Kiếm gỗ đào trong tay có thân kiếm màu đỏ thắm, có ánh sáng bên trong, trên thân kiếm có hoa văn phức tạp mà lưu loát, rất tự nhiên mà hòa nhập trên thân kiếm, vừa nhìn là đã biết không phải vật thường, vung tay lên thử, có thể liên tưởng đếnmột thần khí.
Kiếm này sao lại quen thuộc thế, thậm chí khi nắm chắc trong tay, còn ẩn ẩn truyền đến tình cảm thân thiết.
Phảng phất như nàng trở lại đêm ở thời đại hoang dã, một nam nhân trong trang phục đỏ rực nghiêng đầu hỏi nàng, cần gỗ đào mấy vạn năm để chế tạo kiếm, trên thân kiếm vẽ thú văn của hắn có được không?
Trong lúc nhất thời Trì An không nhịn được mà ngơ ngẩn.
“An An?” Thập Thất Hoàng tử phát hiện nàng khác thường, cúi đầu nhìn nàng.
Trì An ngẩng đầu, nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, một cái tên quen thuộc buột miệng thốt ra, „Niên...“
Ánh mắt Thập Thất Hoàng tử hơi lóe lên, vốn dĩ lực đạo nắm tay nàng đang nhẹ nhàng đột nhiên mạnh lên, cũng khiến Trì An phục hồi tinh thần lại, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Bất quá sự ngạc nhiên đó rất nhanh bị tình huống chung quanh áp xuống, một tay Trì An đem Thập Thất Hoàng tử hộ ở sau lưng, kiếm gỗ đào trong vung lên một đường, chém tới một Quỷ Diện do âm tà ngưng tụ ở trên bầu trời đang đánh tới, hoa văn trên kiếm nổi lên một luồng ánh sáng hồng, Quỷ Diện kia kêu lên thảm thiết, hóa thành một làn khói xanh rồi nhẹ biến mất.
Kiếm gỗ đào trong tay nàng, nghiễm nhiên trở thành một thần binh lợi khí, Quỷ Diện chung quanh không con nào tránh được, lực sát thương tăng lên nhiều.
Trì Tĩnh tranh thủ nhìn qua thấy một màn như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến kiếm gỗ đào do tổ tiên để lại, người sử dụng thích hợp nhất lại là nữ nhi của mình.
Binh khí cũng chọn người, kiếm gỗ đào do tổ tiên truyền lại được người Trì gia phụng dưỡng, mỗi một thế hệ đệ tử trưởng thành đều sẽ thử kiếm, chỉ khi được nó tán thành, mới có thể sử dụng nó, nếu không được nó tán thành, nhiều nhất cũng chỉ có quyền sử dụng tạm thời, cho đến khi xong việc, kiếm đào sẽ tự lựa chọn trở về nơi tổ truyền, an tĩnh mà đứng lặng nơi đó.
Lúc này, chung quanh nơi nơi đều là sương mù dày đặc, vây quanh chiến thuyền, bên trong sương mù dày đặc bay ra mộtđám tà âm khí ngưng tụ thành Quỷ Diện mặt mũi hung tợn, bay lên cắn đầu người trên thuyền, hình ảnh kia vô cùng kinh người.
Trì Tĩnh đứng ở đầu thuyền, bùa chú trong tay không ngừng phóng về những con Quỷ Diện đó, linh quang trên lá bùa thoánghiện, Quỷ Diện kia giống như gặp phải khắc tinh, kêu thảm một tiếng rồi hóa thành sương biến mất.
Những thiên sư khác cũng cầm kiếm gỗ đào trong tay tiến lên nghênh địch, đem những Quỷ Diện kia kia chém xuống.
Đám người Phỉ âm đứng vây quanh Thập Thất Hoàng tử, đem hắn hộ kín không kẽ hở, chỉ cần đám Quỷ Diện dám tiến đến, nhóm thiên sư bọn họ sẽ nhanh tay đánh rơi.
Trì An thấy bên này có Phỉ âm che chở, nên nhanh chóng tiến lên giúp đỡ phụ thân mình, gia nhập chiến đấu.
Thập Thất Hoàng tử đứng ở trong một góc, nhìn bộ dáng bất phàm cầm kiếm gỗ đào của Trì An, ánh mắt thâm trầm, đột nhiên hắn dùng tay che miệng, ho khan một tiếng.
“Điện hạ?” Đám người Phỉ âm lo lắng mà nhìn hắn.
Thập Thất Hoàng tử ho khan một trận, mãi cho đến khi khăn tay trắng trong tay dính máu, hắn mới đình chỉ ho khan, dường như không có việc gì mà thu hồi khăn dính máu kia, sắc mặt trắng bệch mà tiếp tục nhìn cuộc chiến trước mắt.
Qua nửa canh giờ, những Quỷ Diện kia mới giảm bớt.
Quỷ Diện như ẩn như hiện trong sương mù dày đặc, lại không thể công kích bọn họ, dùng một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm người sống trên thuyền, thường thường há mồm, phun ra một luồng tà khí âm lãnh.
Sương mù dày đặc này là do hơi thở âm lãnh của chúng tạo ra.
Chiến thuyền vẫn như cũ yên tĩnh tiến vào sương mù dày đặc phía trước, chung quanh sương mù mênh mang một mảnh, từng chút một tiến lên, chỉ có thể nhìn đến ngoài một trượng, phần còn lại đều bị sương mù che lấp.
„Đó là thứ gì?“ một đệ tử Trì gia hỏi, trên mặt lộ ra vẻ hồi hộp.
Trì Tĩnh cho mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nói: „Đó là âm khí tích tụ dưới nền đất cả trăm năm ngưng tụ thành mặt khôi, chúng nó không có ý thức bản thân, hấp thụ dương khí người sống chỉ bằng bản năng, các người cẩn thận chút, đừng để chúng nó cắn, nếu không sẽ bị chúng nó đồng hóa thành một quái vật mặt khôi.“
(魁:khôi: Các loài ở dưới nước có mai như cái gáo như con cua, con sò, v.v. cũng gọi là khôi/Củ, các loài thực vật đầu rễ mọc ra củ gọi là khôi. Ở đây theo mình nghĩ là mặt quỷ cứng như vỏ sò hay quỷ mặt rễ, tùy mn tưởng tượng)
Nghe được Trì Tĩnh nói, những thiên sư trẻ tuổi đó đều nổi da gà, nhìn những thứ như ẩn như hiện trong sương mù càng thêm cẩn thận.
Vùng Vân Trạch này quả nhiên thập phần nguy hiểm, nơi này mới chỉ phía ngoài đã có loài khó chơi như vậy, càng đi vào trong, còn không biết sẽ có gì nữa.
Mà làm nhóm thiên sư càng kinh sợ vẫn còn dưới chân thuyền, rõ ràng đã không có người điều khiển, nhưng nó lại tự mình chạy về phía trước, giống như dưới thuyền có một lực lượng đầy nó đi. Loại tình huống quỷ dị như thế, làm cho da đầu nhóm thiên sư tê dại, nhìn không thấy điểm cuối trong sương mù dày đặc, lòng càng ngày càng bất ổn.
Rất nhanh, cả thuyền lâm vào một mảng an tĩnh quỷ dị, không ai nói lời nào.
Ở trong sự yên tĩnh như vậy, mọi người đột nhiên nghe đến tiếng ca mờ ảo từ phương xa truyền tới, xuyên thấu không gian mà đến, hấp dẫn mọi người không tự chủ mà đi về phía tiếng ca, dần dần mà lạc mất đi tâm trí.
„Phong bế ngũ quan.“ Trì Tĩnh đột nhiên la lên.
Nơi này đều là đệ tử Trì gia, đối với vị gia chủ Trì Tĩnh nói gì nghe thấy, lập tức phong bế ngũ quan, không chịu tiếng ca kia mê hoặc nữa. Còn những thuyền viên bình thường được mời tới, lúc mới xuất phát đã được Trì gia phát cho bùa chú, có bùa này hộ thân, cũng có thể ngăn cản một hai, cho nên cũng không chịu ảnh hưởng lớn.
Sau khi Trì An phong bế ngũ quan, liền đi đến bên người Thập Thất Hoàng tử, nghiêng đầu đánh giá hắn.
Thập Thất Hoàng tử cúi đầu nhìn nàng mỉm cười, mái tóc đen dài được cột bằng bảo thạch màu tím, ánh sáng từ đèn lồng treo dọc hành lang chiếu lên mặt hắn, tạo thành một vầng sáng nhu hòa, khiến cho hắn thoạt nhìn tự phụ mà thần bí.
Trì An duỗi tay chạm vào hắn, tâm tình có chú phức tạp.
Rốt cuộc hắn có phải là Tư Ngang ở thế giới đầu tiên đợi nàng ngàn năm không? Nếu hắn thật sự là Tư Ngang ở thế giới đầu tiên đó, vậy ở thế giới này khi nào hắn sẽ chết, sau khi chết sẽ được chôn nơi nào? hắn nói hắn ở trong mộ đợi nàng ngàn năm, mãi cho đến khi ký ức tiêu tán, ngay cả tên của mình cũng không nhớ được, nhưng vẫn nhớ kỹ nàng.
Trong lòng Trì An vừa đau vừa xót, khi hắn duỗi tay lại, nàng khẩn trương nắm chặt lấy tay hắn.
Tay hắn vẫn lạnh băng như cũ, không có một tia ấm nào, lại làm nàng thập phần an tâm.
Chiến thuyền vẫn an tĩnh mà tiến vào sương mù phía trước, tiếng ca kia cũng ngày càng gần, người đã phong bế ngũ quan nghe không được, nhưng Thập Thất Hoàng tử lại nghe được rõ ràng.
Khóe miệng ngậm cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sương mù, trong đôi mắt tím một tia sáng lóe lên.
Đột nhiên, mặt sông bình tĩnh bỗng nhấc lên sóng to gió lớn, ngọn sóng kia cao đến mấy trượng, cơn sóng không ngừng đánh vào thân thuyền, chiến thuyền lay động đến lợi hại, người trên thuyền có cảm giác trời đất đảo lộn, thậm chí lúc này bọn họ còn có ảo giác mình đang trên biển lớn, trước uy lực của thiên nhiên, con người vô cùng nhỏ bé.
một đợt sóng cao trăm trượng chụp tới, chiến thuyền như chạy trên đầu con sóng, chiến thuyền như bị vứt lên cao, ngườitrên thuyền ngã trái ngã phải, không tự chủ mà thét chói tai.
một đợt sóng lớn đánh đến, bọn họ chỉ có thể nắm chặt đồ vật bên cạnh để ổn định bản thân theo quán tính, thân thể treo ở giữa không trung, dần dần có thuyền viên không nắm được, bị vứt ra khỏi thuyền, nháy mắt bị sóng lớn cắn nuốt.
Trước tiên Trì An bắt lấy Thập Thất Hoàng tử, muốn bảo vệ hắn.
Thập Thất Hoàng tử bị nàng ôm lấy, bình tĩnh mà chăm chú sự khẩn trương của nàng, đột nhiên cúi đầu, dùng sức mà hôn lấy môi nàng.
Trì An kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, lại một đợt sóng lớn đánh tới, mọi người trên thuyền đều bị đánh rơi, bị sóng lớn nuốt hết.
Tất cả mọi người bị ném vào nước sông lạnh băng, lại bị lốc xoáy trong nước quét tới, vòng xoáy kia vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt làm cho bọn họ mất đi ý thức.
Khi Trì An bị sóng lớn nuốt mất, vẫn gắt gao nắm lấy tay của Thập Thất Hoàng tử, nàng cố chịu trong cơn lốc xoáy một lát, nhưng cuối cùng không nhịn được mà ngất đi. Ý thức cuối cùng trong đầu nàng là, Thập Thất Hoàng tử yếu đuối lại thản nhiên ở trong nước nhìn nàng, tiếp cận nàng, duỗi tay ôm eo nàng, cúi đầu hôn nàng...
Môi lạnh băng lưu lại mảnh ướt át trên người nàng, rõ ràng lạnh như vậy, da thịt đều run rẩy mà nổi cả da gà, nhưng thân thể lại trở nên nóng bức, trong cơ thể dâng lên một loại khát vọng không chịu nổi. Cao trào vội vàng mà muốn phát tiết ra. Nàng có chút khó chịu mà kẹp chặt hai chân, dùng sức mà cắn môi dưới, muốn kháng cự lại tình huống khiến người khó chịu này, đôi tay cũng gắt gao nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay cắm ở trong lòng bàn tay, muốn dùng đau đớn để làm mình thanh tỉnh.
Rất nhanh, lưỡi lạnh băng cạy môi nàng ra, không cho phép nàng tự ngược như thế, ngón tay cũng từng ngón từng ngón được cạy ra, mười ngón bị bàn tay băng giá chế trụ.
Mười ngón tay đan vào nhau, lộ ra sự thân mật.
Nụ hôn này phá lệ triền miên, giống như muốn khơi mào tình dục trong cơ thể nàng, từng chút từng chút trêu đùa nàng.
Điều này làm cho cơ thể nàng càng thêm khó chịu, khát khao. Cao trào cùng dục vọng muốn phát tiết khiến ngón chân đều cuộn lên, thân mình cong lên, nhưng mà khi nàng muốn cự tuyệt cảm giác khó chịu này, hai chân lại bị một đôi tay hữu lực tách ra, một đồ vật thật lớn thật cứng rắn để ngay giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng cọ xát...
Nàng gấp đến thiếu chút nữa là khóc ra, khóe mắt cũng thấm ra nước mắt ủy khuất.
Đôi môi lạnh băng liếm đi nước mắt nàng, trong lúc nàng cảm thấy thẹn thùng, đồ vật kia mạnh mẽ tiến vào thân thể nàng, tuy rằng bị căng đến khó chịu, lại không mang đến thống khổ quá lớn, đồng thời cũng giảm bớt nóng bức cùng khó chịu trong cơ thể nàng.
sự chiếm hữu quen thuộc, còn có sự thâm nhập bá đạo, đều khiến nàng không nhịn được mà trầm mê vào đó.
rõ ràng thân thể đang chiếm hữu nàng lạnh băng như thế, giống như là một thi thể, lại khiến nàng không nhịn được mà duỗi tay ôm hắn gắt gao, dùng sức quấn lấy hắn, muốn được nhiều hơn...
Trì An mở choàng mắt, phát ra một tiếng rên khó chịu thật nhỏ.
„An An, nàng tỉnh?“ một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Trì An ngây ngốc trong chốc lát, tầm mắt tan rã cuối cùng cũng nhìn lại, nhìn người nam nhân đang cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
Lúc này, ở trong mắt người nam nhân này là một thiếu nữ an tĩnh nằm trong lòng ngực hắn, hai má lộ vẻ mất tự nhiên, đôi mắt phá lệ ướt át, khóe mắt có chút hồng hồng tăng thêm vài phần mị lực, rõ ràng là một thiếu nữ ngây thơ, lúc này cả người nàng lại lộ ra sự quyến rũ mị hoặc thuộc về nữ nhân.
Ánh mắt hắn trầm xuống, thần trí như từ trong mộng tỉnh lại, vật dưới thân lại căng cứng đến khó chịu.
„Tư Ngang?“ Trì An ấp úng gọi một tiếng, trong lúc nhất thời không phân rõ là mơ hay thật.
Thập Thất Hoàng tử ừ một tiếng, hỏi: „trên người nàng có chỗ nào không thoải mái không?“
Trì An ngây ngốc nhìn hắn trong chốc lát, mới lắc đầu một cái, sau đó lại vội vàng từ trong ngực hắn bò dậy, không dám nhìnhắn. Lúc này nàng chỉ thấy gương mặt nóng bừng, thiếu chút nữa không nhịn được mà rên rĩ ra tiếng, nàng thế nhưng... mơ cùng nam nhân này làm chuyện đó? Tại thời điểm này, quả thật không cần quá cơ khát.
Tư Ngang ở thế giới này thân thể không tốt, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần cùng hắn nói chuyện luyến ái đơn thuần, đời này chỉ có hắn, mãi cho đến khi sinh mệnh hắn đi đến cuối đường.
Nào biết ở trong mộng lại mơ cùng hắn làm chuyện đó, phá lệ kịch liệt, quả thật làm nàng không chỗ dung thân.
Trì cô nương không chỗ dung thân thiếu chút nữa là té ngã lộn nhào trên người hắn, thật sợ Thập Thất Hoàng tử nhìn ra gì đó, vì thế nàng vội vàng đứng dậy, xem kỹ hoàn cảnh chung quanh.
Trước khi mất đi ý thức, mặt sông đột nhiên nổi lên sóng to, mọi người trên thuyền bị cuốn vào trong nước, tiến vào trong lốc xoáy, lốc xoáy kia vô cùng mạnh, cuối cùng mọi người đều mất đi ý thức, cũng không biết bị đưa đi nơi nào.
Nhưng mà hiện tại, Trì An lại phát hiện bọn họ đi vào một nơi giống như đảo nhỏ, phía trước là một vùng nước mênh mang, nhìn không tới điểm cuối, trên mặt nước thỉnh thoảng có thủy điểu bay qua. Lúc này nàng cùng Thập Thất Hoàng tử đang ở dưới một thân cây trên đảo, dưới thân là cỏ xanh mềm mại, phía trước không xa là bờ cát vàng, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, cả người đều thập phần thoải mái.
“Đây là nơi nào?” Trì An nhịn không được kinh ngạc hỏi.
Thập Thất Hoàng tử đáp: “Hẳn là chỗ sâu trong Vân Trạch.”
Trì An cúi đầu, quay đầu nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, rõ ràng mọi người cùng nhau rơi xuống nước, nhưng Thập Thất Hoàng tử thân thể yếu đuối nhưng lại khôi phục sớm hơn một thiên sư khỏe mạnh là nàng, tình huống này có chút quỷ dị.
Tuy tình huống quỷ dị, nhưng Trì An không hề có tâm phòng bị gì với người nam nhân này, rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi hắn: „Huynh tỉnh lại bao lâu rồi? Những người khác đâu rồi?“
Thập Thất Hoàng tử vịn cây đứng dậy, Trì An thấy thế vội qua dìu hắn, sau đó bị hắn gắt gao nắm lấy.
„Ta vừa mới tỉnh không lâu, nơi này chỉ có chúng ta, ta không nhìn thấy người khác.“ Thập Thất Hoàng tử trả lời vô cùng tự nhiên.
Trì An a một tiếng, nhìn hắn trong chốc lát, tạm thời tin tưởng lời hắn nói.
Lúc này ánh nắng tươi sáng, nhìn thái dương trên bầu trời, thời gian còn chưa đến buổi trưa.
Cảm giác có chút đói bụng, Trì An không thể không hoài nghi, nàng hôn mê đã một buổi tối.
„Đói bụng sao? Chúng ta tìm chút gì ăn thôi.“ Thập Thất Hoàng tử đem trường bào phết đất vén lên, lôi kéo nàng đi kiếm thức ăn.
Trì An cười như không cười nhìn hắn, nam nhân này yếu ớt từ nhỏ, vẫn luôn có người tận tâm hầu hạ, sinh hoạt so với Hoàng đế còn tinh tế hơn, hắn biết dã ngoại có cái gì có thể ăn sao?
đang nghĩ ngợi, nàng đã thấy hắn duỗi tay đem một chuỗi quả dại hái xuống, đưa tới trước mặt nàng.
Quả dại kia lớn lên trên một gốc cây cao nửa người, quả lớn quả nhỏ, bên ngoài đỏ thắm, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, rất mê người.
Căn cứ vào tín nhiệm đối với hắn, Trì An tiếp nhận, rửa rửa trong vũng nước mát lạnh bên cạnh, sau đó chậm chậm ăn. Loại quả này quả thật rất ngon, ngọt thanh giải khát, hơn nữa cũng không quá ngọt ngấy, Trì An ăn mấy chùm, cuối cùng cũng no.
Thấy nàng đã ăn no, Thập Thất Hoàng tử không hái nữa, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước.
Hai người một trước một sau đi vào bên trong rừng rậm, một tay Trì An cầm kiếm gỗ đào, một tay bị hắn lôi kéo đi, nhịnkhông được nói: „Tư Ngang, vẫn là ta đi phía trước mở đường đi, chàng đi theo ta.“
Thập Thất Hoàng tử quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nói tốt, hai người liền thay đổi vị trí.
Trì An đi về phía trước, dùng kiếm trong tay chặt những nhánh cây chung quanh, tạo ra một con đường nhỏ.
Thập Thất Hoàng tử yên lặng đi phía sau nàng, một đôi mắt tím sâu kín nhìn chằm chằm nàng, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ dị, gương mặt vốn dĩ trắng bệch hiện lên vài phần đỏ ửng, đầu lưỡi đỏ thắm vươn tới, nhẹ nhàng liếm môi, cánh môi tái nhợt biến thành màu đỏ tươi, trên mặt lộ ra dục niệm với nàng.
Trì An đi ở phía trước, không chú ý người phía sau khác thường, mãi cho đến khi xuyên qua rừng rậm, đi vào trong một sơn cốc.
„Tư Ngang, mau xem, nơi đó có người.“ Trì An có chút ngạc nhiên vui mừng mà nói.
Ánh mắt Thập Thất Hoàng tử rốt cuộc cũng dời đi khỏi người nàng, nhìn về phía sơn cốc thỉnh thoảng xẹt qua bóng người, nhìn xa xa, giống như có con người sinh hoạt trong đó.
Đôi mắt hắn từ từ nheo lại, nói: „Là yêu.“
Trì An vốn muốn vào sơn cốc liền dừng chân lại, kinh ngạc mà quay đầu hỏi hắn, „thật là yêu sao?“
trên mặt Thập Thất Hoàng tử lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu vẫn như cũ trầm ổn, nói: „Đúng vậy, nơi này là chỗ sâu trong Vân Trạch, nhiều nhất chính là yêu và quỷ quái. Đệ đệ nàng và những người khác hẳn là còn sống, bị yêu bắt lại.“
Trì An nhẹ nhàng thở ra, người còn sống là tốt rồi, bị yêu bắt cũng không có gì, cứu ra là được.
Đối với phán đoán của hắn, Trì An không chút nào nghi ngờ, thế giới này tuy Tư Ngang là người yếu ớt, nhưng trên ngườihắn tựa hồ có một loại lực lượng thần bí, nơi chốn đều lộ ra không khỏe. Sở dĩ Trì An không đi tìm tòi nghiên cứu là vì nàng tín nhiệm hắn theo bản năng, nếu đã tín nhiệm hắn, hà tất đi tìm hiểu nhiều như vậy, dù sao sớm hay muộn, cũng sẽ có mộtngày hắn sẽ chân chính đem bản thân mình hiện ra trước mặt nàng.
Vì thế hai người tìm một chỗ nghỉ tạm trong sơn cốc, thuận tiện uống nước.
Trì An hái được một chiếc lá to ở bên cạnh, sau khi rửa sạch bên dòng suối, thì đi lấy nước cho nam nhân đang ngồi cạnh tảng đá lớn, thấy mặt hắn trắng bệch, còn có quần áo hỗn độn trên người, rất ít khi thấy hắn có bộ dáng chật vật như vậy, nàng nhịn không được mà có chút đau lòng, lo lắng hắn bị mệt.
Thập Thất Hoàng tử uống nước từ tay nàng, sau đó cũng để cho nàng uống.
Chờ sau khi nàng uống xong nước, hắn từ trong ngực lấy ra một khăn tay màu trắng, lau vệt nước dính trên mặt nàng, sựnhiệt tình đó khiến Trì An nhịn không được mà co rút khóe môi.
Nam nhân này trước nay đều là vậy, dù cho hiện tại bọn họ đang lưu lạc bên ngoài, đang ở trong chỗ sâu nhất nguy hiểm nhất của Vân Trạch, hắn vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm, căn bản không cảm thấy nguy hiểm.
Sau khi nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Trì An muốn tiến vào sơn cốc tra xét tình huống, nhưng thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, nàng cũng không thể bỏ được để hắn đi vào nguy hiểm, nên đề nghị hắn ở chỗ này nghỉ ngơi chờ tin tức của nàng.
„Sao phải phiền toái như vậy?“ Thập Thất Hoàng tử phủ định quyết định của nàng.
„không phiền toái mà.“ Trì An thấy bộ dáng này của hắn, cũng không đành lòng để hắn làm lụng vất vả, hận không thể để bọn người Phỉ âm nhanh chóng xuất hiện, đem nam nhân này bảo hộ thật tốt, đem hắn hầu hạ giống như tổ tông mới tốt.
Tựa như lúc ở Cảnh Dương cung, rõ ràng chỉ là một hoàng tử, nhưng so với Hoàng đế còn xa hoa, chú ý hơn nhiều.
Thập Thất Hoàng tử dùng đôi mắt tím u ám nhìn nàng, đè xuống dục niệm trong mắt, căn bản không nghĩ muốn cùng nàng tách ra. hắn bắt lấy tay nàng, nhìn vào trong sơn cốc, nhàn nhạt nói: „đi ra.“
Trì An kỳ quái không biết hắn nói với ai, đột nhiên cảm giác được yêu khí, bản năng đề phòng nổi lên, nhìn đến một thứkhông biết là yêu gì xuất hiện trước mặt họ.
yêu kia kinh sợ mà quỳ gối trước mặt họ, dùng thanh âm chói tai nói: „không biết đại nhân có gì phân phó?“
Nháy mắt Trì An trở nên ngây ngốc, tiết tấu này không đúng nha!
yêu kia thoạt nhìn giống một hài tử chừng mười tuổi, trên người mặc quần áo sặc sỡ, thoạt nhìn có chút không biết loài gì, mà lỗ tai và cổ hắn có chút lông vũ nhỏ sặc sỡ, ngón tay cũng không mượt mà giống con người, mà là móng vuốt sắc bén như những loài chim, một bộ quần áo cũng lộ ra đôi chân không giống con người, mà là móng vuốt của loài chim.
Vừa thấy thì biết chính là yêu.
Thập Thất Hoàng tử lại thích ứng vô cùng tốt, nói với nó: „Các người bắt được bao nhiêu nhân loại, đi nói với yêu chủ các ngươi một tiếng, mau đem bọn họ thả ra.“
yêu kia sắc nhọn mà đáp ứng, không chút phản kháng nào, run run mà trở về sơn cốc, rất nhanh đã biến mất.
Thập Thất Hoàng tử có chút mệt mỏi xoa xoa trán, giọng nói suy yếu vài phần, nói: „Chúng ta ở chỗ này chờ tin là được,không cần phiền toái như vậy.“
Trì An: “……”
Thập Thất Hoàng tử thấy bộ dáng đờ đẫn của nàng, rất tự nhiên mà đem nàng ôm vào trong ngực, thân thân môi nàng, sau đó ở bên tai nàng thổi khí lạnh, cười nói: „An An, làm sao vậy?“
Làm sao vậy? Thời điểm này, hắn không nên hỏi nàng „Làm sao vậy“ đi?
Là người bình thường đều cảm thấy việc này có kỳ quái đi?
Tình huống không bình thường rõ ràng như vậy, vì sao hắn lại có bộ dáng đương nhiên như vậy? Trì An đối với suy nghĩ của nam nhân này không lời gì để nói.