Liên tục mấy ngày kế tiếp, Trì An đều cho Trì Mộng dùng Bồi Nguyên Đan, lấy trình độ tiếp nhận của thân thể cô ấy mà mỗi ngày dùng viên.
Kết quả cũng hiện rõ, tinh thần và sắc mặt Trì Mộng dùng mắt thường cũng thấy được chuyển tốt thế nào, nét mặt nhàn nhạt tỏa sáng, cả người như đã vượt qua cơn bệnh vừa rồi, khỏe mạnh hơn rất nhiều, cho người ta cảm giác bệnh của cô ấy đang chuyển biến tốt hơn nhiều.
Những nhân viên y tế tự nhiên là kinh ngạc không thôi, rất nhanh tìm được nguyên nhân vì sao bệnh Trì Mộng tốt hơn, sau đó nhanh chóng đi tìm Trì An dò hỏi.
Trì An vô cùng hào phóng quăng cho họ một lọ Bồi Nguyên Đan để nghiên cứu.
Khi quyết định cho Trì Mộng dùng Bồi Nguyên Đan, cô đã nghĩ đến, việc luyện đan ở thế giới này, ngoại trừ cô, không ai có thể chế tạo thành công, vì luyện đan cần phải vận dụng linh lực, những thuốc đo chỉ khi hấp thụ linh lực mới có thể thành hình, nếukhông chỉ là một ít bột hoặc là nước, một phần mười dược hiệu cũng không thể phát huy ra được.
Mà người ở thế giới này, rõ ràng sẽ không có linh lực.
Cho nên, dù đem Bồi Nguyên Đan cho bọn họ, bọn họ ngoại trừ có thể nghiên cứu ra thành phần dược liệu, lại không thể biết làm cách nào dung hợp để luyện thành đan dược hoàn chỉnh.
Nhưng mà, có thể dẫn dắt bọn họ, làm cho họ nghiên cứu ra nhiều thuốc hữu dụng hơn.
Còn việc lo lắng có ai hoài nghi cô hay không, chuyện đó vốn dĩ không cần lo.
Vì luật pháp của thế giới này vẫn bảo hộ phái nữ, hơn nữa hậu thuẫn của cô là Tư Ngang, hắn sẽ giúp cô xử lý tốt các vấn đề, khiến cô an tâm lớn mật mà cho Trì Mộng dùng thuốc, cho nên Trì An cũng phi thường dứt khoát không thèm để ý việc này bị tiết lộ.
Khi Trì An nghiên cứu bệnh tình của Trì Mộng, cũng không hề nhàn rỗi, thừa dịp mộtngày rãnh, cô mang theo thân vệ trở lại khu vực cư trú của người thường.
đi qua một cánh cửa, phảng phất thế giới bị chia làm hai, một bên là quân doanh lạnh băng nghiêm cẩn, trên đường đều là những vị quân nhân ăn mặc quân trang nghiêm trang đi đi lại lại; một bên là nơi sinh hoạt của vô số người thường bần cùng, nơi này tràn ngập hơi thở sinh hoạt, cùng với sự lạc hậu, bần cùng và tội ác.
Trì An bình tĩnh dẫn một đám thân vậ mặc thường phục trở lại địa phương hai chị em Trì gia đã từng sinh sống.
cô một lần nữa giả trang thành một cậu trai, trên đầu đội nón lưỡi trai, đem tóc giấu trong nón, không nhìn kỹ sẽ không biết, cho rằng cô là một cậu thanh niên chưa dậythì.
Trải qua mấy ngày điều tra, rốt cuộc Trì An cũng có được tư liệu cần thiết.
Trì Ann mang theo vài thân vệ, đi vào một căn phòng tối tăm chật chội, tìm được chủ nhân căn phòng, khi nhìn thấy người đàn ông gầy yếu nằm trên giường, nhóm thân vệđi theo Trì An bị chấn động vô cùng lớn.
„Cậu là ai...“ Người đàn ông nằm trên giường suy yếu hỏi.
Thoạt nhìn, hắn như một ông lão sắp gần đất xa trời, trên mặt đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm thưa thớt, giống như một ông lão gần tuổi, hơn nữa còn là một ông lão có khả năng chết bất kỳ lúc nào.
Người thường đều trải qua sinh lão bệnh tử, cũng không có quá nhiều chú trọng, sau khi qua đời sẽ mang đến nhà tang lễ để hỏa táng, sau đó mang tro cốt về nơi mình sinh ra, cứ như thế là kết thúc một đời người.
