Cuối cùng Trì An vẫn quyết định cùng Mao Mẫn tham gia nhiệm vụ ở khu nghỉ dưỡng lần này.
Tuy trong lòng cô có chút lo sợ - đối với mộ người luôn tin tưởng vào khoa học mà nói, chuyện bắt quỷ như vậy, cho dù có trí nhớ kiếp trước chống đỡ, trong lòng vẫn theo bản năng lo sợ, nhưng nghĩ đến hiện tại bản thân đã trở thành “Trì An”, phải vì “Trì An” tiếp tục cuộc sống, không thể trốn thoát loại chuyện như thế này, chỉ có thể căng da đầu mà đón nhận.
Sau khi hỏi rõ thì biết được ba ngày sau sẽ xuất phát, Trì An quyết định trong ba ngày này phải chuẩn bị cho tốt.
Ba ngày tiếp theo, Trì An vô cùng bận rộn.
Cô gom hết tiền mặt có trong nhà chạy thẳng đến “Phật duyên phố” trong trấn, mua một ít vật dụng dùng cho tu luyện, trong đó có lá bùa, chu sa, tơ hồng, vải đỏ, ngọc sức, quế hương, đồng tiền, gạo nếp… Sau đó cô xách bao lớn bao nhỏ về nhà.
Tiếp theo, buổi sáng Trì An luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kin”, buổi chiều luyện tập pháp thuật, buổi tối luyện thuật vẽ bùa, ngay cả khi ngủ cùng dùng “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” để tu luyện thay cho giấc ngủ.
Có thể nói, phần lớn thời gian trong ngày Trì An dùng để tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Trì An phát hiện ra khối thân thể của mình lúc này bị thiếu linh lực, đối với thiên sư, chỉ khi trong thân thể có đủ linh lực thì mới dùng được pháp thuật, mới có thể thành công vẽ ra lá bùa, không có linh lực thì lá bùa chỉ là quỷ vẽ bùa mà thôi.
Tuy nói “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” là một bộ nội công tâm pháp, nhưng sau khi tu luyện nó, trong cơ thể sẽ có nội lực, mà nội lực này cũng giống như linh lực. Bên cạnh đó, khi vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, linh lực của đất trời sẽ chậm rãi dung nhập vào cơ thể, chứa đựng bên trong kinh mạch.
Cho nên, vì để cam đoan mình có đủ linh lực, Trì An dùng phần lớn thời gian để luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
May mắn là bản thân “Trì An” có thiên phú không tồi, là một hạt giống tốt, Trì An tu luyện dựa theo ký ức còn sót lại, cũng không tạo ra sai lầm nào. Cũng vì cô nỗ lực tu luyện, nên càng ngày càng ra dáng ra hình.
Ba ngày sau.
Ông nội Trì để lại cho Trì An một quyển tập luyện bùa chú, trên đó có rất nhiều bùa chú được ông tổ Trì gia cải tiến qua, Trì An chiếu theo đó luyện đó, hiện tại có thể thành công vẽ ra năm loại bùa, trong đó có bùa ngũ lôi, bùa hiện hình, bùa ẩn thân, bùa trừ tà, bùa bình an, tuy chỉ có năm loại ít ỏi, nhưng đối với Trì An đã là không dễ dàng.
(bùa ngũ lôi hay còn gọi là Ngũ lôi phù tượng trưng cho Ngũ Lôi tướng quân, chuyên áp dụng trấn tà, trấn trạch yểm sát)
Trong ba ngày vừa qua, Trì An không ngừng vẽ năm loại bùa này, trong đó bùa ngũ lôi cùng bùa trừ tà là nhiều nhất, sấm có thể khắc tà, khi gặp quỷ quái nhất định hữu dụng. Mà bùa trừ tà tuy có cách làm khác, nhưng cũng có công dụng tương tự, còn ba loại bùa kia đều có tính hỗ trợ, nên vẽ ít hơn.
Hôm xuất phát, Trì An mang theo ba lô đã được sắp xếp tốt từ tối hôm trước, đem theo cả kiếm gỗ đào được chế từ gỗ đào thượng cổ mà ông nội Trì đã để lại cho cô.
Hành lý của thiên sư nhìn thì rất ít, tựa như chỉ có một ba lô, tuy nhiên, chỉ có thiên sư mới hiểu được bí quyết bên trong. Thật ra một chiếc ba lô tương đương với một túi càn khôn, bên trong đựng rất nhiều đồ vật, tất cả mọi thứ thiên sư cần, kể cả kiếm gỗ đào đều có thể bỏ vào, do đó khi đi trên đường sẽ không bị người khác để ý.
Mọi người tập trung ở dưới gốc cây đào già phía đông của thị trấn, chờ vị thương gia kia đưa xe đến đón.
Cây đào này được gieo từ ngàn năm trước bởi tổ sư gia của Huyền Môn, nghe nói, năm đó khi Huyền môn tổ sư gia tìm nơi ở, đã lựa chọn trấn nhỏ này nơi có non xanh nước biếc, cũng từ chỗ này mà gieo trồng một gốc cây khởi đầu cho truyền thuyết Huyền Môn – cây đào nhỏ được nhổ từ vùng đất thánh.
Trải qua ngàn năm, cây đào nhỏ đã trưởng thành một cây đào già, cành lá vẫn xanh tốt, vui sướng chào đón cuộc sống, sinh mệnh cực kỳ kiên cường.
Người dân Ô Ti trấn có tình cảm sâu đậm với cây đào già này, đều tin tưởng cây đào này có linh tính, nó vẫn luôn che chở cho trấn nhỏ được an toàn, yêu ma quỷ quái nào cũng không dám đến gần trấn nhỏ.
Khi Trì An tìm được Mao Mẫn, nhịn không được nhìn xung quanh, phát hiện lần này đến khu nghỉ dưỡng có tất cả mười lăm vị thiên sư, trừ bỏ năm người bọn họ, còn lại mười người đều là người trẻ tuổi, hơn nữa có vài vị thanh niên nam nữ trang điểm ăn mặc rất hợp thời, không giống với Bùi lão và Mao Mẫn trang điểm ăn mặc theo phong cách của Huyền Môn.
Tủ quần áo của “Trì An” phần lớn là đạo bào, Trì An cũng không nghĩ thay đổi thói quen của “Trì An”, hơn nữa mấy ngày nay cô đều vội vàng tu luyện, trên thế giới này cũng không có ai để cô trang điểm lấy lòng, cho nên cô duy trì lựa chọn của “Trì An”, mỗi ngày đều mặc đạo bào, cứ như mọi lần xuất hiện trước mặt mọi người.
“Em gái Trì, em cũng tới.” Hầu Thiên Dương trẻ trung, vui sướng chạy đến gần Trì An.
Một người luôn điềm tĩnh là Hạ Triết cũng gật đầu chào hỏi Trì An, sau đó thành thành thật thật đứng bên cạnh Bùi lão.
Hai người này đều là cháu nội của bạn Bùi lão, cùng Bùi lão vô cùng thân thiết, hơn nữa thiên phú của bọn họ cũng không tồi, Bùi lão cũng có ý bồi dưỡng bọn họ, cho nên chỉ cần nhiệm vụ không quá khó đều sẽ dẫn bọn họ theo để có cơ hội rèn luyện.
Trì An lễ phép nhìn Hầu Thiên Dương mỉm cười.
Hầu Thiên Dương giống như đột nhiên phát hiện chuyện gì rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm cô nói: “Em Trì, thật ra em lớn lên không có khó coi, tại sao trước kia luôn làm bộ dạng âm trầm? Mười phần xinh đẹp thì chỉ còn ba phần, bây giờ cười lên thế này thật tốt. Con gái nên cười nhiều một chút mới đáng yêu, nào cười với anh trai một cái.”
Đối với những người trẻ tuổi miệng lưỡi trơn tru thì Trì An luôn không có cảm tình, nhưng Hầu Thiên Dương miệng đùa cợt nhưng ánh mắt lại sáng người đoan chính, là một người đứng đắn, từ trong trí nhớ cũ Trì An biết cách hắn làm người, đối với hắn cũng không có phản cảm gì, chỉ đơn giản cười một cái.
Trong lúc chờ xe, không biết Hầu Thiên Dương nghĩ gì, mà cứ dán theo Trì An, làm cô cũng cười nhiều hơn.
Trì An bị hắn chọc không có biện pháp, đành phải trốn đến bên cạnh Mao Mẫn, ai ngờ, thấy HẦu Thiên Dương ân cần như thế, cũng không biết bà nghĩ gì, thế nhưng nói với bọn họ: “Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, nên ở chung nhiều hơn.”
Sau đó tự mình đi đến bên cạnh Bùi lão, cùng ông nói chuyện, thật sự để hai người trẻ tuổi ở chung hơn.
Trì An chỉ biết thở dài.
Bởi vì đã từng bị kết giao với một người bạn trai bệnh xà tinh, cho nên cô học rất kỹ kỹ năng đoán tâm tư người đối diện – tuy tâm tình của Tư Ngang chưa bao giờ cô nhìn rõ được, nhưng lúc này làm sao không hiểu Mao Mẫn là muốn ghép đôi cho cô cùng Hầu Thiên Dương.
Tính cách Hầu Thiên Dương rộng rãi, lạc quan, là một thanh niên có chí hướng, lại biết làm cho những cô gái trẻ vui vẻ, hơn nữa là cháu của bạn Bùi lão, Bùi lão cố ý bồi dưỡng thành thiên sư trẻ, Mao Mẫn thấy tính tình Trì An âm trầm, luôn trầm mặc ít lời, cùng với Hầu Thiên Dương quả thật xứng đôi, nếu hai người bọn họ có ý, bà thật sự rất vui mừng.
Trì An không có biết nên nói gì.
Có thể cô đã quen với loại đàn ông cường thế đáng sợ như Tư Ngang, nên Hầu Thiên Dương trong mắt cô, quả thật như một đứa nhỏ - tuy Hầu Thiên Dương còn lớn thân thể này ba tuổi, cô thật sự không có ý tưởng gì với Hầu Thiên Dương.
Trì An không có biện pháp, đành phải lấy ra kỹ năng lừa dối người của cô, đem Hầu Thiên Dương trở thành bạn tốt.
Cho đến lúc bọn họ đến mục tiêu, Trì An và Hầu THiên Dương đã trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì, tổ tông mười tám đời của hắn cũng bị Trì An thăm dò ra.
Khi Hầu Thiên Dương xuống xe, nhịn không được mà cứ nhìn Trì An, sờ sờ đầu, kỳ quái hỏi: “Rõ ràng là một em gái xinh đẹp, tại sao minh chỉ đem cô ấy nói chuyện thành bạn bè? Thật kỳ quái?”
Trì An không để ý tới Hầu Thiên Dương, lúc này cô đã theo mọi người xuống xe, nhìn cổng khu nghỉ dưỡng.