[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần thứ hai Hữu Xu cảm thấy kiếp này chủ tử khác biệt với kiếp trước, đời trước hắn vô cùng ôn nhu săn sóc, chuyện mình không muốn làm tuyệt đối không miễn cưỡng, đời này lại bá đạo chuyên chính, rõ ràng mình không muốn đi dạo phố, hắn lại cường ngạnh mà kéo mình ra bên ngoài, dù cho xuất ra khí lực bú sữa mẹ cũng tránh không thoát.

Rơi vào đường cùng, Hữu Xu chỉ phải đi theo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc tới cái chân bị thương của hắn, tâm tình lo lắng không cần nói cũng hiểu.

Trong lòng cửu hoàng tử ngọt như uống mật. Hắn thông minh tuyệt đỉnh đồng thời cảm quan sắc bén, một người đối với mình là hư tình giả ý hay là thật tâm thật dạ, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Nhưng vậy thì sao, hắn cũng không quan tâm cảm thụ của người khác, tự nhiên cũng sẽ không để ý bọn họ dối trá. Nhưng thiếu niên và người ngoài hoàn toàn khác biệt, hắn hy vọng cậu có thể thân mật khăng khít với mình, tuy hai mà một, cũng hy vọng cậu có thể thời thời khắc khắc đặt mình ở trong lòng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, hắn đã muốn cậu, muốn đến phát cuồng!

Hai người đi nhanh ra cửa, đám người Tiết Vọng Kinh cũng không dám cản trở, chỉ đành vội vội vàng vàng đuổi theo, chỉ riêng Triệu Ngọc Tùng đi qua, thân thiết nói, “Điện hạ, chân ngài có thương tích, nên trở về nghỉ ngơi. Trên đường toàn là người, chen chen chúc chúc, nếu có ai không cẩn thận đụng vào ngài, sợ là sẽ tăng thêm thương thế.”

Cửu hoàng tử thật vất vả nắm được tay thiếu niên, đang đắm chìm trong xúc cảm mềm mại không xương tuyệt hảo, chỉ hy vọng con phố này càng chạy càng dài, vĩnh viễn không nhìn thấy cuối, rồi lại đột nhiên nghe một câu sát phong cảnh như thế, nhất thời cũng nhớ lại những oán giận vừa rồi.

“Cẩu nô tài, ngươi tưởng mình là ai? Cũng dám làm chủ thay bổn vương à?” Hắn phất tay chính là một cái tát, bởi vì nhiều năm tập võ sức lực vô cùng lớn, lại tát Triệu Ngọc Tùng bay ra xa xa. Nếu không phải mấy người Tiết Vọng Kinh đứng ở phía sau thuận tay đỡ đỡ, sợ là sẽ trực tiếp đụng vào bức tường ở góc đường.

Công tử Triệu gia xưa nay phong độ nhẹ nhàng, nho nhã tuấn tú, hiện giờ lại tóc mai hỗn độn, hai má sưng đỏ, nhìn qua cực kỳ chật vật. Càng thêm nan kham chính là cửu hoàng tử khinh thường và răn dạy hắn ta, một tiếng “cẩu nô tài” mắng ra, đủ để công tử quý tộc thượng kinh nhạo báng hắn ta cả một năm.

Triệu Ngọc Tùng xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận đến muốn điên, nhưng cũng không dám phát tác, không kịp chà lau vết máu ở khóe miệng liền tiến lên thỉnh tội.

Cửu hoàng tử không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp kéo thiếu niên đi đến tranh hoa điểu phường nhiều người nhất. Nhiều người tốt nha, càng chen chúc càng hợp tâm ý hắn. Như vậy hắn có thể thuận thế kéo thiếu niên vào trong ngực, thân thân mật mật, chậm rì rì mà di chuyển, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội ôm ôm eo nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.

Hắn nghĩ đến thật đẹp, khóe miệng liền bất tri bất giác mang theo nụ cười, còn phá lệ mà hừ hừ cười nhỏ vui thích, khiến đám tùy tùng nhìn mà mắt choáng váng. Phải biết, vị chủ nhân này từ ngày sinh ra liền chưa từng cười, bất luận đế hậu dụ dỗ như thế nào, vĩnh viễn đều là cái mặt quan tài. Năm đó Hoàng Thượng còn từng nói đùa với cung phi triều thần: nếu ai khiến cho ngô nhi mỉm cười, trẫm thưởng vạn lượng!

Vị Triệu tiểu công tử này thật là thần dị, hay cậu ấy đúng là vị tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết kia chuyển thế? Nếu không cửu điện hạ thân là Tông Thánh đế chuyển thế làm thế nào liếc mắt một cái liền coi trọng?

Hữu Xu cũng không biết mọi người đang não bổ những thứ gì, trên thực tế, dù ở chung với chủ tử mười mấy năm, cậu cũng chưa từng thấy qua một mặt thoải mái hoạt bát như thế của hắn. Kiếp trước chủ tử tính tình ôn hòa nội liễm, cho dù cười cũng bất quá chỉ kéo khóe miệng lên như có như không, tuấn mỹ có thừa lại hơi có vẻ xa cách, tình cảnh mặt mày đều mơ hồ tỏa ánh sáng như trước mắt, cũng là chưa bao giờ có.

Quả nhiên vẫn là thiếu niên xanh mướt, không biết che giấu cảm xúc mà! Cảm thán như vậy, Hữu Xu cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thừa dịp chủ tử còn chưa biến thành bộ dạng sâu không lường được, lòng nghi ngờ thật mạnh kiếp trước, cậu muốn ở cùng hắn thêm chốc lát, chỉ trong chốc lát thôi.

Nếu đám người Tiết Vọng Kinh có thể nghe được tiếng lòng của thiếu niên, tất sẽ bội phục mà rạp đầu xuống đất với cậu. Cái gì gọi là thiếu niên xanh mướt, không biết che giấu? Đây thật sự là cửu điện hạ tính tình biến hoá kỳ lạ, ngay cả Hoàng Thượng cũng đoán không ra, nhìn không thấu kia sao? Triệu tiểu công tử ngài quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp!

Đoàn người tâm tư khác nhau, nhưng cũng đi dạo đến hứng thú nồng đậm, chỉ riêng Triệu Ngọc Tùng ôm nửa khuôn mặt, không đi không được, đi rồi lại không cam nguyện, chỉ có thể ở sau cuối đội ngũ.

Cửu hoàng tử chưa bao giờ biết thượng kinh có nhiều thứ ăn ngon, đồ vật xinh đẹp, chỗ chơi vui như vậy. Chỉ cần thiếu niên an an ổn ổn ở bên người, hắn liền cảm thấy chỗ nào chỗ nào cũng mới mẻ thú vị. Trước khi thiếu niên xuất hiện, thế giới của hắn không phải màu đen thì chính là màu xám, không có niềm vui trên đời làm người ta ghét cay ghét đắng. Nhưng mà trong nháy mắt thiếu niên mang theo sắc thái đầy rực rỡ xuất hiện, hết thảy trong mắt hắn đều đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tiếng người ồn ào trước đây cảm thấy huyên náo chói tai, hiện tại biến thành hăng hái bồng bột; nơi hẻo lánh trước đây cảm thấy dơ bẩn không chịu nổi, hiện tại biến thành phản phác hoàn thuần; quan hệ con người trước đây cảm thấy nhàm chán, hiện tại biến thành diệu thú vô cùng…

Phản phác hoàn thuần: khôi phục không khí đơn sơ và chất phác nguyên thủy.

Hắn giống như thông suốt trong giây lát, lại tựa như thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, lúc này mới thể ngộ được đủ loại ngọt lành hỉ nhạc của thế gian. Đúng vậy, không có những tư vị chua cay đắng chát khó có thể chịu đựng, chỉ có ngọt lành hỉ nhạc.

Hắn cầm thật chặt cổ tay thiếu niên, sợ cậu bị biển người tách ra, hoặc là một mình trốn đi. Hắn vừa vui vẻ lại vừa bối rối, còn có bất an sợ hãi che giấu thật sâu. Hắn thật muốn tìm một sợi dây thừng cột ở bên hông lẫn nhau, sau đó buộc tầng tầng lớp lớp nút chết.

Hữu Xu cực kỳ lưu luyến sự thân mật giờ phút này, vì chủ tử, cậu có thể đổi cả mạng mình, cũng có thể vì để hắn yên tâm mà đi xa thiên nhai. Miệng cậu nói đã trả xong phần ân tình này, kỳ thật nào có thể trả cho hết được, bất quá chỉ là dưới sự ủy khuất khổ sở mà tự mình an ủi thôi. Giống như tự nói với mình như vậy, là có thể triệt để biến mất.

Nhưng mà lúc chân chính gặp lại chủ tử, cậu mới biết được, nó cũng không có biến mất, ký ức cậu tận lực lảng tránh như trời long đất lở mãnh liệt ào tới, làm cậu trầm mê lưu luyến, không nỡ vứt bỏ. Cậu giống như trước đây lặng lẽ nắm chặt một mảnh góc áo của chủ tử, trong đám đông rộn ràng nhốn nháo yên lặng chui vào ngực hắn.

Cái ôm này có lẽ trong tương lai không lâu nữa sẽ thuộc về người khác, có lẽ sẽ không bao giờ cho phép cậu tới gần nữa, vậy để cho cậu trộm lấy một chút ở chung ngắn ngủi này đi.

Thiếu niên tự cho là làm đến bí ẩn, kì thực nhất cử nhất động nhìn hết trong mắt cửu hoàng tử. Hắn nỗ lực ngăn chặn vui sướng trong lòng, giống như vô ý vươn tay, gắt gao ôm lấy cậu. Thị vệ thấy biển người xung quanh quá mức chật chội, ý đồ rút cương đao ra hộ vệ trái phải, lại bị một ánh mắt của hắn làm lui về.

Ngoại trừ thiếu niên trong ngực, hắn không cần bất luận kẻ nào. Hắn đem mứt quả trong tay tiến đến bên miệng thiếu niên, cười nói, “Nhanh liếm liếm, bên này đã tan rồi.”

Hữu Xu thấy chủ tử dường như vẫn chưa để ý mình tới gần, không khỏi nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng, vội vàng vươn đầu lưỡi ra đem lớp đường sắp nhỏ giọt cuốn vào miệng, còn vô cùng hồi vị mà chép chép cánh môi. Ánh mắt cửu hoàng tử sáng quắc mà nhìn, đợi cậu liếm xong, liền xoay xoay cây que, đem chỗ cậu từng liếm qua tỉ mỉ liếm lại một lần.

Đám người Tiết Vọng Kinh sôi nổi xoay mặt, không nỡ nhìn thẳng. Hành động lần này của cửu hoàng tử quá khó coi, cũng quá đáng khinh! Bình thường thật sự một chút cũng nhìn đoán không ra!

Hữu Xu thường chia sẻ một phần đồ ăn với chủ tử lại không cảm thấy kỳ quái một chút nào, ngược lại lo lắng hắn một mạch ăn hết mứt quả, hai tay vội vàng móc lấy khuỷu tay hắn, kéo hắn xuống, sau đó ngưỡng đầu đi ngậm mứt quả.

Cửu hoàng tử bị trọng lượng toàn thân cậu trĩu nặng đến nghiêng ngả, cố nén ý cười nói, “Chậm đã chậm đã, cẩn thận xiên trúc đâm bị thương miệng. Yên tâm, bổn vương tuyệt đối sẽ không ăn hết mứt quả đâu.” Vừa nói vừa thật cẩn thận mà đưa xiên trúc qua, làm cho thiếu niên có thể cắn xuống một quả sơn tra trên cao nhất.

Hữu Xu a ưm một hơi nuốt sơn tra, hàm hồ nói, “Vừa lúc có bốn quả, chúng ta mỗi người một quả, không cho ăn nhiều.” Nhớ năm đó chủ tử xấu xa, ỷ vào thân cao, thường thường đem đồ cậu thích ăn giơ lên cao cao, nhìn cậu giơ chân tức giận, rồi khi đút đến bên miệng cậu thì bỗng nhiên đổi phương hướng, bản thân ăn mảnh.

Nếu là ở mạt thế, hành động như vậy tuyệt đối sẽ bị làm thịt! May mà Hữu Xu tính tình tốt, không nổi bão, chính là vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Cửu hoàng tử âm thầm buồn cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này sao lại giống như sói con vậy? Bảo vệ đồ ăn thực chặt. Nhưng mà dù vậy, hắn cũng thấy đối phương cực kỳ đáng yêu, cũng cực kỳ thuận mắt, cõi lòng đầy sủng nịch nói, “Yên tâm, bổn vương tuyệt đối không ăn vụng, bổn vương chỉ liếm liếm lớp đường bên ngoài thôi.” Dứt lời lại đưa mứt quả qua, để thiếu niên liếm liếm.

Hữu Xu không chút nào nhận thấy mình bị chiếm tiện nghi, ở ngay trên tay hắn liếm liếm, sau đó híp mắt nhếch môi, lộ ra hai má lúm đồng tiền còn ngọt ngào hơn cả kẹo mạch nha.

Cửu hoàng tử lúc thì nhìn nhìn mứt quả, lúc thì lại nhìn nhìn lúm đồng tiền, thật không biết nên ăn cái gì mới tốt. Trong lúc nội tâm rối rắm, thiếu niên đã đi đến một quán nhỏ bán bánh rán trứng gà, đôi mắt trông mong mà nhìn. Khi ra cửa Vương thị nhét cho cậu một hà bao ngân phiếu, còn dặn dò cậu là nếu cửu hoàng tử nhìn trúng cái gì vậy nhất định phải giành trả tiền, nào có thể dự đoán được nhi tử lại không tiền đồ như thế, vừa nhìn thấy chủ tử chuyển thế, cái gì cũng quên mất.

Cậu sờ soạng trong hà bao nửa ngày cũng không lấy ra được một đồng tiền, chỉ đành lấy ra tấm ngân phiếu có giá trị nhỏ nhất đưa qua.

Quán hàng rong kia dường như thường xuyên gặp loại công tử quý tộc không biết dân gian khó khăn này, không đợi cậu nói chuyện liền liên tục xua tay, “Đừng mà công tử, chúng ta mua bán nhỏ, một đồng tiền hai cái bánh rán, ngài đừng cầm một trăm hai trăm ngân phiếu đưa tiểu nhân.”

“Có tiền đồng không? Nhanh chóng móc ra!” Cửu hoàng tử đưa mứt quả cho thị vệ, trước tiên sờ sờ trong túi mình, tiếc nuối phát hiện cái ân cần này hiến không thành, lại lập tức nhìn đám người Tiết Vọng Kinh.

Tiết Vọng Kinh không dám chậm trễ, vội vàng đào cổ tay áo, lật hà bao, bản thân không có lại đi đoạt của người khác, mười bảy mười tám con cháu huân quý, thật sự lấy không ra một đồng tiền, cuối cùng vẫn là thái giám của cửu hoàng tử đi ra giải vây, vô cùng ân cần mà nâng vài đồng tiền đến trước mặt Triệu tiểu công tử.

Cửu hoàng tử chỗ nào sẽ để hắn ta đoạt công lao của mình, lập tức cất bước tiến lên ngăn hắn ta lại, đưa tay lấy đi đồng tiền, vui vẻ chạy vội tới trước mặt thiếu niên, hào sảng nói, “Mua mua mua, muốn ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu, nhiều trứng gà nhiều thịt.”

Hữu Xu dùng đầu ngón tay gạt gạt mấy đồng tiền trong lòng bàn tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn vừa cong lên liền lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, có vẻ thực sung sướng.

Thấp thỏm trong lòng cửu hoàng tử nháy mắt biến mất. Hắn xem như đã nhìn ra, nếu muốn lấy lòng thiếu niên, không cần ở bên cạnh tiêu phí công phu, chỉ cần mua cho cậu mấy thứ ăn ngon, cậu liền cười còn ngọt hơn cả mật đường. Lúc cậu cười rộ lên vô cùng ngại ngùng, vừa không lên tiếng, cũng sẽ không lộ ra răng nanh, bất quá chỉ cong cong khóe môi rất nhẹ, nhưng dù vậy, cũng có thể làm hoa mắt cửu hoàng tử.

Thân xiêm y thiếu niên mặc cũng thực đẹp, màu sắc tươi sáng rực rỡ, lại dùng tơ vàng đính trân châu cùng bảo thạch, nhìn qua cực phú quý. Ăn mặc càng phú quý, càng có thể nổi bật ra sự thuần khiết thanh thấu của thiếu niên, mà nếu mình có tư cách, cửu hoàng tử cũng nguyện ý để cậu ăn diện như thế. Cậu xứng đáng với thứ tốt nhất trên đời, cũng có thể áp chế sắc thái xinh đẹp diễm lệ nhất.