Sinh ra từ đất, sau khi chết lại trở về với đất, là số mệnh của nhân loại thế giới này.
„Trước kia tôi sống tại khu AU-, đã từng theo cha mẹ và anh đi ra thành đào vàng.“ Trì An bình tĩnh đáp.
Khi hắn nghe xong, nhịn không được cười rộ lên, nói: „Cả đời tôi đã đi không biết bao nhiêu nơi, không biết cậu nói là nơi nào... À, nhìn bộ dáng cậu, giống như một chút sợ hãi cũng không có?“
Phải biết rằng, năm nay hắn cũng chỉ quá tuổi, tuổi này, thuộc về thời kỳ tráng niên của người đàn ông, dù là người thường, lấy tuổi thọ của con người ở thế giới này, vẫn như cũ là rất trẻ tuổi.
Cho nên, khi nhìn thấy hắn, nhóm thân vệ của Trì An mới giật mình như vậy. Trước khi bọn họ đến đây, cũng đã hỏi thăm rõ ràng tư liệu của người đàn ông này, lại khôngnghĩ đến khi nhìn thấy người thật, lại là như vậy.
Trì An không nói gì, chỉ bình tĩnh kiểm tra thân thể của người nọ.
„Cậu là bác sĩ?“
Trì An gật đầu, đem dược lấy ra, cho người đút hắn uống, sau đó mới nói: „Triệu Lý,anh có nhớ năm trước, các người đã từng đi qua một khe sâu nơi biên cảnh, lúc đó còn phát hiện một loại quặng tinh kỳ quái không?“
Uống thuốc xong, người đàn ông kia cũng thanh tỉnh hơn nhiều, cũng có thể theo lý tính mà tự hỏi, chậm rãi nói: „ năm trước, để tôi nhớ lại, chuyện đã lâu lắm rồi, khi đó tôi chưa đến tuổi...“
một tiếng sau, Trì An rời khỏi khu ở của người thường.
Ngưởi đến người đi khắp trên đường, cô có chút thất thần, đến khi được thân vệ nhắc nhở, cô mới phát hiện thiếu chút nữa mình đã đâm đầu đi vào một ngõ nhỏ không biết thông đến nơi nào.
Trì An trầm mặc, khi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến dị động, Trì An nghe được tiếng thân vệ kêu rên, đột nhiên xoay người lại nhìn, đã thấy một đám quân nhân mặc trang phục quân nhân màu lục đã chế phục nhóm thân vệ của cô.
Trì An lui về sau một bước, nói: „Các người muốn làm gì? Tôi là khách của Kỷ trưởng quan!“ nói xong, cô còn đem giấy chứng nhận lấy ra.
Những tên lính đó lạnh nhạt nhìn cô, sau đó thối lui sang hai bên, tiếp theo một nam nhân trong bộ quân phục màu lục đi ra, dùng đôi mắt khát máu nhìn cô, trên môi là nụ cười ác ý mười phần.
Trì An nhíu mày, tâm tình trở nên rất xấu.
Đoan Mộc Linh đi đến, dùng giọng âm lãnh nói: „cô gái, đối phó với cô cũng không dễ dàng gì! Đáng tiếc khi ở thành trung ương, vẫn không có cơ hội. Lại nói tiếp, cơ hội hôm nay là do cô cho tôi, còn có, hiện tại Tư Ngang đang tham dự một cuộc họp quânsự khẩn cấp, hắn sẽ không giống như lần trước, xuất hiện đúng lúc cứu cô.“
Trì An không dao động, lạnh lùng nhìn hắn.
Đoan Mộc Linh bước lên, nắm lấy cổ tay cô, khi cô muốn dùng sức tránh đi, hắn khônglưu tình mà gập lại, đem cổ tay cô bẻ gãy.
Thấy mặt cô bỗng chốc trắng bệch, ác liệt cười: „Ngoan một chút, cô không phải muốn ăn khổ chứ?“
Trì An cúi mặt thật thấp.
“Được rồi, mang tất cả đi.” Đoan Mộc Linh phân phó với nhóm binh lính phía sau, lôi kéo Trì An đã bị gãy tay, đem cô đẩy vào một chiếc xe quân dụng, mang cô rời đi.
“Trì tiểu thư……”
Nhóm thân vệ phẫn nộ nhìn xe rời đi, cuối cùng không cam lòng mà bị binh lính khu mang đi.
Trì An bị Đoan Mộc Linh đưa đến một căn phòng, phỏng chừng là nơi sinh sống củahắn.
Từ khi bị mang đi, cô vẫn luôn duy trì tư thái nhu thuận, cho nên Đoan Mộc Linh trừ bỏ việc bẻ gãy tay cô, cũng không làm gì thêm, chỉ là từ cặp mắt khát máu của hắn có thể thấy được, hắn đang vô cùng phấn khởi, là một trạng thái hưng phấn cực cao, khiến cho thú tính của hắn ngẩng cao vô cùng.
Sau khi hắn mang Trì An vào một căn phòng kín, Đoan Mộc Linh đóng cửa phòng lại, sau đó lôi kéo tháo vòng ức chế khí trên cổ Trì An xuống.
Chỉ một thoáng, một cổ hương ngọt ngào của gen tin tức tràn ngập trong không khí.
Thần sắc Đoan Mộc Linh đột nhiên thay đổi, trong mắt phụt ra sự mãnh liệt cuồng nhiệt và hưng phấn, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên đất vì bị hắn thô lỗ ném trước đó, cặp mắt kia trần trụi toát ra dục vọng dã thú.
Sắc mặt Trì An tái nhợt, cô gục mặt trên đất, một bàn tay che lại chỗ xương bị gãy, rên nhẹ một tiếng, bình tĩnh nối lại chỗ xương bị lệch của mình.
Đoan Mộc Linh đang bị bức điên vì gen tin tức tràn ngập trong không khí, giờ khắc này, hắn nguyện ý chết trên người cô gái này.
hắn giống như dã thú, lao về phía Trì An…
Khi Lục Hành nhận được tin tức của thân vệ đi theo Trì An ra ngoài, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đoan Mộc Linh đáng chết!” hắn phẫn nộ rít gào, gương mặt yêu diễm đều vặn vẹo cả lên.
“Làm sao vậy?” Đoan Mộc Thư đang cùng hắn trao đổi việc hợp tác giữa hai khu kỳ quái nhìn hắn, nhìn thấy vẻ phẫn nộ của hắn, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.
Lục Hành nghe được giọng hắn, thì nắm lấy vạt áo hắn, lạnh lùng nói: “Đoan Mộc Thư, tốt nhất anh nên cầu nguyện cho Đoan Mộc Linh không có làm tổn thương cô ấy, nếukhông, khu sẽ khai chiến với khu – cho dù có hiệp ước hòa bình nhân loại, chúng tôi cũng sẽ không màng.”
Nghe được lời này, trong lòng Đoan Mộc Thư rơi lộp độp, tức khắc hiểu rõ, tên em trai khiến người ta luôn đau đầu Đoan Mộc Linh đã ra tay với Trì An.
Lần gặp mặt Trì An lúc ở thành trung ương, hắn đã biết em trai mình không có từ bỏ Trì An, thậm chí trong lòng cậu ta còn muốn có được Trì An, muốn nếm thử hương vị của cô gái này. Đến nỗi sau này, cậu ta có thể vì cảm giác không có được mà ghen tị, sau đó giết Trì An, hắn cũng không thể đảm bảo.
Vì trong quá khứ Đoan Mộc Linh luôn làm thế với những người chuyển giới đưa đến cửa.
Trong lòng Đoan Mộc Thư nôn nóng, nhưng không thể không trấn an Lục Hành đangphẫn nộ trước, sau đó mới điều binh, lập tức đến nơi sống của Đoan Mộc Linh, trước phải đem người cứu ra rồi mới tính tiếp.
trên đường đi, Đoan Mộc Thư cẩn thận nói: “Trì An là phụ nữ, hơn nữa gen tin tức củacô ấy vô cùng hoàn mỹ, đàn ông không thể kháng cự lại dụ hoặc từ gen của cô ấy, A Linh nhất định không tổn thương cô ấy.”
Nhiều nhất chỉ là chiếm hữu cô ấy, loại chuyện nam nữ hoan ái như vậy, cũng không là gì.
Lục Hành cười lạnh nói: “Khi hắn ta bắt Trì An đi, hắn đã bắt đầu tổn thương cô ấy. Nếu hắn…” Nghĩ đến khả năng nào đó, thần sắc hắn trở nên vô cùng âm trầm.
Ở trong lòng hắn, Trì An không giống những phụ nữ khác.
sự khác biệt này, là do sự kiên trì thơ ngây đến buồn cười của cô, cô thậm chí quyết định cả đời chỉ có một người đàn ông, đối với Tư Ngang trung trinh như một, những kẻ có ý đồ với cô luôn cảm thấy buồn cười lẫn bất đắc dĩ, lại phị thường hâm mộ Tư Ngang.
Chính là, chính sự thơ ngây kiên trì ấy đã trở thành điều tốt đẹp nhất thế giới, tốt đẹp đến mức Lục Hành không đành lòng đánh vỡ nó, thậm chí nguyện ý xem cô có thể làm đến trình độ nào.
cô gái đó dựa vào đâu lại có thể toàn tâm toàn ý với một người đàn ông cho đến già chứ?
Cho nên, bất luận đối với người hay sự việc gì muốn phá hư Trì An đều khiến hắn vô cùng phẫn nộ, thậm chí hắn không muốn nhìn đến cảnh Trì An bị Đoan Mộc Linh xâm phạm, không biết sẽ biến thành dạng gì.
Nhưng hắn có thể xác định, nếu Trì An bị người đàn ông khác ngoài Tư Ngang chạm qua, cô nhất định sẽ không giống những người phụ nữ khác, dễ dàng tiếp thu, thậm chí cho rằng không có gì là ghê gớm, vì có rất nhiều phụ nữ như vậy, những người đókhông chút nào thèm để ý người đàn ông đang đè mình là ai, chỉ hưởng thụ khoái cảm mang đến.
Trì An sẽ hỏng mất.
Mà Tư Ngang…
Lục Hành nhớ đến Tư Ngang vẫn còn đang trong cuộc họp, lạnh lùng nói: “Lần này, các anh chuẩn bị đón nhận cơn phẫn nộ cùa Quan chỉ huy chúng tôi đi!”
Đoan Mộc Thư nghe được lời này, trong lòng chợt phát lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng.
Lúc này hắn mới nhớ đến kết quả Đoan Mộc Linh mang đến, ngay cả khi Trì An hoàn hảo không tổn thương gì rời đi, nhưng hành vi của Đoan Mộc Linh đã chọc giận Tư Ngang vô cùng, nếu hắn kiên trì đối phó Đoan Mộc Linh, toàn khu có thể…
Hậu quả không thể nào tưởng tượng ra được.
Lập tức Đoan Mộc Thư chỉ có thể thấp thỏm bất an mà bảo người lái xe nhanh lên, phải nhanh chóng ngăn cản thằng em ngu xuẩn của mình tạo nên phiền toái, hơn nữa hy vọng Trì An hoàn hảo không bị tổn thương gì. Nếu Trì An hoàn hảo, nói khôngchừng Tư Ngang có thể nể mặt cô mà không tức giận nữa, ít nhất không cần giống như Lục Hành nói, phải vận dụng vũ lực đối với khu , nếu không, ngay cả khi xong việc, Tư Ngang bị quân sự chế tài, nhưng khu cũng sẽ trả một cái giá cực cao.
Đoan Mộc Thư đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để giảm tổn thất của khu xuống thấp nhất, hơn nữa còn phải làm mất đi sự tức giận của khu .
Nhanh chóng tăng tốc, sau phút, rốt cuộc bọn họ cũng đến nhà của Đoan Mộc Linh.
Loại chuyện coi trọng phụ rồi bắt về nhà ngủ, kỳ thật cũng nhìn mãi thành quen, nếu là người phụ nữ khác, ngủ thì ngủ, nhưng đây là người phụ nữ của Tư Ngang, khôngphải đơn giản như vậy, kết quả vô cùng đáng sợ.
Chẳng qua tên Đoan Mộc Linh biến thái kia, hắn căn bản không sợ Tư Ngang, cũngkhông thèm nghĩ đến đắc tội Tư Ngang sẽ mang đến kết quả gì, cho nên cứ bắt người rồi mang về nhà.
Sau khi nhóm người Đoan Mộc Thư xuống xe, Đoan Mộc Thư không đợi thân vệ canh giữ cửa của Đoan Mộc Linh mở miệng, đã lạnh lùng nói: “Còn không thả thân vệ Trì tiểu thư ra!”
Những binh lính đó liếc nhìn hắn một cái, vội chạy đến thả những người đó ở tầng ngầm.
Lục Hành không kiên nhẫn mà trực tiếp đá tên binh lính đứng che trước cửa, bước đivào, chớp mắt ra hiệu cho người dẫn đường, trực tiếp đi đến phòng của Đoan Mộc Linh.
Khi đi đến trước cánh cửa đóng chặt, hắn lấy súng ra, thanh âm ping ping vang lên, trong nháy mắt cánh cửa kia đã biến dạng.
Tiếp theo, hắn thu súng về, một chân đá tới, cánh cửa hợp kim biến dạng bị hắn đá văng.
Mùi máu tươ tràn ngập khắp căn phòng.
Đoan Mộc Thư và Lục Hành đều căng thẳng, nhanh chóng đá văng cửa qua một bên, chạy nhanh vào phòng.
Trong phòng không có một bóng người.
Lập tức hai người đều ngẩn ngơ.
“Phòng vệ sinh!” Lục Hành mắt sắc, nhìn thấy cửa phòng vệ sinh hé một nửa, chạy nhanh tới.
Đoan Mộc Thư lo sợ trong lòng cũng chạy theo qua, trong lòng cầu nguyện thằng em ngu xuẩn của mình không thật sự giết chết Trì An, hoặc là đem cô làm bị thương, chỉ là trên thảm có vệt máu đỏ sậm, khiến tâm hắn rơi xuống tận cùng, mùi máu tươi hăng như vậy, hiển nhiên là có người bị thương rất nặng, nếu đã chết…
Lúc này, Lục Hành đẩy cửa phòng vệ sinh ra, sau đó hắn cứ đứng ngay cửa nhìn vào.
Trong lòng Đoan Mộc Thư càng thêm thấp thỏm, nhưng vẫn chen qua nhìn một cái.
Chỉ là cái liếc mắt này càng khiến đồng tử hắn có chặt, lập tức đẩy Lục Hành qua mộtbên, chạy nhanh vào vớt người đang ngâm trong bồn nước, thất thanh kêu: “A Linh, cậu làm sao vậy? Người đâu, mau tới, gọi bác sĩ…”
Hai mắt Đoan Mộc Linh nhắm chặt, hắn ngâm mình trong bồn máu loãng, làn da trắng nhợt, bộ dạng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Lục Hành chậm rì rì tránh qua một bên, để tên lính phía sau đi vào, ánh mắt đánh giá mọi thứ chung quanh, khi nhìn thấy cửa sổ phòng vệ sinh bị mở ra thì trong lòng đãhiểu rõ.
Sau đó, hắn quay lại nhìn Đoan Mộc Linh một thân đầy máu, chậc chậc hai tiếng, ra vẻ quan tâm nói: “thật đáng thương, bị thương nặng như vậy, chảy không ít máu đi,không nghĩ đến Đoan Mộc Linh còn có sở thích tự ngược như vậy, thật kỳ lạ. Ai, tuyhắn rất đáng thương, nhưng tôi còn muốn hỏi một câu, Trì tiểu thư đâu? Trì tiểu thư đáng thương đã bị hắn bắt đến đâu rồi? Tự hắn ngược mình cũng không quan trọng, nhưng không gây tổn thương cho Trì tiểu thư chứ?”
Đoan Mộc Thư bực bội, trừng mắt nhìn hắn: “Lục Hành, chẳng lẽ anh không thấy vết thương trên người cậu ấy không thể tự mình gây ra sao?”
Lục Hành nhún vai, làm ra vẻ không liên quan, nói: “thì sao? Đừng quên, Trì tiểu thư là bị hắn bắt đến đây, tôi còn muốn các người đó.”
Đoan Mộc Thư nghẹn lời, lúc này, hắn làm sao biết Trì An ở nơi nào?
trên thực tế, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, không rõ chuyện gì đang diễn ra, hắn lo lắng cho em mình, đồng thòi cũng nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất, Trì An không có ở đây, phỏng chừng sự tình không xấu như tưởng tượng, chắc là không cần nhận sự tức giận từ khu .
Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của Đoan Mộc Thư lúc này quá ngây thơ.
Vì hắn không biết, cô gái nào đó hiện tại đã chạy đến nơi triển khai hội nghị quân sựtìm quan chỉ huy khu , bổ nhào vào trong lòng hắn, đáng thương cáo trạng, làm trò trước mặt chỉ huy Kỷ Tu của khu .
“Tư Ngang, tên Đoan Mộc Linh biến thái khi dễ em, không chỉ bẻ gãy tay em, còn bắt em về nhà hắn…”