[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc sống của một đứa trẻ trừ ăn ra chính là ngủ, dù là Hữu Xu tinh thần lực cường hãn đi nữa, cũng không cách nào giữ vững tỉnh táo trong thời gian quá dài. Nhưng mà mỗi lần sau khi cậu tỉnh lại, luôn có một luồng gió lạnh xoay quanh ở bên người, khi thì gợi lên giường mạn, khi thì phất qua rèm, hàn ý âm trầm thật lâu không tiêu tan. Nếu trong phòng còn có những người khác, gió lạnh sẽ lập tức rời khỏi Hữu Xu, quấn quanh trên những người kia.

“Shh, cũng đã sắp lập hạ rồi, trong phòng sao lại lạnh như thế.” Bà vú ôm chặt hai vai, phát run.

Tiểu nha hoàn đi theo sau lưng bà cũng kéo kéo vạt áo, phụ họa nói, “Chung quy ta luôn cảm thấy trong phòng đại thiếu gia có một cỗ âm khí, ở lâu đặc biệt không thoải mái. Vương ma ma, người nói có phải đại thiếu gia đầu thai không sạch sẽ hay không, đem quỷ khí trong địa ngục dẫn tới?”

“Nha đầu chết tiệt kia, đừng nói bậy!” Bà vú ngoài mạnh trong yếu, nhanh chóng mở tã lót ra, thấy đại thiếu gia không tiểu, bật người chạy ra ngoài. Tiểu nha hoàn cũng sốt ruột vội đuổi theo, chạy đến cửa phòng liền trật chân ngã, bị thương đầu gối.

Hữu Xu không nhìn thấy tướng mạo lệ quỷ, nhưng có thể cảm giác được, nó đã theo hai người rời đi. Mấy ngày nay, nó thường xuyên vờn quanh ở bên cạnh mình, nhưng chỉ cần trong phòng có người đến, nó nhất định sẽ bám vào trên người kia, cho đến nửa đêm mới trở về. Một lệ quỷ bám vào trên cơ thể người có thể làm những thứ gì? Ngoại trừ hút dương khí, Hữu Xu không thể nghĩ được lý do khác, cũng càng thêm khẳng định, đối với mình bây giờ nó còn chưa tạo thành uy hiếp, bởi vì mình mới là mục tiêu của nó, dù có muốn hút dương khí, người đầu tiên nên hút cũng là mình, chứ không phải người khác.

Làm dị năng giả tinh thần hệ, Hữu Xu cực kỳ mẫn cảm với nguyên khí xói mòn, nhưng mà khi gió lạnh vờn quanh, lại chưa bao giờ cảm giác được lực lượng của mình bị cướp đi, có thể thấy lệ quỷ kia không làm gì được mình. Nhưng cái này chỉ là tạm thời, đợi nó hút đầy dương khí, trở nên một ngày càng cường đại hơn so với một ngày, tình huống có lẽ sẽ xuất hiện nghịch chuyển.

Hữu Xu cắn ngón tay cái, thầm nghĩ tinh thần lực là lá chắn bảo hộ lớn nhất của mình, chi bằng nhanh chóng bắt đầu tu luyện.

Lúc một đứa trẻ minh tưởng là như thế nào? Ánh mắt dại ra không nói, khóe miệng còn chảy nước dãi, nhìn thế nào cũng thấy giống một ngốc tử. Hữu Xu chỉ cần tỉnh lại liền minh tưởng, mặc kệ ngoại giới phát sinh chuyện gì đều không phản ứng, nếu không phải thời gian đi ngủ là thời gian thân thể lớn lên, thì ngay cả đi ngủ cậu cũng muốn giảm bớt. Hai tiểu nha hoàn ngẫu nhiên sẽ phe phẩy trống bỏi đùa cậu, lại luôn không thấy cậu xoay mặt hoặc vui cười, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nháy một chút, vì thế cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Vương ma ma, đại thiếu gia hình như là một ngốc tử, đùa như thế nào cũng không phản ứng. Chúng ta có cần tìm đại phu đến xem hay không?” Chung quy thì các nàng cũng chỉ là người hầu mới vào phủ, trong lòng không giấu được nói.

“Xem đại phu cái gì, chuyện của đại thiếu gia lão gia một mực không hỏi đến, ngay cả thái thái ở trước mặt ông ấy nhắc một câu, cũng sẽ chọc ông ấy giận dữ, nói bẩn lỗ tai của mình. Không sợ xui xẻo thì ngươi đi đi, ta cũng không dám.” Vương ma ma đem hai tay lạnh như băng giấu vào trong tay áo. Mấy ngày nay, bà luôn không giải thích được cả người phát lạnh, buổi tối ngủ thật sâu, ban ngày lại vẫn như trước không có tinh thần, làn da tái nhợt, đôi mắt xanh đen, rất giống một con quỷ.

Tiểu nha hoàn nhìn thấy bộ dạng tiều tụy bất kham của bà, cũng thấy khiếp người, lúng ta lúng túng đáp hai tiếng, từ đó về sau không đề cập tới chuyện mời đại phu nữa. Nhưng không biết sao, lời đồn đãi “đại thiếu gia chẳng những là quỷ đòi nợ, còn là một ngốc tử” lại bắt đầu truyền lưu trong phủ, khiến chính viện vốn là bước đi khó khăn giờ lại càng như đi trên băng mỏng.

Chợt một ngày, đám người bà vú đều bị triệu đến chính viện, bị thái thái thưởng hai mươi đại bản bán ra ngoài, tiểu viện của Hữu Xu liền có một lão bà tử cao lớn vạm vỡ, dung mạo hung hãn tới, gọi là Tống ma ma. Ngày đó Tống ma ma tới liền nghe thấy tiếng khóc vang vọng nửa bầu trời của đại thiếu gia, vội vàng chạy vào trong phòng xem xét. Tiểu nha đầu theo đến cùng bà chỉ có bảy tám tuổi, ôm một cái bao đồ thật lớn thất tha thất thểu đi theo, từ xa nhìn lại còn tưởng là bao đồ mọc chân.

“Đại thiếu gia đừng khóc, lão nô đến đây.” Tống ma ma thật cẩn thận ôm Hữu Xu lên.

Lúc này Hữu Xu đã sáu bảy tháng, có thể xoay người, có thể ngồi dậy, còn có thể bò, cánh tay, cẳng chân nho nhỏ đều rất có sức lực. Cậu vừa bị người ta ôm lên liền quen thuộc đi sờ soạng vạt áo, cái miệng nhỏ nhắn hút hút, làm ra động tác hút sữa. Bởi vì lúc này thời gian minh tưởng quá dài, không cẩn thận bỏ lỡ hai bữa sữa, cậu có chút đói bụng đến phát hoảng, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình lo lắng bức thiết.

Tống ma ma thấy cậu nhíu mi nhỏ lại cùng tròng mắt ngậm lệ, tán thưởng nói, “Ai nói đại thiếu gia của chúng ta là một ngốc tử chứ, ” bà đặt đứa trẻ thấp xuống, để tiểu nha đầu bên cạnh cũng nhìn một cái, nói tiếp, “Xem dáng vẻ nho nhỏ này xem, biết nhận người bao nhiêu, làm sao có thể là ngốc tử.”

Tiểu nha đầu tên gọi Bạch Thược, che miệng cười nói, “Ta thấy bộ dạng chỉnh tề hơn nhị thiếu gia nhiều, giống thái thái chúng ta.”

“Đúng vậy, ” dường như quan hệ của Tống ma ma và thái thái không phải là ít, lộ ra biểu tình hồi tưởng than thở, “Nhớ lúc trước thái thái chúng ta chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, tài mạo song tuyệt, hiền lương thục đức, trăm nhà đến cầu. Cố tình lão gia bị người ta che giấu, lại đem nàng gả cho tên ngụy quân tử Vương Tượng Càn kia. Hiện giờ Vương Tượng Càn dựa vào Hầu phủ giúp đỡ ngồi trên vị trí Binh bộ thượng thư, liền quên lời hứa năm đó, trái một cái vũ nữ, phải một cái ca cơ, không câu nệ cái gì bẩn thối đều nạp vào nhà, còn khắt khe với hài tử của tiểu thư chúng ta như thế…”

Tống ma ma trong lúc nhất thời trào ra bi thương, đem Hữu Xu ôm thật chặt vào trong ngực thấp giọng khóc.

Hữu Xu đang vội vàng bới vạt áo chậm rãi dừng lại, đem lời vừa rồi sàng lọc, được vài tin tức vô cùng hữu dụng: một, chủ tớ hai người này là mẹ ruột mình phái tới, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, rất có tình cảm với mình; hai, cha ruột mình tên là Vương Tượng Càn, chức quan Binh bộ thượng thư; ba, mẹ ruột mình là tiểu thư Hầu phủ, gia thế còn trên cả nhà họ Vương.

Nhưng mà, dù là bối cảnh cường thế như vậy, trên vấn đề đối đãi với hài tử lại yếu đuối đến thế, trượng phu nói hài tử là quỷ đòi nợ, nàng liền tin, từ nay về sau chẳng quan tâm. Màu mắt Hữu Xu hơi hơi tối sầm lại, không cách nào dâng lên bất kỳ hảo cảm gì với cha mẹ đời này, vì thế vứt bỏ hết thảy tạp niệm, tiếp tục kiếm ăn. Cậu bới nửa ngày cũng không kéo vạt áo Tống ma ma ra được, không khỏi bới liên tục, trong miệng ô ô a a nói không ngừng, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn uống sữa của mình.

Lúc này Tống ma ma mới nín khóc mỉm cười, điểm điểm chóp mũi ửng đỏ của cậu, xẵng giọng, “Lão nô chưa từng dưỡng dục nhi nữ, không có sữa cho người uống, càng mời không nổi bà vú. Hai lượng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng, đủ để chúng ta chi tiêu hơn nửa năm.”

Hữu Xu vừa nghe nhất thời nóng nảy, ngao một tiếng kêu to, chóp mũi ửng đỏ biến thành đỏ bừng, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Tống ma ma càng cười không thể ngừng, ôm cậu ra ngoài phòng, chỉ vào một con dê mẹ buộc dưới tàng cây hoa quế, nói, “Xem xem, đó chính là bà vú mới của người, mua về chỉ tốn mấy trăm đồng tiền, về sau mỗi ngày có sữa uống, còn không cần cho tiền tiêu vặt hàng tháng. Bốn mươi lượng bạc cũng không cần động tới!” Nói tới đây, bà bùi ngùi thở dài.

Bạch Thược vô cùng thông minh, đã chạy đến dưới tàng cây vắt sữa dê, giòn giã nói, “Sữa dê này rẻ thì rẻ, chính là rất hôi, không biết đại thiếu gia uống có quen không.”

“Không sao, đợi một lát lúc nấu sữa dê cho thêm một chút hoa lài, lại cho một chút lá trà, có thể xóa đi mùi hôi.” Tống ma ma chỉ chỉ cây hoa lài lớn nở rộ ở góc tường.

“Được.” Bạch Thược cười gật đầu, thực nhanh liền vắt được một chén sữa, đem tới phòng bếp nấu sôi.

Nghe thấy mùi sữa thơm càng ngày càng đậm, lo âu trong Hữu Xu lúc này mới bình tĩnh trở lại. Cái gì cậu cũng không quan tâm, cái gì cũng không sợ hãi, duy nhất không thể nhẫn nhịn đói khát. Cái loại cảm giác từ trong dạ dày ngứa đến đại não, sau đó lý trí hoàn toàn biến mất, hiện giờ còn khắc thật sâu trong tiềm thức, mỗi khi nhớ tới đến khiến cho cậu run rẩy không ngừng. Có đôi khi, cậu thậm chí sẽ nghĩ —— khó trách tang thi không ngừng ăn thịt người, chúng nó nhất định là đói bụng đến cực điểm.

Tống ma ma bỏ đứa trẻ vào trong nôi, lót một cái gối ở phía sau cậu, thấy cậu xoa bụng nhỏ, không khỏi nở nụ cười, “Đừng nóng vội, thực nhanh liền có sữa uống.”

Đúng vào lúc này, một luồng gió lạnh dày đặc quét vào nhà, bám vào trên người Tống ma ma.

“Giữa mùa hè, trong phòng sao lại âm lãnh như thế.” Bà lầm bầm lầu bầu, chợt nhớ tới cái gì đó, từ trong cái bọc lấy ra vài cái âm dương kính.

Bạch Thược bưng sữa dê nóng hầm hập vào phòng, nhìn thấy âm dương kính, vội nói, “Ma ma người tới đút đại thiếu gia, ta đi treo kính.”

“Đây chính là định hồn kính tiểu thư cầu được từ chỗ Huyền Minh pháp sư, có thể tạm thời bảo vệ hồn phách đại thiếu gia, nhất định phải dựa theo ngũ hành bát quái mà treo, ngươi để đó, đợi lát nữa ta tự mình làm.” Tống mụ mụ tìm ra một tờ giấy, phía trên viết các loại kiêng kị khi treo kính.

Hữu Xu rõ ràng cảm giác được, trong khoảnh khắc kính được lấy ra, luồng gió lạnh kia, nói đúng hơn là con quỷ đòi nợ kia, lấy tốc độ nhanh nhất chạy thoát ra ngoài. Xem ra nó sợ hãi mấy lớp kính này.

Hàn ý diệt hết, Tống ma ma an tâm, choàng khăn bọc cho đứa trẻ, từng muỗng từng muỗng mà đút sữa, vừa đút vừa thấm thía mà nói, “Đại thiếu gia, người cũng không nên trách tiểu thư, không phải nàng không muốn đến nhìn người, trong lòng nàng cũng khổ sở! Hầu phủ hiện giờ cả nhà bị tội, để cứu lão gia cùng phu nhân ra, tiểu thư còn phải cầu Vương Tượng Càn. Tính mạng người một nhà chúng ta, hiện giờ nắm hết ở trong tay của hắn! Nàng không đến nhìn người, cũng không nhắc đến người, Vương Tượng Càn liền có thể quên sự tồn tại của người, người cũng có thể bình an trưởng thành.”

Hữu Xu há miệng thật lớn, từng ngụm từng ngụm uống sữa, nhìn như cái gì cũng đều không hiểu, kì thực đang vểnh tai thu thập tin tức. Hóa ra mẫu thân đời này không phải không muốn cứu cậu, mà là không có năng lực cứu. Nàng đem mình bỏ ra xa xa, kỳ thật là biến thành bảo vệ mình. Nghĩ như vậy, đôi mắt thanh lãnh của Hữu Xu hơi hơi ấm áp.

Tiểu nha đầu dời một cái ghế ngồi ở cạnh nôi, thường xuyên giúp đại thiếu gia lau khóe miệng. Nàng dường như rất khó chịu, thấp giọng oán giận, “Tống ma ma, lão gia quả thực chỉ cho chúng ta bốn mươi lượng bạc nuôi nấng thiếu gia à? Bất quá chỉ là một giấc mộng thôi, ông ấy lại tin không chút nghi ngờ, ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không cần.”

“Hừ, làm nhiều chuyện xấu cuối cùng sẽ gặp quỷ thôi! Năm đó khi Vương Tượng Càn nghèo túng bao nhiêu người tiếp tế hắn, chờ phát đạt, ngươi xem hắn từng để ý tới ai? Giống như hắn nịnh nọt tiểu nhân, thiếu nợ âm nhiều đếm không xuể, ban ngày tính kế người ta, buổi tối liền ngủ không yên ổn, bị ác mộng cũng là đúng. Đáng giận là hắn lại coi đây là cái cớ để giày xéo tiểu thư cùng đại thiếu gia của chúng ta. Trong này, khẳng định cũng không thiếu Lâm thị tiện nhân kia khuyến khích!” Tống ma ma hận đến nghiến răng nghiến lợi, động tác đút sữa liền có chút chậm.

Hữu Xu vỗ vỗ mu bàn tay bà, thấy bà còn chưa có phản ứng, chỉ phải tự mình nhích qua, đem thìa ngậm.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio