Liêu Nhiễu Kình Thương

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kỳ thực ngươi không nói, ta cũng biết ngươi rời khỏi Hiển quốc.” Nhìn thái độ nhận sai không tệ của Túc Dạ Dực, ngữ khí Kình Thương khoan thai lại. Rời Hiển quốc, Túc Dạ Dực tự nhiên không cách nào quang minh chính đại truyền tin, ở đất nước khác đưa thư cho một quân vương khác nước, vậy sẽ bị đuổi giết, vì đó, sau khi không nhận được tin tức của Túc Dạ Dực, Kình Thương liền đoán được Túc Dạ Dực hẳn là đã tới những đất nước khác. “Nhưng, trước khi ngươi đi không biết thông báo chút à?” Đây mới là nguyên nhân khiến Kình Thương giận nhất, hoàn toàn quên mất kỳ phản nghịch của mình ở kiếp trước, còn không thông báo đã chạy ra chiến trường nguy hiểm như vậy.

Túc Dạ Dực không nói gì, hạ thấp đầu xuống, khoé miệng khẽ cắn, mình lúc ấy sao có khả năng nói cho y, mình lúc đó, vì phát hiện tình cảm với người này, cả người đều trong trạng thái hoảng sợ, kinh hoàng chạy trốn, muốn loại bỏ thứ tình cảm đáng sợ kia, sau đó, càng sợ hãi hơn khi nhớ đến người này thì hoả nhiệt lại dấy lên hừng hực, nên nhớ nhung cũng phải áp chế, sao có khả năng chủ động liên lạc.

Nhìn Túc Dạ Dực trầm mặc không lên tiếng, dáng vẻ như rất uỷ khuất, Kình Thương cũng hoàn toàn bỏ xuống tâm truy hỏi, quên đi, chỉ cần người an ổn mà trở về là tốt rồi.

Lại giống như rất nhiều lần trong dĩ vãng, đưa tay ra, đặt lên đầu Túc Dạ Dực, chuẩn bị giày vò mái tóc bạc mềm mượt kia, nhưng lần này, khi tay y đặt trên đầu Túc Dạ Dực, một tiếng bộp cùng lúc vang lên, trên tay cũng cảm nhận được một cơn đau.

Tay bị vỗ bỏ, Kình Thương hơi kinh ngạc nhìn Túc Dạ Dực làm ra phản ứng kịch liệt như thế, cũng đúng lúc thấy ánh mắt hoảng loạn của Túc Dạ Dực.

Khi bàn tay ấy chạm vào đầu mình, lực đều dâng lên, nhiệt độ cứ thế mà nhen lửa, tựa hoả thiêu vậy, rung động quen thuộc, nếu không phải vì không muốn người này biết ý niệm ngầm mãnh liệt như vậy, điều hắn làm không phải là vỗ bỏ tay của người ấy, mà là nắm chặt, sau đó…

Nhưng, nhìn thần sắc kinh ngạc của quân vương hắn kia, còn mu bàn tay bị sức mạnh của mình in lại một mảng đỏ hồng, Túc Dạ dực lại có chút hối hận, mình sao không thể lùi vài bước, cần gì phải dùng phương thức này.

“Ngô chủ, Dực đã lớn rồi, vì đó,…” Điều Túc Dạ Dực làm đầu tiên không phải thỉnh tội, mà là tìm cớ để giải thích, hắn không muốn Kình Thương nhận ra chút dị dạng gì, mang cảm giác lo sợ đến tái mét mặt mày mà cúi đầu, “Mạo phạm vương, xin vương trách phạt.” Thành công đắp nặn ra kiểu trẻ nhỏ không thích người khác cho mình là nít ranh, lại bởi mạo phạm quân chủ mà kinh hoảng.

“Cũng đúng, ngươi đã sắp thành niên a.” Xem nhẹ điểm khác biệt không bình thường của Túc Dạ Dực, trong lòng nghĩ, đứa bé xinh đẹp chói mắt kia đã sắp thành niên, cái tuổi này, là lúc không thích người khác xem mình là trẻ con. “Đã không còn là đứa trẻ nữa rồi.” Kình Thương tỏ ra hiểu rõ, thu tay của mình, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười.

Nhưng câu nói này của Kình Thương, lại làm cho lòng Túc Dạ Dực chớp qua không cam lòng, tay dưới y bào lần thứ hai nắm lại. Không sai, là hắn khi phát hiện có tình cảm với người này, thì đã phán định tử hình cho nó, đều là nam tử đã là cấm kỵ không nên, huống hồ người này còn là quân vương hắn nên tận trung, càng thêm nghiệp chướng nặng nề. Nhưng dù thế, hắn cũng có chút hy vọng xa vời, rằng quân vương hắn cũng sẽ nảy sinh một chút tình cảm vi diệu với hắn, nhưng giờ khắc này mới ý thức được, quân vương hắn chưa bao giờ xem hắn là một tồn tại ngang hàng, y nhìn hắn, là từ góc độ của một trưởng bối, một góc độ mà vĩnh viễn sẽ không nảy sinh tình yêu.

Hắn không phải trẻ con, hắn đã không phải là trẻ con nữa, nảy sinh tình cảm như vậy với quân vương mình, sao còn có thể là trẻ nhỏ, hắn hiểu được yêu, hiểu được muốn, sớm không còn đơn thuần đã từng. Nhưng không cam lòng thì lại làm sao, hắn còn có thể nói gì, có thể làm gì, chỉ có thể đem phần không cam lòng này đè xuống, kể cả các tâm tình tiêu cực khác cũng phải áp chế, tìm kiếm một cơ hội phát tiết, lại như vô số lần chiến đấu giết chóc kia, cùng nữ nhân triền miên, vì lãng quên, vì khiến cho mình thoải mái một chút, càng không khiến mình xúc phạm tới người này.

“Ngươi muốn gì?”

Túc Dạ Dực ngẩng đầu lên, vì vừa mới suy tư nên không rõ hàm nghĩa trong lời này của Kình Thương. “Ngô chủ?” Nghi vấn rõ ràng.

“Sinh nhật ngươi sắp đến, cũng là đại điển thành niên của ngươi, ngươi muốn gì?” Kình Thương hỏi lại một lần nữa.

Muốn gì? Thứ ta muốn nhất chính là người a, Ngô chủ. “Dực không biết.” Trừ người ra, cái gì ta cũng không muốn.

Không biết mới là khó xử nhất, bản thân còn thật không biết nên đưa gì cho Túc Dạ Dực, Dực cũng không có sở thích đặc biệt gì, chỉ là, để lễ quan dựa theo quy định mà làm, vậy thiếu thành ý, lễ vật này vẫn là tự mình nghĩ a. Trở về rồi nghĩ cũng được.

“Dực, nói một chút coi, trải nghiệm lần này của ngươi thế nào?” Đối với các quốc gia ngoài Hiển quốc, Kình Thương rất hứng thú tìm hiểu, đã biết không ít tin tình báo từ thương nhân, cũng không gây ảnh hưởng đến việc nghe chút chuyện từ Túc Dạ Dực, người nhìn bất đồng, sẽ thấy sự việc không giống nhau.

“Vâng.” Túc Dạ Dực trong lòng có chút khó xử khi nói về chuyện này, phải nói thế nào, hai năm qua ở bên ngoài, hắn đều si túy trong tình cảm của mình, chỉ giết chóc. Từng theo bên người Kình Thương nhiều năm, Túc Dạ Dực biết, quân vương hắn không hiểu sao mà không thích việc giết chóc, điều hắn làm nếu nói ra, hắn biết hắn sẽ nhận được tầm mắt căm ghét của quân vương hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nói, hắn chỉ có thể nhớ lại những chuyện khác ngoài việc giết chóc.

Sắp xếp lại trí nhớ, Túc Dạ Dực đang muốn nói, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, băng hàn, con ngươi sắc bén vừa vặn nhích ra khỏi tầm nhìn Kình Thương, nhìn về phía ngoài cửa.

Bên ngoài cửa, trong hư không ngưng tụ mũi băng sắc nhọn, sắc thái óng ánh long lanh động nhân, xác thực là hung khí có thể đưa người vào chỗ chết, theo ý chí của Túc Dạ Dực, vây lại những người tự tiện xông vào đây.

“Chủ nhân, là chúng ta a.” Một thanh âm thô lỗ mà gấp gáp vang lên.

“Để bọn họ vào đi.”

Túc Dạ Dực không thèm để ý là ai ngoài cửa, dù biết là mấy thuộc hạ hắn thu, hắn cũng dự định sẽ cho họ chút dạy dỗ, nhưng Kình Thương đã mở miệng, Túc Dạ Dực chỉ có thể bỏ đi năng lực của hắn, có điều, còn có cơ hội.

Nghe được tiếng kêu gào ngoài cửa, Kình Thương liền biết đó là người cùng Túc Dạ Dực trở về trong báo cáo có nói, nghe xưng hô của người này, bọn họ đã nhận Dực làm chủ nhân, có thể được Dực – kẻ tâm cao khí ngạo đồng ý, thì đều là nhân tài, như Vị Đấu, mấy năm gần đây đã làm rất tốt.

Nhân tài, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, họ làm càng tốt, y cũng càng ung dung, còn họ cống hiến cho ai, y không để ý, chỉ cần có thể khiến quốc gia này giàu mạnh, làm y thoái vị cũng được. Lấy của cải bây giờ của y, lui vị, vẫn còn có thể nhàn tản qua tháng ngày, không có chính vụ phức tạp, cuộc sống của y sẽ càng thêm thanh thản, có thể chu du các quốc, chân chính cảm thụ thế giới này.

Kình Thương lên tiếng, Túc Dạ Dực không thể không tuân theo, đứng dậy, mở cửa, trong mênh mông tuyết trắng, thì thấy bốn bóng người đứng thẳng ở đó, cao lớn nhất là một người đầu trọc có chút chậm chạp hỗn loạn, khuôn mặt lúng túng.

Bốn người nhìn thấy sắc mặt không tốt của Túc Dạ Dực khi mở cửa, không hề che giấu chút lạnh lẽo nào, nhưng ngữ khí vẫn mềm nhẹ. “Vào đi.”

Một thứ hàn ý chẳng lành dâng lên sống lưng, sao lại có loại dự cảm xấu.

Nhất là nam tử đầu trọc sơ ý bất cẩn nên cực kỳ nghe lời, tiến lên, cởi hài, bước lên bậc cấp, ba người còn lại biết tránh không thoát, nhắm mắt đuổi theo.

Trước khi bọn hắn vào nhà, Túc Dạ Dực lại trở về ngồi quỳ chân trước mặt Kình Thương, tiếp tục vì Kình Thương mà pha trà, cung kính đưa chén đến trước mặt Kình Thương, “Ngô chủ.”

Người cuối cùng vào cửa còn biết lễ phép, cài cửa lại.

Bốn người lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của họ làm người phục vụ, hơn nữa biểu hiện cung kính như thế, khó tránh khỏi bị đả kích có chút ngổn ngang, lại được nghe chủ nhân họ gọi thế, dời tầm mắt nhìn về phía một nam tử khác trong gian phòng, người khiến họ tò mò, mục tiêu của chuyến này.

Gương mặt lạnh lùng với mi phong kiên nghị, môi mỏng hơi mím, có cảm giác lạnh nhạt, sống mũi thẳng tắp, vầng trán cao, mái tóc đen như mực, đôi ngươi tựa màn đêm, là thứ hấp dẫn người của nam tử, nhưng nhìn không đến khí phách vương giả, đây chính là người chủ nhân họ tận trung, nhưng lại chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt, đáng giá khiến chủ nhân họ tận trung.

Bốn người đánh giá Kình Thương, Kình Thương cũng đánh giá bốn nam tử bốn kiểu đặc sắc này, không phải họ tuấn tú thế nào, mà là họ thật sự là những người có phong cách không bình thường.

Khiến người chú ý nhất, là nam tử vóc dáng cao nhất, cái đầu trọc sáng chói kia so với mọi màu tóc khác còn khiến người chú ý hơn, đôi mắt màu nâu, lông mày đen đậm, đường nét thô lỗ, vào ngày đông tháng giá lại chỉ mặc áo đơn, căng phồng dưới bắp thịt vạm vỡ.

Người cuối cùng biết đóng cửa, là một nam tử trầm tĩnh khiến người tâm sinh hảo cảm, mái tóc màu trà được cắt tỉa rất ngắn, không phải là Thiên phú giả nên sẽ cắt tóc, mà nam tử này hiển nhiên không phải Thiên phú giả, tóc rối trên trán, đôi mắt màu chàm ba lan bất hưng (), cảm giác gã cho người ta trầm tĩnh như thế, nhưng Kình Thương nhìn ra được tầm mắt ám lưu trầm tĩnh như hồ nước này, nguy hiểm.

Khắc sâu nhất chính là một nam tử mặc hồng y diễm lệ, mái tóc màu cam được buộc lại, chà, nói thế nào đây, điểm trang lộng lẫy, hoa thức đa dạng, bím tóc, lông chim, trâm cài (), cái gì cũng có, không ngờ rằng một nam tử lại có thể mặc trang phục chói mắt như thế cho mình, nếu không phải gã có một thân tướng mạo khá như vậy, trang phục như này sẽ gây phản cảm khiến người muốn nôn. Dù sao một đại nam nhân, ăn mặc diêm dúa như thế không khiến người ta có hảo cảm được, vậy mà người này lại vô cùng thích hợp, đôi mắt màu lam đậm kia có công không ít.

Dễ khiến người bỏ qua nhất, là một bóng người núp sau lưng những người khác, mái tóc màu lục sẫm dài mái cắt ngang trán, che đi tầm mắt gã, cũng che giấu dáng dấp của gã. Túc Dạ Dực như tắm trong tia sáng lung linh, mà gã chính là thân tại không gian xám lạnh, cả người toả ra bầu không khí áp suất thấp tối tăm, khiến lòng người sợ hãi, sống lưng lạnh toát.

Đúng là bốn người cực kỳ đặc sắc a.

Làm chủ nhân của bốn người – người tận trung cho Kình Thương, Túc Dạ Dực giới thiệu bốn người cho Kình Thương, nam tử trầm tĩnh tóc màu trà tên Phong Dã, nam tử đầu trọc loá mắt tên Ngọ Sa, nam tử trang phục diêm dúa tên Đô Việt, nam tử áp suất thấp tối tăm là Quỷ Tử, họ đều không phải người Hiển quốc.

() Ba lan bất hưng – 波澜不兴: Dịch theo từng chữ thì là sóng lớn không dậy, thấy mấy bạn hỏi nhau thì chắc giống câu Ba lan bất kinh – 波澜不惊 (Không chút rung động). Nguồn:

() Trâm cài: Nguyên văn là ‘chu sai’, là trâm cài tóc của phụ nữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio