng thêm chú ý nghe.
“Tiên vương qua đời, tân vương kế vị, đối mặt khốn cảnh như vậy thật vất vả mới đả thông được đường nối thẳng đến vương đô, đến được nơi này, cùng địch nhân một trận thư hùng, mà Túc Dạ điện hạ lại muốn phá hư kế hoạch của vương? Cô phụ tín nhiệm của vương đối điện hạ ư?” Binh sĩ nói không sai.
Tân vương kế vị và vân vân đều không phải chuyện quan trọng, thế nhưng đường nối thẳng đến kinh đô! Tên do thám khiếp sợ. Thế nào đả thông không phải chuyện tiểu nhân vật như hắn có thể lý giải, đương tộc đương nhiên có Thiên phú giả, chắc là có chút năng lực đặc biệt.
“Không có, ta không có.” Túc Dạ Dực nhanh chóng biện giải, trên mặt là lo lắng. “Ta chỉ là, chỉ là…” Thế nhưng không biết nói cái gì, ân thanh từ từ thấp xuống.
“Túc Dạ điện hạ, kế hoạch của vương sẽ không thất bại, chúng ta sẽ thắng trận này.” Binh sĩ nhìn Túc Dạ Dực, trong lời nói tràn đầy tự tin.
Cổ tự tin này làm tên điều tra suy nghĩ, đến tột cùng là kế hoạch như thế nào mà làm cho binh sĩ Hiển quốc tin tưởng như vậy.
“Đúng vậy, ta tin tưởng, Ngô chủ tuy rằng mới mười hai tuổi nhưng so với bất luận kẻ nào đều giỏi hơn.” Túc Dạ Dực trong mắt là quang huy sùng bái.
Vương mười hai tuổi, Hiển quốc để một người chưa thành niên leo lên vương vị. Trong lòng kinh ngạc, kẻ ẩn thân cũng trong tâm cười nhạo.
“Hanh.” Túc Dạ Dực quay đầu nhìn về phía doanh trước địch nhân, “Tạm thời buông tha bọn họ, sau khi viện quân tới nhất định quét sạch bọn chúng.” Túc Dạ Dực thanh âm cao hứng bừng bừng, nét cười trên mặt cũng xán lạn.
“Đúng vậy, Túc Dạ điện hạ.” Binh sĩ phi thường tán thành, “Như vậy mời người theo thuộc hạ trở về đi.”
Túc Dạ Dực chần chờ một chút, cuối cùng cũng đồng ý. “Được rồi.” Theo binh sĩ ly khai.
Đứng tại chỗ một hồi tên do thám mới ly khai, hắn đã thu thận đủ tin tức, có thể trở về báo cáo rồi.
Sau khi hắn đi khỏi thì một đội tuần tra đi ngang qua, nhìn một chút rồi bỏ đi.
Nghe được những người tuần tra hồi báo tin tức vẻ tên do thám thì Cận gia cùng Trì gia Gia chủ cười nhạo, lúc này diễn viên chính Túc Dạ Dực cũng cười.
Bất quá khi túc Dạ Dực nhìn binh sĩ diễn kịch cùng hắn thì trong mắt lộ ra tính toán, nhân tài, có thể lợi dụng a. Vì bang trợ quân vương nên y phải có quyền thế, cảm giác dựa vào người khác thực sự khó chịu, nên y phải có thực lực của mình.
“Trì gia Gia chủ, Cận gia Gia chủ, Dực cáo từ trước.” Nhiệm vụ hoàn thành, Túc Dạ Dực quyết định ly khai, y phải trở về bên người quân vương của mình.
Hai vị Gia chủ cũng không tìm được lý do ngăn cảm, mà chuyện này tại sao lại ngăn cản, sau khi Túc Dạ Dực nói cũng không làm việc gì để giữ lại.
Buổi tối gió có chút lạnh, Túc Dạ Dực giơ đuốc bước nhanh, mà binh sĩ lúc nãy điễn cùng Túc Dạ Dực bị giữ lại, chỉ là một sĩ binh bình thường, hai vị Gia chủ cũng không thấy hắn có điểm gì đặc biệt cũng bỏ qua, theo danh nghĩa của Túc Dạ Dực, dù sao Túc Dạ gia cũng chỉ còn mình y, cần nhân thủ cũng là đương nhiên.
“Ngươi tên gì?” Túc Dạ Dực đi ở phía trước hỏi.
“Đấu.” Thanh âm của binh sĩ không có vẻ sợ hãi khi đối mặt quý tộc, bình tĩnh bình tĩnh.
“Bình dân.” Không có họ chính là cấp thấp nhất.
“Thị.” Thanh âm của Đấu cũng không có vẻ tự ti.
“Ngươi rất có khả năng, muốn thuần phục ta không?” Túc Dạ Dục quay đầu nhìn Đấu.
Đấu dùng đôi mắt màu gỉ sét lờ mờ nhìn vào cặp mắt băng lãnh của Túc Dạ Dực, hắn nhìn như muốn xem thấu sâu trong linh hồn của Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực không lảng tránh, cũng không sinh khí khi Đấu thân phận thấp hèn nhìn thẳng vào hắn.
“Vì sao coi trọng ta?” Đều không rõ, hắn là bình dân, một bình dân cái gì cũng không hiểu.
“Ta coi trọng không phải là người hiện tại, mà là ngươi trong tương lai.” Túc Dạ Dực nhớ lại những lời người kia từng nói, đem tương lai của ngươi cho ta, chứ không chỉ ngươi hiện tại, “Nếu ngươi trong tương lai làm ta thất vọng, ta sẽ vứt bỏ ngươi.” Túc Dạ Dực lạnh lùng nói, Ngô chủ a, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng.
Đấu quỳ xuống, nói, “Đấu thề sống chết thuần phục điện hạ.” Làm một kẻ ở tần lớp dưới cùng đối cơ hội trở thành thị tội thượng tầng thế nào không có dã tâm, một cơ hội ngay trước mắt hắn sẽ không bỏ qua, cứ đổ một lần, quý tộc sau này nhất định là một nhân vật rất lợi hại, cũng vì đôi mắt kia không hề che dấu băng lãnh vô tình, nhượng hắn trong nháy mắt khiếp sợ.
“Dòng họ của ngươi là Vị, từ nay ngươi là Vị Đấu.” Túc Dạ Dực xoay người tiếp tục đi.
“Ta chủ nhân ban thưởng họ.” Hắn không phải quý tộc nên không thể xưng là Ngô chủ. Vị Đấu khóe miệng cao lên, có dòng họ, hắn chính là thị tộc.