Cậu khiến hắn làm thế nào cũng nhìn không đủ!

Hữu Xu bị ánh mắt nóng cháy của chủ tử nhìn chăm chú mà rất không tự nhiên, để che giấu hai má hơi hơi nóng lên, sau khi tiếp nhận bánh trứng vẫn cúi đầu gặm, sau đó làm bộ như vô ý mà đi về phía trước. Cửu hoàng tử dùng một bàn tay ôm hờ cậu vào trong ngực, một bàn tay ngăn đám người không ngừng vọt tới, nhỏ giọng nói, “Cho ta cắn một hơi với.” Đúng là ngay cả tự xưng “bổn vương” cũng vứt mất.

Hữu Xu cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ giơ tay lên đưa bánh trứng qua. Hai người ngươi một hơi ta một hơi mà từ từ ăn, sau lưng ngươi dán lên trước ngực ta, từng bước một chầm chậm lắc lư di chuyển trên đường, nhìn thấy nơi chơi vui liền nghỉ chân nhìn ngắm, khe khẽ nói nhỏ, tư thái vạn phần thân mật.

Đám người Tiết Vọng Kinh kinh ngạc kinh ngạc cũng đã chết lặng, chỉ cần đi theo phía sau bỏ tiền. Phàm là thứ có thể làm cho thiếu niên liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, cửu điện hạ đều phải mua, chính mình lại không mang ngân phiếu, đành phải mượn người khác. Nhìn thấy người ngoài trộm truyền ngân phiếu qua, hắn sẽ phá lệ mà cho ngươi một khuôn mặt tươi cười, ngay cả thái giám trước đó dẫn đầu đưa ra tiền đồng, hiện giờ cũng đã thay thế cho các tiền bối không có ánh mắt, trở thành tâm phúc của cửu điện hạ.

Mọi người vốn chỉ biết nếu có thể lấy lòng cửu điện hạ, tại Hạ Khải triều có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng nhận thức này hôm nay có thể sửa lại, đổi thành đi lấy lòng thiếu niên. Chỉ cần thiếu niên thoáng lộ một cái má lúm đồng tiền, trong mắt điện hạ liền lộ ra ánh sáng sung sướng. Ánh sáng kia lóa mắt như thế, thâm tình hàng vạn hàng nghìn như thế, thế nên mấy người Tiết Vọng Kinh nhìn mà chua cả răng.

Đi qua tranh hoa điểu phường, phía trước xuất hiện một tửu quán, dưới lá cờ lay động theo gió có rất nhiều người vây quanh, đang xem xiếc ảo thuật.

Bởi vì chủ tử bận tranh vị, đời trước Hữu Xu rất ít ra ngoài du ngoạn với hắn, dù là trên đường phố cũng không nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa bậc này, phần lớn đều đi thẳng đến cửa hàng điểm tâm, mua đồ xong liền đi. Nghe thấy âm thanh khỉ con gõ vang chiêng trống, cậu nhịn không được chạy về phía bên kia, lại bỗng nhiên bị chủ tử bắt lấy bả vai, dùng sức kéo trở về.

Sức lực chủ tử vô cùng lớn, giống như muốn đem xương cốt mình bóp nát. Hữu Xu nâng mi nhìn lại, vẻ mặt nghi hoặc.

Cửu hoàng tử cường thế mà ôm cậu vào trong khuỷu tay, trầm giọng nói, “Trên đường nhiều người, đừng chạy loạn.” Lại càng không được chạy đến nơi ta nhìn không thấy.

Ai cũng không biết, khi thiếu niên xoay lưng, cất bước đi về phương hướng ngược lại, để lại một bóng dáng lập lòe trong biển người, trong lòng hắn phút chốc tuôn ra bối rối và tuyệt vọng dày đặc cỡ nào. Nếu không phải đúng lúc đè xuống, hắn chắc chắn sẽ cởi đai lưng ra, chặt chẽ trói thiếu niên lại.

“Đừng chạy loạn, ta sẽ không tìm thấy ngươi!” Hắn lần thứ hai nhắc lại, tiếng nói thô ráp. Hắn vốn cho là mình không chỗ nào sợ hãi, không gì không phá nổi, cho đến khi gặp gỡ thiếu niên mới hiểu được, câu “không tìm thấy ngươi” đúng là ác mộng sâu nhất mà hắn che giấu, cũng là sợ hãi không cách nào vượt qua.

Hữu Xu bị thái độ thận trọng của hắn làm cho không thể hiểu được, nhưng vẫn thuận theo gật đầu, nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo hắn, ý bảo hắn chen vào xem. Hành động mang đầy quyến luyến của thiếu niên nháy mắt chữa khỏi cửu hoàng tử đang bối rối luống cuống, sắc mặt trắng bệch của hắn chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới đẩy biển người ra chen vào trong.

Một tráng hán bị đè bởi một tấm đá nằm trên mặt đất, một thiếu niên nhỏ gầy vung chùy lớn mạnh mẽ đập xuống. Dân chúng vây xem hoặc che miệng kêu sợ hãi, hoặc vỗ tay khen hay, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Chút tiểu xiếc ấy tự nhiên không hấp dẫn được Hữu Xu, người khác đều đang nhìn tấm đá lớn bị nát trên ngực, chỉ mình cậu khôngg ngừng nhìn chằm chằm khỉ con thân mặc mã giáp màu đỏ. Khỉ con vô cùng thông minh, nghe thấy chỗ nào truyền đến tiếng khen hay liền bưng la đi qua, đòi người xem tiền đồng.

Hữu Xu tự động moi hà bao cửu hoàng tử, không chút phát giác ánh mắt của đám người Tiết Vọng Kinh nhìn cậu càng ngày càng sùng kính. Nhưng cửu hoàng tử lại không lấy làm ngỗ ngược, mà còn thấp thấp cười hai tiếng, sau đó đem ngọc bội tỏ rõ thân phận của mình cởi xuống, treo ở bên hông thiếu niên.

“Mỗi ngày đeo, không cho làm mất, nếu không ta sẽ phạt ngươi đó” Hắn tiến đến bên tai thiếu niên nói nhỏ, giữa mặt mày tràn đầy vẻ sủng nịch rõ ràng.

Đây là phần lễ vật đầu tiên chủ tử đưa cho mình sau khi chuyển thế, không chừng cũng là một phần cuối cùng, Hữu Xu sao lại không quý trọng? Cậu lấy bạc vụn ra ném vào la đồng, rồi lại cầm lấy ngọc bội, yêu thích không buông tay mà sờ rồi lại sờ. Cửu hoàng tử hơi hơi suy nghĩ, liền đem ngọc bội bên hông cậu cởi xuống, buộc trên thắt lưng mình.

Triệu Ngọc Tùng vừa thấy tư thế này, trong lòng càng gấp. Nếu trước đây còn cảm thấy hai người chính là nhất kiến như cố, cho đến hiện tại, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy rõ, cửu điện hạ rõ ràng đã si mê Hữu Xu. Tình yêu trong mắt hắn còn muốn nóng cháy hơn cả liệt hỏa, tựa như có thể đốt cháy hết thảy.

Cái này, tín vật đính ước đều trao đổi rồi, còn không nghĩ biện pháp ngăn cản nữa, một nhà đại phòng ỷ vào Hữu Xu được sủng ái, chẳng phải cưỡi lên trên đầu nhị phòng làm mưa làm gió? Nếu là hoàng tử khác yêu một nam nhân, có lẽ sẽ thu liễm che dấu, sâu hơn nữa sẽ tận lực áp chế xa cách, nhưng đổi thành cửu hoàng tử, thì sẽ không để cho người trong lòng chịu một chút ủy khuất nào. Tính cách hắn từ xưa giờ đã như vậy —— ái tắc gia chư tất, ác tắc trụy chư uyên, một ý niệm có thể nâng người ta lên mây, cũng có thể đạp người ta dưới lòng bàn chân.

Ái tắc gia chư tất, ác tắc trụy chư uyên: yêu ai thì nâng trên đầu gối, ghét ai thì đẩy xuống vực sâu.

Một cái tát trước đó, đã biểu lộ bất mãn của hắn với mình một cách rõ ràng minh bạch, nếu Hữu Xu lại thêm vài lời gièm pha, thượng kinh còn có nơi cho mình đặt chân sao? Triệu gia còn có nơi cho nhị phòng đặt chân sao? Triệu Ngọc Tùng càng nghĩ càng lo âu, càng nghĩ càng phẫn hận, do dự thật lâu sau đó mới nơm nớp lo sợ mà mở miệng, “Điện hạ, đi dạo lâu như vậy, ngũ đệ tất nhiên đã đói bụng, không bằng tìm một chỗ ăn vài thứ?”

Đề cập tới Hữu Xu, lại còn là đại sự lấp đầy bụng, cửu hoàng tử tự nhiên không dám chậm trễ, nhìn vào trong ngực, quả nhiên thấy thiếu niên đã vươn đầu lưỡi ra liếm môi, lại nhẹ nhàng xoa bụng, bộ dạng đã rất đói.

“Vậy liền tìm một chỗ ăn cơm đi.” Hắn đẩy đám người trái phải ra, mang thiếu niên ra bên ngoài, thoáng nhìn mứt quả thị vệ cầm ở trong tay, vội vàng tiếp nhận, đưa tới bên môi thiếu niên.

“Đến Vọng Xuyên lâu đi.” Triệu Ngọc Tùng nhẹ giọng đề nghị.

Vọng Xuyên lâu là tửu lâu giàu sang nổi danh nhất thượng kinh, cũng là chỗ văn nhân nhã sĩ tụ tập, mỗi ngày đều cử hành văn hội lớn lớn nhỏ nhỏ. Mà nhã gian tầng đỉnh tửu lâu, cũng là nơi cửu hoàng tử thích đến nhất. Hắn thường ngồi nơi đó cả một ngày, nhìn cửa thành to lớn nguy nga cách đó không xa, tựa như đang chờ đợi, lại tựa như đang xuất thần.

Vọng Xuyên, Vọng Xuyên, vọng đoạn hà xuyên (nhìn hết sông ngòi). Trong truyền thuyết, tòa tửu lâu này từ thời kỳ Đại Minh đã xây nên, cũng là nơi Tông Thánh đế hàng năm lưu luyến. Hắn khoanh tay đứng ở trong nhã gian chuyên dụng của cửu hoàng tử, từ cửa sổ nhìn ra xung quanh cửa thành, vừa nhìn liền thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, thậm chí còn từng chậm trễ mấy lần lên triều. Đây là sai sót hiếm thấy trong kiếp sống chấp chính của hắn, lại nhiều lần đều là vì chờ đợi thiếu niên cách hắn mà đi kia.

Nếu là cửu hoàng tử trước kia, chắc chắn vui vẻ đồng ý. Hắn không biết vì sao mình luôn muốn đến Vọng Xuyên lâu chờ một chút, nhìn một cái, nhưng hiện tại, hắn hiểu rõ, người hắn muốn chờ, người hắn muốn nhìn, đã trở về bên cạnh hắn. Hắn không biết vì sao mình phải dùng một chữ “về”, nhưng cảm giác vui sướng “sinh mệnh rốt cuộc được viên mãn” lại đủ để triệt tiêu hết thảy những chỗ không bình thường lại không hợp tình lý.

Hiện tại suy xét hàng đầu của hắn không phải là mình muốn đi nơi nào, mà là đồ ăn chỗ nào hợp khẩu vị thiếu niên nhất. Vọng Xuyên lâu nhã trí có thừa, nhưng hình như không có đồ ăn chiêu bài gì đủ đặc sắc.

Cửu hoàng tử do dự nhìn về phía Tiết Vọng Kinh, “Thượng kinh đồ ăn của tửu lâu nhà ai có mùi vị thơm ngon nhất?”

Ngay cả Vọng Xuyên lâu cũng không muốn đi sao? Trong lòng Tiết Vọng Kinh kinh ngạc, trên mặt không chút nào hiện ra, đang muốn giới thiệu mấy tửu lâu tốt, lại lo lắng không chiếm được yêu thích của thiếu niên, vì thế cẩn thận hỏi ý kiến, “Triệu tiểu công tử thích khẩu vị gì? Nặng một chút hay là thanh đạm một chút?”

Vừa dứt lời, chợt nghe cửu hoàng tử hừ lạnh một tiếng, giống như rất không vừa lòng. Tiết Vọng Kinh lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm quở trách chính mình ngu dốt, loại lời lấy lòng này, tại sao có thể từ trong miệng mình nói ra chứ? Hẳn là trước tiên lặng lẽ nói cho điện hạ, để điện hạ đến hỏi, lúc này mới thể hiện điện hạ săn sóc chu đáo và dụng tâm lương khổ.

Nhưng mà hiện tại hối hận thì đã muộn, Hữu Xu nâng mi nghĩ nghĩ, nói, “Khẩu vị gì ta cũng thích. Có điều Lâm An phủ ăn thanh đạm, hiện tại ngược lại ta muốn ăn chút đồ khẩu vị nặng.”

“Vậy vẫn là đến Vọng Xuyên lâu đi, gần đây chưởng quầy mới vừa mời một đầu bếp chuyên môn làm thức ăn Thục Châu.” Tiết Vọng Kinh dưới tầm mắt lạnh như băng của cửu hoàng tử đề nghị.

“Vậy còn không đi?” Mắt thấy Hữu Xu muốn lộ ra lúm đồng tiền với thư đồng của mình, cửu hoàng tử một tay kéo cậu vào trong ngực, nhanh chân mà đi. Mấy người Tiết Vọng Kinh vội vàng đuổi theo.

Lúc này biểu tình âm trầm của Triệu Ngọc Tùng mới thoáng hòa hoãn. Mặc dù cửu điện hạ thích vũ đao lộng thương, nhưng cũng đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người, nếu gặp Vọng Xuyên lâu cử hành văn hội, tất sẽ nhìn một cái, thậm chí tự mình tham dự. Mà Hữu Xu là một hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, mười sáu tuổi còn chưa thi đậu đồng sinh, đến lúc đó bị xấu mặt, cũng tiện cho cửu điện hạ biết được người hắn nhìn trúng đến tột cùng là một cái bao cỏ như thế nào.

Bình sinh cửu điện hạ hận nhất hạng người hèn hạ kém tài, dù có thiên lôi câu động địa hỏa như thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng nên hơi chút lạnh lòng đi? Như thế, ngày sau mình chậm rãi trù tính bố cục, chung quy có thể khiến điện hạ triệt để chán ghét mà vứt bỏ Hữu Xu. Triệu Ngọc Tùng suy tư như vầy như kia một khắc, lo âu trong lòng cuối cùng bình ổn, lại sai tiểu tư lập tức đến Đa Bảo các, nhìn xem tranh chữ mình tìm kiếm cho cửu điện hạ đã tới chưa.

Đoàn người vào Vọng Xuyên lâu, được điếm tiểu nhị trực tiếp đưa đến nhã gian tầng trên cùng. Còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Tiết Vọng Kinh liền chỉ vào một khối gạch trơn nhẵn dưới cửa sổ, khoe khoang nói, “Triệu tiểu công tử, ngươi tới nhìn xem mấy khối gạch này có gì khác với những chỗ khác.”

Hữu Xu đi qua thăm dò nhìn, trả lời, “So với nơi khác thì bóng loáng hơn rất nhiều, giống như thường xuyên có người dừng chân lưu luyến ở chỗ này.”

“Đúng vậy!” Tiết Vọng Kinh vỗ tay, “Trong truyền thuyết, Tông Thánh đế thường thường ở chỗ này đợi chờ người trong lòng của mình, bởi vì chỗ này cách cửa thành gần nhất, tầm nhìn lại tốt nhất, vừa nhìn ra phía ngoài liền có thể nhìn rõ ràng minh bạch người đi đường lui tới sắp xuất hiện ở cửa thành. Để gặp mặt người trong lòng đầu tiên, Tông Thánh đế mỗi ngày đều đến, bồi hồi không đi, lâu ngày, mấy khối gạch này đã bị long hài của hắn cọ mòn. Cho nên ngươi cũng không nên coi thường chúng nó, chúng nó đã được bá hoàng hùng thao vĩ lược nhất trong lịch sử đạp bước qua, có thể nói lai lịch bất phàm đó!”

Không biết sao, biết được chủ tử có người trong lòng, mà còn tình thâm bất hối, Hữu Xu lại thấy đau lòng như cắt, trầm mặc hồi lâu mới chua xót nói, “Người trong lòng hắn là ai?”

Tiết Vọng Kinh vui đùa nói, “Chính là ngươi đó!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio