[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

chương 144

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hữu Xu bị mắng thảm gần đây tăng rất nhiều fan, mở mục fan ra, đập vào mắt là một đám chữ V bự màu đỏ tươi. Không hề nghi ngờ, đó đều là thiên chi kiêu tử đế quốc thậm chí liên bang, đều xuất thân hiển hách, thân ở địa vị cao, là tồn tại mà người thường chỉ có thể nhìn lên. Nhưng mà mỗi người đều là quả táo mà thượng đế cắn qua một miếng, chẳng sợ được sủng ái hơn nữa cũng tồn tại hoặc nhiều hoặc ít chỗ thiếu hụt, nhưng thứ mà những thiên chi kiêu tử mặt ngoài đẹp đẽ đó gặp phải cũng không phải là khuyết điểm nhỏ không đau không ngứa, mà là uy hiếp trí mạng.

Từ lúc có ký ức, hàng năm bọn họ đều phải tiếp thu ít nhất ba lượt kiểm tra gien, chính là vì dự phòng chứng hỏng gien bỗng nhiên bùng nổ. Nhưng loại bệnh này tựa như quả bom chôn trên cơ thể, chẳng sợ có cẩn thận hơn nữa, một ngày nào đó cũng sẽ bị kích phát, hơn nữa là không hề có dấu hiệu.

Hàng năm đều có người từ đám mây ngã xuống, hàng năm đều có thiên chi kiêu tử ngông nghênh ngạo khí bởi vì chịu không nổi hai tầng tra tấn sinh lý và tâm lý mà chấm dứt sinh mệnh mình. Nhưng hiện tại, Tống Hữu Xu xuất hiện, cậu có thể lấy đi thanh gươm Damocles treo trên đỉnh đầu họ, tin tức này đủ để lay động trái tim rất nhiều người.

Thanh gươm Damocles: Damocles là bạn thân của vị vua Dionysius cai trị xứ Syracuse, luôn ghen tị với của cải và quyền lực của nhà vua. Thế nên nhà vua cho Damocles đổi vị trí với mình, được hưởng thụ sự xa hoa giàu sang, nhưng trên đỉnh đầu lại treo một thanh gươm bằng sợi lông đuôi ngựa chỉ vào mình.

Trước đó, ai có thể nghĩ đến Tống Hữu Xu cái gì cũng không có thế mà lại chiếm được truyền thừa quỷ y chi đạo? Không, kỳ thật điều này có dấu vết, chỉ là bị người ta tận lực xem nhẹ. Trong ba tháng đại mạo hiểm, cậu từng dùng một nhánh cỏ độc chết một con giang long cảnh thú, cũng từng dùng chất lỏng do mấy trái cây hỗn hợp mà thành thuần phục một con vượn lớn, lệnh nó mang mình bò lên vách núi cao tới ngàn mét. Tất cả nhiệm vụ cậu đều hoàn thành mười phần thoải mái, bản thân việc này liền chứng minh chỗ bất phàm của cậu.

Hóa ra Tống Hữu Xu vẫn luôn ẩn giấu thực lực, nếu như không có Cơ lão gia tử kích thích, có lẽ cậu ta vĩnh viễn sẽ không biểu hiện ra ngoài, như vậy chờ sau khi cậu ta và Cơ Trường Dạ kết hôn, quân đoàn Đệ Nhất có thể thuận lý thành chương mà có được phương thuốc chữa khỏi chứng hỏng gien. Nguy hiểm thật! May mắn hai người chia tay! Nghĩ như vậy, không ít thế gia đệ tử có quan hệ đối địch với Cơ Trường Dạ chạy đến trang web của hắn châm chọc khiêu khích, ngay sau đó lại đuổi theo tâng bốc “thần côn Hữu Xu”.

Trang web đã từng đầy ngập bình luận thô tục hiện tại xinh đẹp hơn rất nhiều, người đến bây giờ còn chửi rủa Tống Hữu Xu không nguôi hoặc là thuần điểu ti không có năng lực cũng không có quan hệ xã hội, hoặc chính là fan trung thành của Cơ tướng quân, nhưng bọn họ thực nhanh liền bị đả kích trí mạng đến từ chính tướng quân, chỉ thấy hắn @ vài fan mắng hung ác nhất, thận trọng tuyên cáo, “Một ngày nào đó mấy người sẽ biết, không phải Hữu Xu không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với cậu ấy. Cậu ấy ưu tú hơn xa so với bất luận kẻ nào.” Lập tức đem những người này xóa đi.

【 Thượng đế ơi! Tướng quân anh vì nâng Tống Hữu Xu lên, có tất yếu phải đạp mình vào trong bùn không? Một phế vật không có tinh thần lực, dị năng, ngay cả thể chất cũng là cấp F, làm thế nào xứng so sánh với anh? Tướng quân anh thật não tàn, nói thật, tôi đối với hành vi tự hạ thân phận của anh vô cùng vô cùng thất vọng, cũng vô cùng vô cùng tức giận. Anh đã hoàn toàn không còn là chiến thần đế quốc trong suy nghĩ của tôi, nếu anh còn tiếp tục sa đọa, căn bản không xứng làm thống soái một quân đoàn! 】 Bình luận này được rất nhiều người like, thậm chí ngay cả chín vị siêu sao tham gia «tinh cầu đại mạo hiểm» cũng đều sôi nổi hồi âm, nói tướng quân quả thật không giống trong tưởng tượng, quả thật rất làm người ta thất vọng, rất nhiều hành động của hắn đều không quá có đầu óc, ngay cả trình độ thưởng thức cũng low đến mức khiến người ta sụp đổ. Mấy người tin không, hắn còn quỳ xuống mang giày cho Tống Hữu Xu, lúc ấy tất cả nhân viên công tác đều sắp mù mắt, cuối cùng vẫn là đạo diễn vì chiếu cố mặt mũi Cơ gia mà che lại đoạn này, hình ảnh lúc ấy lóe bông tuyết mấy phút đồng hồ chính là nguyên nhân này.

Scandal vừa tuôn ra, rất nhiều người cảm thấy tam quan đã vỡ. Chiến thần đế quốc không gì không làm được, không gì không phá được, hóa ra là não tàn vì yêu si cuồng! Trả tôi trái tim thiếu nữ mấy năm nay, trả tôi mấy trăm cái màn hình liếm hỏng, trả tôi mấy ngàn cái quần quỳ rách! Mệt mỏi quá, cảm giác sẽ không bao giờ yêu nữa!

Cơ Trường Dạ chưa từng nghĩ loại chuyện bị anti này sẽ phát sinh trên đầu mình, nhìn thấy số fan thẳng tắp giảm xuống, không khỏi cười lạnh một tiếng. Không có người thúc đẩy, người bình thường tuyệt đối không dám trách móc thượng tướng đế quốc, trong đó có bút tích của bốn gia tộc còn lại, lại càng không thiếu người trong Cơ gia chỉ thị. Nhìn thấy mình và lão gia tử huyên náo, người muốn nhân cơ hội thượng vị tự nhiên sẽ rục rịch. Nhưng không hề gì, bởi vì tiếp qua không lâu Cơ gia sẽ mất đi phong quang trước mắt, bọn họ giằng co cũng bất quá là nhận được một cái xác rỗng mà thôi.

Cơ Trường Dạ hận không thể xóa hết tất cả fan, chỉ để lại mỗi mình Hữu Xu, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm. Hắn đăng một cái tin đồng thời @thần côn Hữu Xu: 【quốc vương đại nhân thân mến, xin cho anh một lần cơ hội nữa được không? Anh yêu em.】 Hữu Xu phản hồi,【cho anh thêm một cơ hội? Được, bảo Cơ Kình Thương quỳ xuống cầu xin tôi!】sau lưng lại nhắn tin riêng với chủ tử nhà mình, 【 tướng quân em cũng yêu anh, moa moa (づ ̄  ̄)づ! 】 Cơ Trường Dạ không nhịn được cười, Cơ lão gia tử cũng đang xem web lại tức giận đến hai mắt đều đỏ, giọng điệu lạnh lùng nói, “Bảo Cơ Ngọ trong vòng mười hai giờ mang người về đây. Ta muốn Tống Hữu Xu thân bại danh liệt, chết đi trong vô tận khuất nhục và tuyệt vọng tra tấn! Không, nó không thể chết được, ta muốn nó mất đi tất cả, sống không bằng chết!”

Quản gia gật đầu đồng ý, vội vàng đi xuống.

Cơ lão gia tử liên tiếp hít sâu vài cái, cúi đầu nhìn, mắt thiếu chút nữa trừng nứt, chỉ thấy thằng cháu bất hiếu kia thế mà chai mặt hồi âm,【 anh quỳ xuống cho em có thể chứ? 】 phía sau phụ thêm một biểu tình quỳ bàn đinh hoạt hình.

Cơ lão gia tử một hơi không lên được, không khỏi liên tục ho khan. Tức chết rồi, thật sự sắp tức chết rồi! Càng tức chính là Tống Hữu Xu lại hồi âm một cái biểu tình hoạt hình một cước đá bay, thái độ thật sự là càn rỡ! Thiên chi kiêu tử Cơ gia lúc nào đến phiên một phế vật ghét bỏ? Còn có, cháu trai luôn mắt cao hơn đầu sao lại trở nên hèn mọn như thế? Chẳng lẽ hắn không phát hiện fan vẫn luôn rớt xuống sao? Thời gian ngắn ngủn hai ngày từ tám chín trăm tỷ rớt xuống hai ba trăm tỷ, đủ để đánh vỡ kỷ lục tinh tế!

Cơ lão gia tử không thể nhịn được nữa, lập tức bấm số cháu trai, tức đến khó thở quát mắng, “Cơ Trường Dạ, nếu mày còn gửi những cái tin mất mặt xấu hổ đó cho Tống Hữu Xu nữa, tao liền hủy bỏ quyền kế thừa của mày! Mày có kiêu ngạo của quân nhân không? Có tôn nghiêm làm con cháu Cơ gia không?”

“Vợ cũng bị ông đuổi đi rồi, tôi cần kiêu ngạo với tôn nghiêm có ích lợi gì? Ông đừng hao tâm tổn trí, tôi chủ động từ bỏ cạnh tranh quyền kế thừa.” Cơ Trường Dạ cắt đứt trò chuyện.

Không có Cơ Trường Dạ quân đoàn Đệ Nhất bất quá chỉ là bài trí hoa lệ mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ba đại quân đoàn khác nuốt lấy, điểm này Cơ lão gia tử rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào. Dưới sự trợ giúp của thuốc thang, rốt cuộc ông ta khôi phục bình tĩnh, rồi lại bị tin tức Tống Hữu Xu đăng lên làm tức giận đến hộc máu ——【 anh quỳ vô dụng, tôi muốn đầu gối của toàn tộc họ Cơ.】Quả pháo này, giá trị thù hận này, ngoại trừ Tống Hữu Xu to gan lớn mật thì không ai khác.

Người toàn internet đều đang nhìn chằm chằm qua lại giữa hai người, đối với một số hành vi gần như điên cuồng của Tống Hữu Xu tỏ vẻ khó có thể hiểu nổi. Đến tột cùng cậu ta lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy đấu với Cơ gia? Phải biết, dù cậu ta tìm được phương pháp chữa khỏi chứng hỏng gien cũng không lay động được địa vị Cơ gia, càng không cách nào làm cho bốn đại gia tộc còn lại gia nhập ván đấu cờ này. Lợi thế của cậu ta nhìn như rất có phân lượng, nhưng khi lấy ra còn kém xa quái vật lớn Cơ gia này.

Đắc chí liền càn rỡ, IQ của Tống Hữu Xu quả nhiên rất thấp, hết thuốc chữa! Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, bao gồm những thiên chi kiêu tử có khả năng bị bệnh. Phải biết, bọn họ có hàng trăm hàng ngàn loại phương pháp từ tay Tống Hữu Xu đoạt được phương thuốc, mà cậu ta ngoại trừ hai anh em Lâm gia, thì không có cách bảo vệ nào khác. Hai anh em Lâm Đức Hải bị cậu ta đổ thuốc mê đầu óc không tỉnh táo, chẳng lẽ tộc lão Lâm gia sẽ không ngăn cản? Lúc tất yếu bọn họ hoàn toàn có thể tráng sĩ cắt cổ tay bảo toàn toàn tộc, cho nên nói Tống Hữu Xu vẫn là quá ngây thơ.

Nhưng mà hoàn toàn không giống như bên ngoài đoán trước, không có bất luận một vị tộc lão Lâm gia nào đứng ra phản đối quyết định của tân nhậm gia chủ, thậm chí bọn họ liên hợp tuyên bố một tin thanh minh, tỏ vẻ sẽ không tiếc hết thảy ủng hộ Tống gia chủ. Lợi thế không đủ ư? Hoàn toàn ngược lại, hai cơ giáp siêu năng đủ để bọn họ vì Tống gia chủ vượt lửa qua sông.

Khi bên ngoài một mảnh ồ lên, rốt cuộc Lâm Đức Hải nghênh đón trả thù của Cơ gia. Toàn bộ đội viên của hắn rời khỏi trận đấu, thư nhập ngũ mới vừa trình lên cũng bị quân đoàn Đệ Nhất trả về, có thể nói là trong một đêm tiền đồ hủy sạch. Nhưng hắn một chút cũng không hoảng loạn, đang dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh báo cáo hết thảy.

“Ý của anh là, trận đấu đoàn đội kế tiếp anh không có tư cách tham gia, mà ở cuộc chiến cá nhân, Cơ gia sẽ toàn lực vây giết anh?” Hữu Xu viết xuống một câu tâm tình cực kỳ buồn nôn, sau đó đem lá bùa gấp thành hình bồ câu đưa tin thả ra ngoài.

“Đúng vậy. Đấu đoàn đội phải mười người tham gia, mà hiện tại chỉ có tôi và Đức Hiên. Trận đấu cá nhân kỳ thật là tất cả những người dự thi hỗn chiến, Cơ gia nhất định sẽ thừa dịp loạn xuống tay với chúng tôi, càng có khả năng xuống tay với ngài.” Lâm Đức Hải run rẩy khóe miệng nhìn từng câu mất liêm sỉ trên lá bùa. Hai ngày mà thôi, chiêu trò gia chủ học được càng nhiều càng sâu, tướng quân có thể chống đỡ nổi sao?

“Mất đi năm mươi điểm đấu đoàn đội, chúng tôi liền vô duyên với giải quán quân.” Lâm Đức Hiên có chút tiếc nuối. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ thực khó chiêu mộ được tám đồng đội, hơn nữa dưới sự chèn ép của Cơ gia hẳn không ai dám hợp tác với bọn họ. Con cháu Lâm gia tất nhiên có thể góp đủ số, nhưng đấu đoàn đội còn thiết trí mỗi đội viên phải một mình hoàn thành phân đoạn nhỏ, cho nên chia đều thực lực rất quan trọng.

Đặc chủng nhân chung quy là số ít, phóng mắt toàn bộ Lâm gia cũng chỉ có hai người Lâm Đức Hải và Lâm Đức Hiên, mà giải đấu siêu tân tinh cơ giáp gần như mời chào tất cả đặc chủng nhân nổi tiếng toàn tinh hệ, có thể nói là chúng tinh tụ tập. Ở loại thời điểm này sắp xếp người thường vào đội ngũ, tựa như thùng gỗ dán mấy tấm gỗ ngắn, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra sự cố. Kế hoạch dựa vào trận đấu này nổi danh lập vạn của gia chủ cũng liền công dã tràng.

Nghĩ đến đây, hai anh em Lâm gia lộ ra vẻ mặt lo lắng, lại thấy gia chủ không chút hoang mang xua tay, “Không có việc gì, còn có bảy ngày mới bắt đầu thi đấu, đội viên sẽ tự động đưa lên cửa.”

Lâm Đức Hải thấy cậu nắm chắc cũng liền không dám hỏi nhiều, đang chuẩn bị cáo lui, một bức thư luật sư bỗng nhiên xuất hiện ở đầu đề trang tin tức đế quốc, người kế thừa chân chính của Tống gia trở lại, mà còn chuẩn bị kiện gia chủ. Hóa ra hậu duệ Tống gia ngoại trừ mẹ An Hữu Xu, còn có một người cậu là Tống Lập sống trên đời, lúc trước gia sản hai chị em chia làm hai, mẹ An lấy đi “Dị Quỷ”, Tống Lập lấy đi «quỷ y tạp ký», đây vốn là hai món bảo vật truyền gia khác biệt của Tống gia.

Để tránh cho mâu thuẫn xung đột, hai người còn từng lập giấy hứa hẹn, tỏ vẻ tuyệt đối không nhúng tay vào di sản của nhau, sau đó mỗi người đi một ngã. Theo lý mà nói, Tống Hữu Xu hẳn là không chiếm được quỷ y truyền thừa, nhưng mà cậu lại trị hết chứng hỏng gien của Lâm Đức Hiên, cho nên Tống Lập rất có lý do hoài nghi chị gái trộm lấy di sản của mình.

Lần này trở về lão có hai mục đích: một, kiện cháu ngoại trai, đoạt lại di sản; hai, công khai phương án trị liệu, để người chịu đủ nỗi khổ của chứng hỏng gien được cứu chuộc. Cùng lúc đó, lão còn đem giấy hứa hẹn lập ra năm đó tuyên bố lên trên mạng, thông thiên văn vẻ có lí có tình còn phát huy mạnh đại nghĩa dân tộc, khiến rất nhiều người sâu sắc cảm động.

Hữu Xu xem xong lại khinh thường không quan tâm, “Đem củ khoai lang sắt phỏng tay ‘Dị Quỷ’ tặng cho chị gái, làm cho bà ấy hấp dẫn kẻ thù đuổi giết, mình thì tự do tự tại chạy đến tinh hệ Mata làm chàng rể của tiểu thư quý tộc, hiện tại nghe nói cháu ngoại trai phát đạt lại chạy về chia một chén canh, người cậu này ngược lại rất có tình có nghĩa.”

Lâm Đức Hải thoáng cúi đầu, không dám đáp lời. Phàm là người đụng vào họng súng của gia chủ mình thì cuối cùng đều sẽ kết cục thê thảm, Tống Lập cũng đủ liều mạng, cách mấy triệu năm ánh sáng còn muốn chạy về tìm cái chết, thật sự là nhiều dũng khí.

“Ngày mai gặp ở toà án à?” Hữu Xu khoát tay với Lâm Đức Hiên, “Cậu hồi âm cho ông ta, nói hiện tại chúng ta liền gặp, thuận tiện mời truyền thông đến chứng kiến.”

“Được.” Hiện tại Lâm Đức Hiên cũng học theo anh trai, chuyện gia chủ phân công chỉ cần đi làm, đừng hỏi quá nhiều, dù sao thì cậu ấy vừa bước ra bước đầu tiên, đã hạ xong ván cờ phía sau, chỉ số thông minh cao đến dọa người.

“Cơ Kình Thương muốn đối phó tôi à? Vẫn là quá non.” Hữu Xu lấy ra một lá bùa, nghiêm túc viết: 【Khi chúng ta đứng dưới cùng một bầu trời nhìn ra cùng một ngôi sao xa, nó sẽ bởi vì tình yêu của chúng ta mà trở nên đặc biệt lóe sáng. Chẳng sợ không thể gặp mặt, sao sáng đầy trời cũng sẽ giúp em ngưng mắt nhìn anh. Em yêu anh, yêu anh (づ ̄ ̄)づ╭~】 Lâm Đức Hải không cẩn thận liếc mắt đến một cái nhịn không được run rẩy, yên lặng oán thầm: gia chủ, ngài vừa châm chọc tổ phụ người ta vừa viết thư tình cho người ta, như vậy thật sự ổn không? Cơ lão gia tử năm nay bốn trăm tám mươi tám tuổi, ngài còn ngại ông ấy quá non, mấy người trên mạng gọi ngài là “cuồng khuyển đệ nhất đế quốc” quả nhiên là có lý do, thật sự là gặp ai cắn đó.

Hữu Xu vẫn chưa chú ý tới biểu tình một lời khó nói hết của thuộc hạ, hôn hôn bồ câu đưa tin rồi mới thả nó bay đi.

Cơ Trường Dạ đã dọn đến căn nhà của mình ở trung tâm hoàng thành, đang mở từng bức từng bức thư tình trải đầy đất ra xem, sau đó ôn nhu vạn phần mỉm cười hồi âm. Hắn không biết mình viết bao nhiêu câu “anh yêu em”, vẽ bao nhiêu trái tim, lại thủy chung cảm thấy không đủ. Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ bay tới một con hạc giấy siêu lớn, cõng một hình nhân giấy, mới vừa nhảy xuống đất liền sôi nổi chạy tới, nhiệt liệt nói rằng, “Tướng quân nhanh cho em một cái hôn, em nhớ anh!”

“Hữu Xu?” Cơ Trường Dạ móc móc lỗ tai.

“Là em. Đây là giao cảm phù, anh hôn nó một chút.” Tiếng nói réo rắt của Hữu Xu từ miệng hình nhân giấy truyền tới.

Cơ Trường Dạ thực nhanh đoán được tác dụng của giao cảm phù, nâng nó trên lòng bàn tay vạn phần quý trọng mà hôn một chút. Xúc giác đơn bạc trong dự đoán cũng không truyền đến, mà là hương vị ngọt ngào quen thuộc, hắn ngẩn người, lập tức hôn thêm mấy chục cái, tiếng chụt chụt không ngừng quanh quẩn trong phòng ngủ.

Một bên khác, hai anh em Lâm gia nhìn chằm chằm thiếu niên nằm ở trên ghế sa lông vừa quay cuồng vừa ngây ngô cười, rất muốn cả gan hỏi một câu, “Gia chủ, hôm nay ngài uống thuốc chưa?”

Không trách Hữu Xu thất thố, Cơ Trường Dạ hôn miệng hình nhân giấy xong lại bắt đầu chọt nách và bàn chân hình nhân giấy, còn trọng điểm chiếu cố bộ phận mẫn cảm của nó, chờ hình nhân giấy chịu không nổi tàn phá trực tiếp tự cháy mới bỏ qua. Một phen đùa giỡn này, Hữu Xu thiếu chút nữa quên mất chuyện Tống Lập, hòa hoãn hơn nửa canh giờ mới trì độn hỏi, “Ông ta hồi âm chưa?”

“Rồi, ông ta mời cậu đến phòng trực tiếp tinh võng, tiến hành đàm phán trước mặt người toàn tinh hệ, nếu không chiếm được kết quả mình muốn liền kiện lên pháp luật. Cơ gia giúp ông ta mời đoàn luật sư tốt nhất, mười tám vị luật sư cao cấp sẽ giám sát toàn bộ hành trình hai người nói chuyện.” Lâm Đức Hiên gửi thư hồi âm đến trí não gia chủ.

“Trận thế thật lớn, vậy liền đa tạ ông ta giúp tôi tạo thế.” Hữu Xu đứng lên, phất phất cổ tay áo chẳng rộng lớn là bao.

Hai người ngồi vào phòng trực tiếp, dưới đài tràn đầy người xem nghe tiếng mà đến. Không hề nghi ngờ, tất cả bọn họ đều ủng hộ Tống Lập, thế gia đệ tử ngày hôm qua tâng bốc Hữu Xu đến tận trời cũng sôi nổi phản chiến. Công khai phương thuốc là hành động có lợi nhất cũng công bằng nhất, như vậy bọn họ cũng không cần bị người ta quản chế. Cơ gia lúc này ngược lại làm được chuyện tốt, bọn họ không lời nào để nói, lại càng sẽ không ngáng chân.

Tống Lập còn chưa nói chuyện, người xem dưới đài đã ồn ào, “Đem phương thuốc giao ra đây, đồ trộm cắp!”

Tống Lập tướng mạo nho nhã nhanh chóng cong cong khóe môi, giống như nắm chắc phần thắng, liên tiếp làm vài thủ thế yên lặng mới ngừng được tiếng ồn ào. Hữu Xu lại mặc kệ những người này, cũng không muốn tiến hành đàm phán gặp quỷ gì đó, giành nói, “Ông là người Tống gia, trải qua kiểm tra gien chưa? Có bằng chứng hay không?”

Tống Lập có chuẩn bị mà đến, lập tức đưa ra chứng minh liên quan, còn lấy ra một quyển gia phổ thật dày. Gia phổ niên đại xa xôi, một phần trang sách đã bung ra, Hữu Xu mượn danh kiểm tra lật xem ào ào một trận.

Hóa ra Tống gia này đúng là hậu đại của Tống Đinh Hương, sau khi cô ta và Phương thị bị đuổi đi liền ẩn cư ở nông thôn, tuổi tác đến lại không ai cầu hôn, chỉ có thể chiêu phu. Cũng không biết hậu nhân cô ta lừa bịp như thế nào, lại lấy được tạp ký của mình vào tay, truyền xuống từng đời từng đời. Sách gốc đã đánh rơi sau kỷ nguyên diệt thế, đây đều là truyện ký hậu nhân trải qua nhiều lần sửa chữa, khẳng định bỏ quên rất nhiều chi tiết, còn mỹ hóa ở trình độ nhất định, nhưng vừa nhìn thấy ba chữ “Tống Đinh Hương”, Hữu Xu có thể đoán được tình huống đại khái, xem xong một tờ cuối cùng, trên thực tế chỉ qua nửa phút, cậu đặt gia phổ ở lòng bàn tay, từ từ mở miệng, “Người Tống gia tự xưng thiên mệnh chi tử, vâng mệnh trời, việc này ông có thừa nhận hay không?”

“Thừa nhận.” Tống Lập không rõ ý, nhưng không thể không gật đầu, bởi vì trên gia phổ viết rõ những lời này.

“Tống gia có một bí pháp có thể phân biệt thiện ác, trong gia phổ cũng có ghi lại: ở kỷ nguyên mạt thế, đạo tổ Tống Đào từng lấy vấn tâm chú phân rõ bộ hạ cũ trung thành dưới trướng, thiên đạo cảm ứng, từng đánh xuống sấm sét giúp ông ta nhận rõ, ông có dám cùng tôi thử một lần?” Bất tri bất giác, khi Hữu Xu nói chuyện lại mang lên vài phần cổ vận.

Cơ Trường Dạ ngồi ở phòng quan sát sợ quốc vương hoài niệm cuộc sống và người thân bạn bè ngày xưa, ánh mắt nhìn về phía Tống Lập càng thêm lãnh khốc.

Tống Lập hoảng sợ nói, “Mày cũng biết vấn tâm chú?” Tuy rằng lão vu khống An Hữu Xu và mẹ cậu ta trộm di sản của mình, nhưng trong lòng lão lại mười phần rõ ràng, mẹ An đừng nói trộm, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy «quỷ y tạp ký». Lão tổ tông đã sớm nói, quyển sách này chỉ truyền nam không truyền nữ. Lão cũng từng tu tập nội dung trên sách, nhưng đến nay vẫn chưa đụng được tới cánh cửa, chỉ đem tên gọi của các loại đạo pháp nhớ kỹ mà thôi.

Sách là mình viết, bên trong có nội dung gì Hữu Xu đương nhiên cũng nhất thanh nhị sở. Dựa vào trí nhớ xem qua là nhớ của cậu, đừng nói qua mấy ngàn năm, dù là mấy vạn năm cũng giống như phát sinh vào ngày hôm qua. Cậu cắn rách đầu ngón tay, vẽ một cái pháp trận trên bàn, ép hỏi, “Chuyện Tống gia dùng phương pháp của Tống gia giải quyết. Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông dám thừa thiên vấn tâm hay không?”

Mồ hôi lạnh của Tống Lập đều chảy xuống, chỉ vì lão nhận ra đồ án quen thuộc này. Kia đích đích xác xác là vấn tâm chú, An Hữu Xu làm thế nào có được, chẳng lẽ cậu ta có thể thúc giục pháp trận? Không, thúc dục thì đã sao, cậu ta biết đạo pháp liền cho thấy cậu ta quả thật trộm lấy truyền thừa Tống gia, dù có vấn tâm thì mình cũng không thẹn. Nghĩ như vậy, Tống Lập dứt khoát kiên quyết đặt tay trên pháp trận. Hữu Xu cảm thấy không đủ bảo đảm, lại bảo luật sư đương trường định ra hai tờ giấy sinh tử, cho thấy nếu một người chết đi trong vấn tâm, không quan hệ với người khác, không được truy cứu.

Trước kia Tống gia từng xuất bản một quyển sách tên là «đạo tổ truyện ký», lượt truy cập cao tới ngàn triệu, rất nhiều người đều từng xem qua, đối với tình tiết bên trong cũng nghe nhiều nên thuộc. Ba chữ ”vấn tâm chú” vừa ra, người từng xem sách liền kinh hô, “Hóa ra vấn tâm chú và thiên đạo hàng phạt đúng là chuyện thật người thật à? Tôi vẫn luôn cho rằng đó là tiểu thuyết huyền huyễn!”

“Tôi cũng đem «đạo tổ truyện ký» thành tiểu thuyết thăng cấp mà xem. Trên mạng còn có người phong quyển sách này là khai sơn thuỷ tổ của loại tiểu thuyết huyền huyễn kiểu thăng cấp. Tôi phắc! Lúc này có trò hay nhìn!”

Có bạn mạng nhỏ tuổi hỏi cái gì là vấn tâm chú, có người lập tức giải thích, “Vấn tâm chú là một loại phương pháp phân rõ thiệt giả, tác dụng không khác máy nói dối cho lắm. Người nói dối sẽ phải chịu thiên đạo trừng phạt, không chết tử tế được.”

“Thiên đạo là cái gì?”

“Là thần của một tôn giáo nào đó thời kỳ trung cổ, tương đương với thượng đế, nhưng giáo phái này đã thất truyền.”

“Nói cách khác người nói dối sẽ phải chịu thần phạt? Trên thế giới thật sự có thần ư?” Đề tài lệch xa, nhưng thực nhanh liền thẳng lại, bởi vì vấn tâm đã bắt đầu.

Tống Lập giành trước làm khó dễ, “Có phải mày trộm đi truyền thừa Tống gia không?”

“Không phải.” Hữu Xu mặt không đổi sắc.

Pháp trận không có động tĩnh, Tống Lập lập tức ý thức được có lẽ đây là An Hữu Xu đang giả thần giả quỷ, đang muốn nói ta không vờ ngớ ngẩn với mày, chợt nghe đối phương ép hỏi, “Mẹ An Hữu Xu cũng không có trộm đi bất luận thứ gì của ông, ông đang giúp người khác hãm hại tôi đúng không? Nói dối sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, ông nghĩ kỹ rồi lại trả lời.”

Tống Lập nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, sau đó khẩn trương nhìn chằm chằm nóc phòng.

Người xem dưới đài phát ra tiếng cười nhạo hi hi ha ha, cảm thấy người Tống gia quả nhiên đều là đám người điên giống như trong truyền thuyết, lại vào một giây sau trợn mắt há mồm, chỉ thấy năm tia chớp hư không xuất hiện ở đại sảnh trực tiếp, bổ Tống Lập đến chết đi sống lại, kêu thảm không thôi.

“Ai vận dụng dị năng sấm sét giúp cậu ta ăn gian hả?” Tất cả mọi người nhìn về phía dị năng giả lôi hệ Cơ tướng quân.

Nhưng mà hai người trên đài vẫn còn tiếp tục, Hữu Xu không ngừng lặp lại vấn đề trước đó, lời kết thúc lại đổi tới đổi lui, trong chốc lát là “Nói dối sẽ nghiệp hỏa đốt người”, trong chốc lát là “Nói dối sẽ thất khiếu chảy máu”, ngắn ngủn mười mấy phút đồng hồ, Tống Lập nếm đủ loại thiên phạt, có hỏa thiêu, đóng băng, thiên đao vạn quả, tan xương nát thịt… Nhìn thấy ngọn lửa, băng sương, áp đao, đao gió, gai đất bỗng nhiên xuất hiện, rốt cuộc không ai hoài nghi Cơ tướng quân giúp Tống Hữu Xu ăn gian nữa. Mọi người đều biết, hắn là dị năng giả lôi hỏa song hệ, không làm ra được nhiều thủ đoạn như vậy, những dị năng giả còn lại sôi nổi giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình không âm thầm trợ giúp.

Rốt cuộc, Tống Hữu Xu từng câu từng chữ phán tử hình cho Tống Lập, “Mẹ An Hữu Xu cũng không có trộm đi bất luận thứ gì của ông, ông đang giúp người khác hãm hại tôi đúng không? Nói dối sẽ bị từ trường gió lốc xé thành mảnh nhỏ, ông nghĩ kỹ rồi lại trả lời.”

Từ trường, đó là lực lượng căn nguyên của thế giới, không ai có thể chi phối nó, ngoại trừ thần trong truyền thuyết. Một khi địa điểm nào đó phát sinh từ trường gió lốc, từ trường cả tinh cầu đều sẽ hình thành phản ứng dây chuyền từ đó dẫn phát tai họa thật lớn, mức nguy hại của nó hơn xa núi lửa phun trào, động đất sóng thần, thậm chí là va chạm hành tinh.

Những lời này của Tống Hữu Xu tương đương với việc đưa Tống Lập, người xem ở đây, thậm chí là toàn bộ thủ đô tinh vào địa ngục. Giờ này khắc này, tất cả mọi người hy vọng vấn tâm chú chỉ là một âm mưu, nhưng đầu óc hỗn loạn của bọn họ lại tìm không ra một chút chứng cớ. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, trái tim đột nhiên ngừng đập, một lần nữa cầu nguyện bình an với thượng đế.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio