[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con trai của mình, Triệu thị lang sao lại không biết? Từ nhỏ Hữu Xu đã chết suy nghĩ, nhận định cái gì chính là tám con trâu cũng kéo không nổi. Nếu cậu đã tình thâm với cửu hoàng tử, vậy nhất định là sống chết có nhau, nếu cửu hoàng tử chết ở trên chiến trường, khả năng cậu sống một mình thực nhỏ.

Vì bảo vệ nhi tử, ngay cả suy nghĩ trói người giấu kín Triệu thị lang cũng có, lại phòng không được tên khốn cửu hoàng tử kia trắng trợn cướp người. Trời biết bọn họ đi rồi hắn ta từng nguyền rủa cửu hoàng tử bao nhiêu lần, rồi dưới tiếng hét ra lệnh của thê tử lại không thể không cầu phúc cho đối phương. Bởi vì cửu hoàng tử còn sống, thì nhi tử có thể sống, hiện giờ bọn họ là hai mệnh một thể.

Mỗi khi đêm khuya người tĩnh không cách nào yên giấc, hắn ta chỉ có thể một lần lại một lần mà tự nói với mình, cũng nói với thê tử: cửu hoàng tử sẽ không chết, hắn chính là thái tử, dù cho ba mươi vạn đại quân đều bị tiêu diệt, sẽ luôn có người nghĩ biện pháp đưa hắn về. Con của chúng ta đi theo hắn hẳn là an toàn.

Nhưng mà trong lòng hắn ta cũng biết, ba mươi vạn đại quân này có thể mặc cho cửu hoàng tử hiệu lệnh hay không còn là một ẩn số. Những cựu thần, hoàng tử, thậm chí hoàng hậu trong triều, ai không ngóng trông cửu hoàng tử nhanh chóng đi tìm chết, bọn họ hoàn toàn có thể âm thầm ngáng chân, khiến hắn có đi không có về. Mà ngay cả các phòng Triệu gia trước đây kiên định đứng bên cửu hoàng tử cũng đều sôi nổi chuyển sang lục hoàng tử, trái lại xa lánh đè ép đại phòng.

Triệu thị lang hận nha, mỗi khi trên triều đình có người đứng ra giục Hoàng Thượng giáng chỉ Tây Bắc, lệnh cửu hoàng tử tự sát, hắn ta liền tức đến khó thở mà túm người đó chửi rủa, lời gì lỗ mãng cũng dám phun loạn, đến khi khiến người ta nâng không nổi đầu mới bỏ qua. Chính là do sức chiến đấu cường đại của hắn ta, mà thái tử đi mấy tháng Trọng Khang đế mới cảm thấy thư thái bội phần, đối với hắn ta cũng càng thêm rất nhiều dung túng. Nếu không, nếu đổi thành người khác thất thố ở trên triều như thế, ông sẽ lập tức bảo thị vệ xách ra ngoài, đánh năm mươi trượng.

Triệu thị lang trong cơn bi thống tiếp nhận chiến báo, khóc thút thít xem xong, sau đó ngây ngẩn cả người. Mấy giây qua đi, hắn cầm chiến báo xem lại một lần nữa, sau đó lọ mọ đứng lên, giơ hai tay vừa cười vừa nhảy, giống như người điên. Hóa ra phong chiến báo này là thư cửu hoàng tử tự tay viết, chẳng những báo tin vui đại thắng, còn nói mình và Hữu Xu đều thực bình an, bảo phụ hoàng, Triệu đại nhân, Triệu phu nhân yên tâm. Còn nói mình tuyệt đối sẽ không vi phạm lời hứa lúc trước, dù mình chết trận chiến trường, cũng sẽ đem Hữu Xu an toàn đuổi về thượng kinh.

Không chết, thế mà lại không chết, lại còn dùng ba mươi vạn đại quân diệt sạch trăm vạn liên quân, đây là kỳ tích như thế nào? Tuy rằng trong chiến báo vẫn chưa thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ là trận chiến này chiến thắng như thế nào, nhưng đối với việc này Triệu thị lang lại tin tưởng không nghi ngờ. Hắn điên điên khùng khùng mà cười một khắc đồng hồ mới bình tĩnh trở lại trong tiếng ho khan của Trọng Khang đế, cực kỳ bình tĩnh dùng khăn lau nước mắt, chùi nước mũi, sửa lại mũ quan xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trước đó cái gì cũng không phát sinh.

Trọng Khang đế dở khóc dở cười xua tay, “Đem chiến báo truyền cho các vị ái khanh nhìn xem đi.”

Nhìn thấy phản ứng của Triệu thị lang, mọi người phía dưới đã sớm tò mò đến cào tim cào phổi. Lúc lại khóc lúc lại cười, hay là được tin chiến thắng? Nhưng mà không có khả năng nha! Ba mươi vạn đại quân làm thế nào chống lại trăm vạn liên quân? Vả lại ba mươi vạn đại quân này cũng đều không phải là một lòng, mưu đồ phần mình, chỗ nào sẽ quên mình phục vụ cho cửu hoàng tử? Chẳng lẽ là viện quân đúng lúc chạy tới cứu hắn? Cũng không có khả năng mà, chư vị hoàng tử đều đã đánh tiếng, không cho quân đóng xung quanh vọng động, trừ khi truyền đến tin báo tử của cửu hoàng tử.

Dưới đủ loại bố cục, dù cửu hoàng tử có chín cái mạng cũng không có khả năng sống sót trong đại chiến! Nghĩ như vậy, rất nhiều người khôi phục bình tĩnh, nhất nhất truyền đọc chiến báo, sau đó lộ ra vẻ mặt không dám tin. Nhất là vài vị hoàng tử, gương mặt lại không cẩn thận vặn vẹo, nhìn tựa như khóc mà không phải khóc, cười mà như không cười, rất là quỷ dị.

Chờ chiến báo truyền đọc xong, Trọng Khang đế vỗ ngự án, chậm rãi nói, “Một trận này, thái tử đã khôi phục Hạ Khải ta, nâng cao quốc uy của ta, cũng khiến quân lính bốn nước tan rã, nghe tin đã sợ mất mật. Các vị ái khanh, đại tin tốt như thế, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy thoải mái sao?” Dứt lời vuốt râu mà cười, biểu tình vui sướng.

Cho tới bây giờ ông chưa từng lo lắng cho nhi tử, nếu như không thể tìm được Hữu Xu, một kiếp này hắn có lẽ không qua được, nhưng có Hữu Xu ở bên cạnh, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không để cho mình thất bại.

“Thoải mái, sau khi trở về ổn thỏa thống thống khoái khoái uống mấy vò rượu ngon, say ba ngày ba đêm!” Triệu thị lang lắc lắc thân thể béo tròn tiến lên nịnh nọt. Ngay sau đó lại có vài vị cựu thần phái thiết huyết vỗ tay cười to, nói muốn uống một trận sảng khoái với hắn ta.

Lại nhìn những người còn lại, liền có chút trầm mặc xấu hổ. Một lát sau, một ngôn quan chắp tay bước ra khỏi hàng, nghi ngờ nói, “Bệ hạ, ba mươi chiến trăm vạn, trận này tất nhiên thảm thiết, nhưng trong chiến báo thái tử điện hạ lại đề cập bên ta chỉ chết mấy vạn, xác thực làm người ta khó có thể tin. Để phòng người nào đó giả truyền tin chiến thắng, tham công giả mạo, còn xin bệ hạ sai người đến Tây Bắc điều tra.”

Trọng Khang đế cười mà không nói. Cứ cách mấy ngày ông liền thư tín với nhi tử một lần, sao lại không biết tình hình chân thực của Tây Bắc? Phong thư chiến thắng này trình lên ba vạn thương vong đích thật là con số giả dối, cũng không phải báo thiếu, mà là báo nhiều. Nếu đem tình huống chân thật nói với những người này, sợ là bọn họ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Nghĩ hẳn là qua không lâu nữa, truyền thuyết “trận chiến trời phạt” sẽ ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, không phải do bọn họ không tin nữa. Có điều còn phải khuyên bảo nhi tử cần phải bảo vệ tốt Hữu Xu, đừng để nước khác biết được cậu chính là vị tiên sư kia.

Nghĩ vậy, Trọng Khang đế xua tay bãi triều, đối với nghi ngờ của ngôn quan lại không để ý tới. Triệu thị lang xoay người tiễn bước Hoàng Thượng, sau đó dùng thân thể béo tròn hung hăng đụng người nọ một cái, biểu tình vô cùng không tốt.

“Đến tột cùng ngươi có đầu óc hay không hả? Nếu tin chiến thắng là giả, lúc này liên quân tất nhiên đã công phá Long Ải Khẩu, đến Ngọc Môn Quan, một khi Ngọc Môn Quan thất thủ, trăm vạn thiết kỵ liền có thể thông suốt mà đột nhập Trung Nguyên, lấy tận nửa cái Hạ Khải. Hậu quả nghiêm trọng như thế, ai dám giấu diếm lung tung? Ngươi lại thật sự cho rằng thái tử điện hạ là tiểu nhân như ngươi, có thể vì tư lợi bản thân mà không màng xã tắc à?” Đụng ngã người ta còn chưa tính, hắn ta còn ở trước mặt chư vị hoàng tử chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ầm ĩ đến mức mọi người vô cùng không chịu nổi.

Lục hoàng tử nắm chặt hai tay, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện ngu xuẩn như giả truyền tin chiến thắng, Cơ Mẫn Chi hẳn là làm không được. Nhưng ba mươi vạn chiến trăm vạn, vả lại còn lấy được toàn thắng, điều này sao có thể chứ? Cứ chờ xem, tiếp qua mấy tháng, việc này là thật hay là giả tự nhiên sẽ có kết quả.

Lần này vừa chờ chính là hai năm, gần như cứ cách mấy tháng biên quan sẽ truyền đến tin chiến thắng, cửu hoàng tử xuất phát từ hướng đông Long Ải Khẩu, một đường thẳng lấy hai nước Trịnh, Tần, hiện đã đánh tới biên cương Tấn quốc. Mà Sở quốc ở nơi xa xôi nhất, thực lực nhỏ yếu nhất đã không chiến mà hàng, đem rất nhiều vàng bạc châu báu, tuyệt thế giai nhân đưa vào thượng kinh, đổi lấy hiệp nghị miễn trừ chiến hỏa.

Khi đại sứ đưa thư hàng mang theo mấy trăm xe tài vật vào thành rước lấy rất nhiều dân chúng dừng chân nhìn ngó, trong miệng ai cũng tán dương sự tích cửu hoàng tử, ví dụ như đế tinh trọng lâm, nhất thống Cửu Châu, thiên mệnh trong người, lại ví dụ như thần nhân tương trợ, bách chiến bách thắng, không gì không công phá được. Tóm lại, cửu hoàng tử vốn bị người ta coi là yêu tinh hiện tại lại là chân long huyết mạch, phàm là người làm trái ắt gặp trời phạt.

Hắn ở bên ngoài chinh chiến, dân chúng Hạ Khải đã sớm theo lẽ đương nhiên mà coi hắn là đế vương kế nhiệm, những hoàng tử khác muốn thượng vị quả thực là si tâm vọng tưởng.

Đủ loại sự tích từng chuyện từng chuyện truyền vào thượng kinh, dần dần truyền khắp Cửu Châu, chư vị hoàng tử không còn tâm lý may mắn nữa. Bọn họ biết, trừ khi Cơ Mẫn Chi bỗng nhiên đột tử ở bên ngoài, nếu không thì thái tử Hạ Khải tuyệt đối sẽ không có người thứ hai. Nhưng trong thiên hạ người muốn mạng hắn thật sự rất nhiều, ai có thể thật sự thương tổn đến một sợi lông của hắn? Phải biết là, bên cạnh hắn có tiên nhân tương trợ.

Vài vị hoàng tử cực kỳ muốn mượn sức tiên nhân, phái thám tử vào trong quân ngầm hỏi lại không chiếm được một chút tin tức nào, ngay cả tai mắt lúc trước xếp vào cũng đều chuyển sang dưới trướng cửu hoàng tử, đối với thân phận chân thật của tiên nhân nói năng thận trọng. Tra không được thì cũng thôi, càng làm bọn họ trở tay không kịp chính là, phụ hoàng vốn dĩ thờ ơ lạnh nhạt đối với việc tranh đấu đoạt vị, thậm chí còn thầm thúc đẩy, lại bắt đầu thanh toán hành vi phạm tội của bọn họ. Bị đẩy ra đầu tiên chính là đại hoàng tử, bởi vì tội mưu nghịch bị phán giam lỏng suốt đời, kế tiếp chính là nhị hoàng tử, tam hoàng tử… Mà huynh đệ cùng mẫu với cửu hoàng tử là lục hoàng tử, cũng bởi vì những tội danh mưu hại thái tử, tham ô quân lương, kết bè kết cánh mà bị biếm làm thứ dân, vĩnh viễn trục xuất hoàng cung.

Tuy rằng tự do vẫn còn, lại mất thân phận cao cao tại thượng cùng quyền hành làm mưa làm gió, tư vị nan kham mà lại tuyệt vọng kia có thể nghĩ ra. Lục hoàng tử bởi vậy mà phát điên, lúc thì cười to, lúc thì khóc lớn, lúc lại nói mình là thiên mệnh đế tinh, xem chăn đơn là long bào khoác ở trên người, bảo người qua đường dập đầu quỳ lạy.

Minh Châu công chúa thương tiếc huynh trưởng, nhận hắn đến Triệu phủ chiếu cố, cuối cùng vào cung xin hoàng hậu giúp đỡ. Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi, có ai không biết hoàng hậu đã thất sủng, dù nàng nước mắt giàn giụa quỳ gối trước Dưỡng Tâm điện dập đầu, Hoàng Thượng cũng không liếc nhìn nàng thêm một cái, còn sai người áp giải nàng vào Phượng Loan cung, cấm túc nửa năm. Hoàng hậu hết cách, chỉ phải trộm đưa chút tài vật đến Triệu phủ, bảo nữ nhi giúp chiếu cố lục hoàng tử.

Sau khi chư vị hoàng tử sôi nổi xuống ngựa, lại có rất nhiều đại thần bị liên lụy, người đứng sai phe đều bị miễn chức, còn có người cả nhà nhận tội, liên luỵ cửu tộc. Triệu gia cũng là một trong số đó, nhưng bởi vì nguyên nhân đại phòng là họ hàng gần, lại bởi vì Minh Châu công chúa gả vào nhị phòng, có thể giảm nhẹ xử lý. Nhưng tử tội có thể miễn, mang vạ thì khó thoát, nhị lão gia, tam lão gia, tứ lão gia vốn dĩ dựa vào chèn ép thái tử truy phủng lục hoàng tử mà thu được đề bạt, lần lượt bị cướp đoạt công danh, vĩnh viễn không dùng lại, còn có ngũ lão gia bởi vì tội tham ô bị lưu đày cả nhà.

Trái lại đại phòng, Triệu thị lang hiện giờ đã thăng tới Hộ bộ thượng thư, nghe nói tiếp qua không lâu liền có thể trở thành nội các Đại học sĩ. Mà ngũ công tử đi theo bên người cửu hoàng tử đã thăng tới tam phẩm tướng quân. Tam phẩm võ tướng có lẽ không tính là gì, nhưng năm nay cậu mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, lại được cửu hoàng tử ái mộ sâu sắc, đợi cửu hoàng tử đăng cơ làm đế, không khó tưởng tượng đại phòng sẽ vinh quang như thế nào.

Vốn tưởng rằng đại phòng là bùn nhão không trát được tường, hiện tại lại là trụ cột của toàn Triệu gia, đừng nói Triệu lão thái gia, mà ngay cả Minh Châu công chúa cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ sống qua ngày.

Hai năm qua, trừ trên triều đình gió nổi mây phun, trong dân chúng thượng kinh cũng phát sinh một việc lạ. Gần như cứ cách hai ngày liền có một người bị phát hiện chết ở trong nhà, chẳng những làn da bị lột, ngực còn thủng một cái động lớn, tất cả trái tim đều không thấy bóng dáng. Liên tục mấy tháng sau, thân phận người chết từ dân chúng bình dân chậm rãi biến thành quan to quý nhân, vả lại địa vị càng ngày càng cao, lúc này mới khiến cho quan phủ coi trọng.

Dưới sự thúc giục của Trọng Khang đế, Đại Lý tự liên tục sắp xếp tra xét mấy tháng, lại cưỡng chế lệnh cho thị vệ mười hai canh giờ không gián đoạn mà tuần tra, lại vẫn không bắt được hung thủ.

Lại qua một năm, Tấn quốc bị diệt, cửu hoàng tử rốt cuộc quyết định khải hoàn về triều. Khi đại quân đến thượng kinh liền được dân chúng khắp đường hoan nghênh, chư vị công thần cũng gặp mặt Thánh Thượng, phong tước vị. Vài vị tướng soái đều được phong làm hầu tước, tiền thưởng vạn lượng, cái này vốn không có gì đáng trách, nhưng mà ngũ công tử Triệu gia một chút quân công cũng không tới tay lại được tước vị siêu phẩm An quốc công, cái này khiến người khác khó có thể tiếp nhận rồi.

Có ngôn quan tỏ vẻ bất mãn với việc này, đều bị Trọng Khang đế chặn lại. Lại có người bênh vực kẻ yếu giúp các vị tướng soái, nói bọn họ chảy sạch máu, kết quả so ra còn kém một luyến sủng. Hiện giờ ai không biết, vị ngũ công tử này chưa bao giờ lên chiến trường, cũng chưa bao giờ giết quân địch, tác dụng duy nhất chính là ở trong trướng thị tẩm. Nghe nói ngay cả trên đường hành quân cậu ta với cửu hoàng tử cũng cẩu thả, thật sự không biết liêm sỉ.

Nếu không phải uy vọng của cửu hoàng tử cực cao, lại dốc hết sức bảo hộ, cậu ta chỉ sợ đã sớm bị đồng liêu chèn ép đi xuống.

Hiện giờ bởi vì cậu ta hầu hạ cửu hoàng tử tốt, liền lướt qua tất cả công thần mà được một tước vị siêu phẩm, bảo người bên ngoài nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ các tướng sĩ sẽ không bởi vậy mà lạnh lòng sao? Đại thần trong triều thiết tưởng đến vô cùng chu toàn, cũng suy xét cho danh dự cửu hoàng tử, lại trăm triệu lần không ngờ mình mới vừa há mồm bênh vực kẻ yếu, đã bị vài tướng soái quát lớn lại, sau đó liên tiếp trộm dò xét vẻ mặt ngũ công tử và cửu hoàng tử, giống như vô cùng sợ hãi.

Đây là sao? Cáo mượn oai hùm hả? Mấy vị triều thần càng tức giận bất bình, còn muốn tiếp tục biện luận, lại trực tiếp bị Trọng Khang đế sai kéo ra ngoài. Triều đình thoáng chốc an tĩnh lại, sau đó liền vang lên âm thanh nhóm tướng soái liên tiếp thở phào. Ngay cả tiên sư cũng dám quát mắng hạ thấp, quả nhiên là người không biết không sợ. Nếu như bọn họ biết vị chủ nhân này chính là thần nhân vây sát trăm vạn liên quân, một đêm tạo nên tòa thành mười trượng phòng thủ, nháy mắt đông cứng ngàn dặm sông Mịch, cũng không biết là biểu tình gì? Bất quá chỉ là một vị trí siêu phẩm An quốc công, còn ủy khuất tiên sư rồi đó.

Triệu thị lang, không, bây giờ là Triệu thượng thư, mơ hồ đoán được gì đó, lại không hỏi nhiều. Chỉ cần nhi tử bình an về nhà là tốt, cậu từ chỗ nào học được một thân bản lĩnh cũng không quan trọng. Thật vất vả chờ khi hạ triều, hắn ta lập tức kéo chặt nhi tử tha ra ngoài điện.

Cửu hoàng tử vội vàng đuổi theo, lại bị Trọng Khang đế gọi lại, “Tiểu cửu, đi làm gì? Ba năm không thấy phụ hoàng, ngươi cũng nhẫn tâm lập tức đi được? Tục ngữ nói có tức phụ quên cha nương, lời này quả nhiên không sai mà.” Dứt lời thở dài một tiếng, biểu tình buồn bã.

Cửu hoàng tử dở khóc dở cười, chỉ phải quay lại đỡ phụ hoàng. Đợi hai phụ tử chậm rì rì rời khỏi chính điện, mới có triều thần hai mặt nhìn nhau, mắt lộ ra kinh hãi. Hoàng Thượng nói có “tức phụ quên cha nương”, tương đương là đã công nhận thân phận của Triệu ngũ công tử. Nói cách khác, bên ngoài cậu ta là quốc công, trên thực tế lại là thái tử phi hả?

“Shhh, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, nam nhân cũng có thể làm thái tử phi à?” Một vị đại thần lầm bầm lầu bầu.

Bên cạnh hắn vừa vặn có một vị đồng liêu am hiểu sâu về hình luật, chắc chắn nói, “Tự nhiên có thể. Hạ Khải chúng ta là Cơ thị chính thống, tất cả pháp lệnh đều tiếp tục sử dụng《 Đại Minh luật 》bá hoàng ban bố, trong đó có một cái, nói nam tử có thể cùng nam tử lập gia đình.”

“Ý của ngươi là, thái tử điện hạ rất có thể sẽ cưới Triệu ngũ công tử sao? Vậy hoàng tự làm như thế nào?”

“Vấn đề hoàng tự cũng tham chiếu《 Đại Minh luật 》, chọn lựa từ trong tôn thất, hẳn là tôn thất sẽ thực hoan nghênh vị nam thái tử phi này.” Vị đại thần đó xua tay rời đi, để lại đồng liêu đứng ở hành lang không rõ.

——-

Khi Hữu Xu và Triệu thượng thư trở lại nhà, lão thái gia cùng lão phu nhân đã suất lĩnh mọi người ở cửa chính chờ hồi lâu. Bọn họ đã từ chỗ tiểu tư về nhà báo tin mà biết được, hiện giờ Hữu Xu là An Quốc công, có thể xây một cái quốc công phủ khác, mang Triệu thượng thư và Vương thị đi ra ngoài sống một mình.

Điều này sao có thể? Hiện giờ Triệu gia hoàn toàn dựa vào đại phòng chống đỡ, bọn họ vừa đi, đã từng là trâm anh thế tộc lập tức sẽ lưu lạc thành nhà tranh vách đất. Cưới công chúa thì lại như thế nào? Minh Châu công chúa bởi vì tự tiện tham ô quân lương thiêm trang cho mình, đã bị Hoàng Thượng biếm thành quận chúa, nếu không phải niệm tình nàng là muội muội cùng mẫu với cửu hoàng tử, sợ là ngay cả thân phận hoàng thất cũng không bảo đảm. Nàng hiện tại đã không còn là núi dựa của Triệu gia nữa, mà là tang môn tinh, nếu không phải nàng hướng dẫn nhị phòng đầu nhập sai người, các phòng khác cũng sẽ không sai lầm theo, từ đó rước lấy đại họa.

Mấy vị chị em dâu đã từng phong quang vô hạn, hiện tại đã thành làm nền cho Vương thị, nhìn thấy xe ngựa lại đây vội vàng ôm lấy nàng tiến lên, không ngừng nói lời vui tai.

Hữu Xu nhảy xuống xe trước, rồi đỡ Triệu thượng thư, sau đó mới chạy đến trước mặt Vương thị dùng sức ôm nàng, đối với mấy vị thúc thúc thẩm thẩm, tổ phụ tổ mẫu, đường huynh đường đệ lại là thái độ lãnh đạm, bất quá chỉ hơi gật đầu liền thôi. Ánh mắt chạm đến nữ tử dáng người mập mạp, làn da vàng như nến, cậu nhịn không được nhướng mày, cảm thấy có chút quen mặt.

“Đây là đường tẩu ngươi, Minh Châu quận chúa.” Giọng điệu Vương thị thản nhiên. Lúc trước khi lục hoàng tử đắc thế, Vương thị không ít lần chịu đựng vị quận chúa này, còn từng bị nàng ta mang vào trong cung để hoàng hậu răn dạy, xác thực ăn rất nhiều đau khổ.

Hóa ra là Minh Châu, muội muội ruột của chủ tử. Hữu Xu giật mình, thật sự không cách nào đem nữ tử phì lên ba bốn vòng, màu da cũng đen hơn mấy độ trước mắt, liên hệ với cô công chúa rực rỡ kiêu ngạo lúc trước. Cậu hơi gật đầu, có lệ nói, “Hóa ra là Minh Châu quận chúa, nhiều năm không thấy, lại có chút nhận không ra.”

“Ngũ công tử, đã lâu không gặp.” Minh Châu cắn răng miễn cưỡng cười.

Triệu Ngọc Tùng trừng nàng ta một cái, sau đó bước nhanh tiến lên nói rất nhiều lời hay, thái độ hoàn toàn tương phản với ba năm trước đây. Từ khi sửa thành đầu nhập lục hoàng tử, có một đoạn thời gian hắn quả thực phong quang vô hạn, nhưng hiện giờ lại hết sức thê thảm, vốn dĩ “năm năm không cho khoa cử” đã sửa thành “cả đời không được khoa cử”, công danh trước đó đạt được cũng đều bị cướp đoạt. Đổi một cách nói, hiện tại hắn ta triệt để không có ngày nổi danh, trừ khi gặp gỡ quý nhân nào đó kéo một phen.

Cửu hoàng tử quét ngang bốn nước, nhất thống Cửu Châu, mặc dù còn là thái tử Hạ Khải, cũng đã thật sự là chúa tể bốn nước. Lần này trở về, hắn nhất định sẽ chọn lựa một đám quan viên đến bốn nước trước để xử lý công việc sau cuộc chiến, nghĩ cũng biết, đây là cơ hội tốt một bước lên mây. Để có được cơ hội này, nhóm huân quý thượng kinh đã sớm gấp đến đỏ mắt, lại đau khổ là không có đường nịnh bợ. Hữu Xu là người bên gối cửu hoàng tử, không có lời của ai hữu dụng hơn so với cậu, ra tay từ chỗ cậu hẳn là nắm chắc.

Nghĩ vậy, biểu hiện của Triệu Ngọc Tùng càng thêm thân thiện, lôi kéo cậu không ngừng ôn chuyện, giống như tình cảm vô cùng sâu đậm.

Vương thị thấy nhi tử lộ ra vẻ mệt mỏi, uyển chuyển nói, “Các ngươi có chuyện chờ buổi tối lúc gia yến tán gẫu tiếp, Xu nhi mệt rồi, trước tiên để nó trở về nghỉ ngơi một chút đi. Còn nữa, quận chúa hoài thai sáu tháng, không chịu nổi đứng lâu, mới vừa rồi đợi mấy khắc, hiện tại sợ là ăn không tiêu.”

Lúc này Minh Châu quận chúa mới nâng mày, lộ ra vẻ ủy khuất. Tính tình kiêu căng ương ngạnh của nàng ta đã sửa lại rất nhiều, nếu là trước đây, sợ là ngay cả cửa cũng sẽ không ra. Triệu Ngọc Tùng thấy tốt liền thu, sau khi tạm biệt liền đỡ quận chúa về phòng, mọi người còn lại cũng đều an ủi vài câu, sôi nổi giải tán. Lúc gần đi Triệu lão thái gia lại một lần nữa dặn dò Hữu Xu phải ở nhà, đừng dọn đến quốc công phủ, nếu không không tiện chiếu cố. Hữu Xu không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ cười như không cười mà kéo kéo khóe môi.

Khi cậu muốn biểu đạt ý châm chọc, bất tri bất giác sẽ bắt chước chủ tử, chợt nhìn, biểu tình lại có tám chín phần tương tự đối phương, khiến Triệu thượng thư và Vương thị bị dọa đến sửng sốt sửng sốt. Đều nói gần mực thì đen, nhi tử quả nhiên bị cửu hoàng tử làm hư rồi.

Hữu Xu nằm nửa canh giờ thấy ngủ không được. Mấy năm nay cậu đã quen ngủ cùng giường với chủ tử, bên cạnh bỗng nhiên thiếu một nhiệt độ cơ thể, trong lúc nhất thời khó có thể quen, lăn qua lộn lại gây sức ép trong chốc lát mới mang giày đi tới bên cạnh bàn, bốc điểm tâm ăn.

“Ngươi về trước ta nửa tháng, trong kinh có phát sinh chuyện gì mới mẻ không?” Cậu dùng tinh thần lực hỏi tiểu quỷ ngồi xổm trên đầu vai ám vệ.

Tiểu quỷ lên chiến trường với cậu, hút đủ âm khí, hiện tại đã có đạo hạnh hai trăm năm, có thể lập tức đi ngoài ngàn dặm, cho nên hỏi thăm tin tức vô cùng tiện lợi. Nó nghĩ nghĩ, bẩm báo, “Quả thật có một chuyện lớn, hình như có vài phần liên hệ với đại nhân.”

“A? Có liên quan tới ta ư?” Hữu Xu thực kinh ngạc, trên mặt lại không có bất luận biểu tình gì.

“Tiểu nhân suy đoán việc này hẳn là có liên quan tới đại nhân. Ngài còn nhớ rõ yêu vật từng bị ngài giết chết ba lần không? Nó quen lột da người, lấy tim người, ngài đi nửa năm, thượng kinh liên tục phát sinh án mạng, đều là thi thể bị lột da, moi tim, đến nay tích lũy lại đã có mấy trăm, vả lại đầu tiên là bình dân gặp nạn, sau đó liền chỉ giết hại nữ tử thế gia đại tộc, có chồng, chưa chồng, đều có.”

“Chỉ giết hại nữ tử quý tộc sao?” Hữu Xu xác nhận, “Có danh sách không?” Cậu mơ hồ có loại dự cảm, việc này quả thật có liên quan tới yêu vật kia. Rất có thể nó không chết. Nhưng trái tim cũng đã cắt thành hai nửa, thi thể cũng đốt thành tro tàn, đến tột cùng là nó làm thế nào sống tiếp?

Cậu trầm tư một khắc, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một luồng ánh sáng, truy vấn, “Lúc trước lần thứ hai ta giết nó, ngươi ở trong phòng nó à?”

“Phải.” Tiểu quỷ dùng âm khí khắc danh sách người chết vào một tấm bùa trống.

“Khi thân thể nó nổ tung phát ra mùi hôi có phải hấp dẫn rất nhiều chó mèo không? Có phải một con trong đó cắp trái tim đi hay không?” Hữu Xu vươn tay đặt lên tấm bùa, dùng ý niệm đọc.

Tiểu quỷ nhớ lại một lúc lâu, chần chừ nói, “Lúc trước quả thật có rất nhiều chó mèo, nhưng ta bị dọa sợ, không chú ý chúng nó cắp đi cái gì. Thi thể nổ huyết nhục mơ hồ, hẳn là sẽ bị cắp đi rất nhiều nội tạng.”

Hữu Xu buông bùa xuống, vẻ mặt ngưng trọng. Trực giác của cậu nói cho cậu biết, chuyện vẫn chưa xong, yêu vật kia năm đó bị cậu giết ba lượt, nhất định sẽ trở về báo thù, càng có khả năng hại người vô tội. Trong lòng cậu căng thẳng, vội vàng lấy công cụ ra bắt đầu chế tác bùa phòng ngự, không chỉ cha nương, chủ tử, ám vệ, ngay cả Trọng Khang đế cũng có một cái.

Làm đến lúc hoàng hôn, liền nghe nha hoàn bên ngoài bẩm báo, nói gia yến sắp bắt đầu, phu nhân lệnh nàng đến mời người. Hữu Xu đi ra ngoài, một đôi con ngươi đen sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, lại kề sát vào không dấu vết mà ngửi ngửi, bảo đảm nàng không phải yêu vật giả trang. Bắt đầu từ hiện tại, phàm là người xuất hiện ở trước mặt cậu, mặc kệ quen không quen đều sẽ trở thành đối tượng hoài nghi của cậu.

Mùi vị của nha hoàn thực bình thường, lúc này cậu mới thả lỏng thần kinh buộc chặt, đi đến chính sảnh, vừa đến cửa thuỳ hoa liền thấy chủ tử đứng ở hành lang vẫy tay, biểu tình vô cùng tha thiết. Mấy người Triệu lão thái gia kinh sợ mà đứng ở một bên, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ e ngại.

So sánh với cửu hoàng tử ba năm trước đây, hiện tại tuy rằng hắn thường thường mang nụ cười, thái độ ôn hòa, lại càng làm người ta kính sợ. Hắn giống như bá hoàng trước đây, đã là người đứng đầu Cửu Châu danh xứng với thực. Hữu Xu lại một chút áp lực cũng không cảm giác được, bịch bịch bịch chạy tới, xoay quanh hắn vài vòng, giống như chó nhỏ mà hít hít mũi ngửi.

“Làm cái gì vậy? Không biết ta à?” Cửu hoàng tử cao giọng cười, kéo cậu vào lòng vỗ nhè nhẹ lên mông.

Là hương vị của chủ tử. Sau khi xác nhận Hữu Xu lập tức ôm lại chủ tử, đầu ủi tới ủi lui trong lòng hắn.

Triệu thượng thư nhìn không được, vội vàng kéo nhi tử ra, khiển trách, “Hữu Xu, ngươi đang làm gì đó, thấy thái tử điện hạ sao lại không hành lễ?”

“Đúng vậy, quân là quân, thần là thần, há có thể quân thần không phân, loạn cương thường.” Có thể nói ra đạo lý lớn thế này, có thể thấy Vương thị quả nhiên đang bỏ tâm tư vào vấn đề ly gián nhi tử với thái tử.

Cửu hoàng tử càng muốn lật đài của bọn họ, tất cung tất kính mà chắp tay nói, “Nhạc phụ nhạc mẫu, ta với Xu nhi đã sớm tuy hai mà một, không cần cẩn thủ những quy củ đó.”

Phu thê Triệu thị kinh sợ hỏi: “Ngươi gọi chúng ta là cái gì?”

Triệu lão thái gia gõ gõ quải trượng: “Thái tử điện hạ, ngài có ý tứ gì?”

Minh Châu quận chúa tiến lên lôi kéo: “Hoàng huynh, ngươi muốn làm gì?”

Những người còn lại không có tư cách nói chuyện, cũng không dám mở miệng, sôi nổi lộ ra vẻ khiếp sợ khôn kể. Trái lại Hữu Xu, càng có vẻ vô tâm vô phế, đã sớm rời khỏi bên cạnh chủ tử, chuyển động trong đám người, nơi này ngửi ngửi nơi kia ngửi ngửi, ý đồ tìm kiếm dấu vết tồn tại của yêu vật.

Cửu hoàng tử cũng không quản cậu, lập tức nâng Triệu thượng thư, nhắc lại, “Cô và Xu nhi rất nhanh liền đại hôn, gọi các ngài một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu cũng là trong tình lý. Nhị lão mời vào, chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu. Hôm nay cô đến, một là để thực hiện lời hứa năm đó, cho các ngươi nhìn xem cô có chăm sóc Hữu Xu thật tốt hay không; hai là để cầu hôn. Cô đã mang theo lễ hỏi, lúc này đang đặt ở bên ngoài.”

Hắn hơi khoát tay, liền có vài tên thị vệ vội vàng chạy ra ngoài, có thể thấy lễ hỏi quả nhiên ngay tại ngoài cửa.

Triệu thượng thư cùng Vương thị đã mơ hồ, Hữu Xu lại không rõ tình hình, không dấu vết mà xem xét tất cả mọi người, xác định yêu vật không ở chỗ này, liền vui sướng chạy đến bên cạnh chủ tử, bưng chén trà của hắn lên uống như trâu uống nước. Cửu hoàng tử lập tức dùng tay trái đặt dưới cằm cậu, miễn cho khóe môi chảy nước trà ướt vạt áo cậu, trong thần thái tràn đầy vẻ thâm tình sủng nịch.

Bộ dạng này hiển nhiên là không phải đang nói giỡn. Lão thái gia cùng Minh Châu quận chúa hoàn hồn đầu tiên, đồng loạt hỏi, “Điện hạ (hoàng huynh), ngài tới cầu thân, Hoàng Thượng có từng đồng ý không?”

“Phụ hoàng tự nhiên là đồng ý. Chẳng lẽ các ngươi không biết sao, 《 Đại Minh luật 》có nói, nam tử cùng nam tử có thể thành hôn.”

“Nhưng mà vẫn cần lệnh của phụ mẫu đi? Thái tử điện hạ, chúng ta không đồng ý!” Triệu thượng thư và Vương thị khó khăn hoàn hồn, vội vàng tỏ thái độ.

Cửu hoàng tử còn chưa nói gì, Hữu Xu đã không tình nguyện trước, nhíu mày hỏi, “Vì cái gì không đồng ý? Con muốn ở cùng chủ tử.” Vừa nói vừa ôm lấy thắt lưng rắn chắc của chủ tử, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái. Đã lưu lại tiếc nuối một đời, cậu càng muốn một đời viên mãn.

Triệu thượng thư và Vương thị nháy nháy mắt, liên tiếp ám chỉ, cửu hoàng tử ngược lại cười ha ha, hận không thể ôm người lên xoay vài vòng. Hóa ra dưới tình huống cực độ cao hứng, con người quả nhiên sẽ muốn xoay vòng, bởi vì vừa xoay liền cảm thấy có thể bay lên trời.

Triệu thượng thư và Vương thị yêu con như mạng, nào nỡ nhìn nhi tử khổ sở, nhưng cũng không tiện ở trước mặt cả nhà giải thích với cậu về việc nếu thành hôn với thái tử, cậu sẽ phải phục tùng dưới thân người ta, vì thế miễn cưỡng kiềm chế, nghĩ trước tiên có lệ cho qua rồi lại nói. Nhưng thái tử hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội làm dịu, đem lễ hỏi nhét vào khố phòng, lại muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của Hữu Xu, nói là lấy về cho Khâm Thiên giám tính toán.

“Cho Khâm Thiên giám rất hỏng việc, không biết phải đợi bao nhiêu ngày, còn thường thường sai sót chồng chất. Tự mình cũng có thể tính, đưa ta đi.” Hữu Xu tiếp nhận hai tờ canh thiếp, bấm ngón tay tính tính.

Canh thiếp: tờ giấy viết tên họ, tuổi tác, tổ tông… của cô dâu và chú rể trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau (tục lệ xưa). Cũng gọi là “bát tự thiếp”.

Cậu không biết xấu hổ nôn nóng, không thể chờ đợi được như thế, khiến người Triệu gia nhìn hết sức xấu hổ, nhưng cũng khiến cửu hoàng tử liên tục cười nhẹ, lòng mang vui sướng. Trên bàn cơm bày đầy thức ăn, lại không ai có tâm tình đi ăn, toàn nhìn chằm chằm thiếu niên đang tính toán.

“Thế nào, tính ra chưa?” Chờ giây lát, cửu hoàng tử ôn nhu hỏi.

Hữu Xu bỗng nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Phu hỏa thê mộc, trời sinh một đôi, con cháu hiếu thuận gia nghiệp vượng, lục súc thuế ruộng đều đẫy đà, một đời phú quý đại cát. Giờ lành ngay mồng tám tháng giêng năm sau.”

Hai nam nhân các ngươi, chỗ nào ra phu thê? Chỗ nào ra con cháu? Đây là cái thứ quỷ gì vậy? Triệu thượng thư và Vương thị hận không thể vỗ bàn nhảy dựng lên, cửu hoàng tử lại bỗng nhiên ôm thiếu niên vào trong ngực, liên tục hôn vài cái, trong mặt mày ẩn lộ ra vẻ mừng như điên. Hiện tại đã là cuối năm, tiếp qua hai tháng chính là mồng tám tháng giêng, Hữu Xu đây là chọn lựa ngày tốt gần nhất, có thể thấy đối với đoạn hôn nhân này cậu cũng tràn ngập chờ mong. Cậu dùng phu thê để so sánh quan hệ của bọn họ, là biểu lộ trong lòng cậu biết rõ ràng hết thảy những thứ mình sắp sửa gặp được, cũng cam tâm tình nguyện.

Cậu nguyện ý cùng chung một đời với mình, còn có cái gì càng làm người ta thoải mái hơn cái này? Cửu hoàng tử nhiều lần kiềm chế mới không làm cho mình vui quá mà khóc, dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay Hữu Xu, nói giọng khàn khàn, “Được, hôn sự liền định tại mồng tám tháng giêng năm sau.” Dứt lời cuối cùng không nhịn được, chắp tay nói, “Các vị, cô mang Hữu Xu đi trước, phụ hoàng rất muốn gặp cậu ấy.”

Trọng Khang đế muốn gặp con dâu, ai dám ngăn cản? Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn cửu hoàng tử cướp người đi.

Trên xe ngựa tròng trành chạy nhanh, cửu hoàng tử trầm giọng mệnh lệnh, “Đừng hồi cung, đi đến ngoại ô, không có cô cho phép các ngươi không được dừng lại.”

Xa phu cùng thị vệ đồng loạt đồng ý. Hữu Xu bị đặt trên đệm giường vẫn còn trong cơn mơ hồ, “Ngươi muốn làm gì? Chúng ta không về cung sao?”

“Không về, ta muốn động phòng trước. Biết không, bộ dạng vừa rồi ngươi tính toán bát tự rất đáng yêu, khi đó ta đã rất muốn đặt ngươi ở trên bàn cơm, hung hăng đâm vào. Ngươi nguyện ý cùng ta thành hôn, ta vô cùng vui mừng, vui mừng trước nay chưa từng có, cho nên càng muốn thao ngươi.” Cửu hoàng tử vừa cười nhẹ vừa dùng răng nanh cắn vạt áo thiếu niên ra, liếm liếm hai điểm mẫn cảm trước ngực cậu, bàn tay to vói vào trong quần lót cậu, lúc nhanh lúc chậm mà vuốt động ngọc hành.

Hữu Xu lập tức hai mắt sương mù, hai má đỏ bừng, hai chân dài tự động quấn bên hông hắn, nhẹ nhàng đung đưa mông nhỏ. Cậu muốn càng nhiều, phía trước dường như không đủ, mặt sau cũng muốn, long tinh, long tân, tất cả đều muốn. Cậu ôm hai má chủ tử, chặn cánh môi hắn, hút từng ngụm từng ngụm, trơn trượt liếm hôn, bất quá chỉ giây lát đã lâm vào tình triều kích cuồng.

“Nhanh như vậy liền có cảm giác à?” Cửu hoàng tử cười nhẹ trêu chọc, sau đó thối lui một chút quan sát cúc huyệt hơi hơi mấp máy khép mở của cậu. Nơi đó đã bị chất lỏng trong suốt từ ngọc hành chảy xuống làm ướt nhẹp, bày ra màu phấn hồng trơn bóng, nhìn vô cùng ngon miệng mê người. Cửu hoàng tử cúi người xuống, dùng đầu lưỡi một tấc một tấc xâm nhập, liếm qua tất cả những nếp uốn tinh tế ngọt ngào đó.

Kích cỡ đầu lưỡi tự nhiên kém hơn long căn, nhưng xúc cảm ẩm nóng trơn mềm và linh hoạt hay thay đổi phương hướng lại càng tốt hơn, Hữu Xu kêu a a hai tiếng, thiếu chút nữa tiết ra, cúc huyệt nhịn không được dùng sức kẹp chặt. Cửu hoàng tử cảm giác được đầu lưỡi bị đè ép, lại cảm thấy tầng tầng mị thịt quấy đảo, long căn nhất thời trướng lớn đến cực hạn.

Hắn bắt chước tần suất giao hợp, bắt đầu nông sâu mà ra vào, bởi vì đầu lưỡi mang rất nhiều nước bọt đi vào, khiến cho cúc huyệt càng thêm trơn dính mềm mại.

Hữu Xu đã bị đầu lưỡi khiến cho nước mắt liên miên, lắc đầu thấp giọng kêu, “Thật xót, thật tê, từ bỏ.” Vừa nói vừa nắm chặt ngọc hành mình, rất nhanh vuốt động.

“Không cần còn sờ chính mình làm chi? Đến tột cùng là tê xót hay là trống rỗng? Nói cho ta biết lời thật? Nếu không ta liền dừng lại, để ngươi tự mình giải quyết.” Cửu hoàng tử cởi bỏ đai lưng, cởi quần dài, đem long căn cứng rắn như sắt lại thô như cánh tay con nít thả ra. Hắn biết vật nhỏ tất nhiên khẩu thị tâm phi, cũng không biết lúc ở Tây Bắc là ai mỗi ngày quấn lấy mình muốn hút long tinh, phía dưới hút no thì đổi phía trên, không chịu dứt.

Có đôi khi, Hữu Xu là bé con hồn nhiên nhất, nhưng cũng là yêu tinh câu hồn nhất.

“Xót.” Hữu Xu rưng rưng nước mắt suy nghĩ một khắc, nhỏ giọng nói.

“Phải không, vậy thì bỏ đi.” Cửu hoàng tử cười như không cười dùng long căn để ở cúc huyệt, lại không vào trong, chỉ nhẹ nhàng, thong thả mà ma xát, khi cúc huyệt hơi hơi mở ra hút lấy liền rời khỏi một chút, bộp bộp bộp mà quật hai bên bắp đùi, lại dao động qua lại trong kẽ mông.

Hữu Xu sắp bị hắn đùa đến điên rồi, cho dù phía trước không ngừng được an ủi, mặt sau cũng khó chịu đến lợi hại. Cậu chủ động mở hai chân ra, nâng mông lên, nghẹn nước mắt hô, “Là trống rỗng, là trống rỗng, ngươi mau vào, ta muốn ngươi tiến vào.”

Cửu hoàng tử cúi đầu hôn cậu, vừa hôn vừa nói giọng khàn khàn, “Bảo bối, ta yêu nhất chính là dáng vẻ ngươi khẩu thị tâm phi, nước mắt sương mù. Như vậy ta có thể hung hăng mà trừng phạt ngươi.” Vừa dứt lời, long căn thật lớn nóng rực của hắn liền nương theo nước bọt chui vào, quấy đảo trong vách tràng tinh xảo.

Bụng Hữu Xu nhô ra một khối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng dương cụ, nó vào thực sâu, thực mạnh, gần như muốn đâm vào trong dạ dày cậu. Cậu theo bản năng mà buộc chặt, lại đem dương cụ áp đến một điểm mẫn cảm nhất của mình, sau đó không thể khống chế mà run rẩy.

Tầng tầng lớp lớp mị thịt bỗng nhiên sống lại, không ngừng hút, mấp máy, buộc chặt, khiến cửu hoàng tử dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được. Hắn vừa hỏi có phải nơi này không, sung sướng không, thoải mái không, vừa liên tục không ngừng va chạm tới một điểm kia, rồi lại cảm thấy cái tư thế này vào không quá sâu, liền cuốn thiếu niên tới, nâng mông lên, từ phía sau thao làm, một bàn tay nắm chặt cái eo nhỏ nhắn của thiếu niên, một bàn tay nắm chặt linh khẩu cậu, không cho cậu tiết ra trước.

“Hữu Xu, bảo bối, ta sắp bị ngươi thiêu chết rồi. Trong hoa tâm ngươi có một ngọn lửa, có một bãi nham thạch nóng chảy, có một cái miệng nhỏ nhắn, nó đang cắn ta, nó đang phun ta.” Cửu hoàng tử vừa tinh tế miêu tả cảm giác của mình, vừa ra vào mãnh liệt mà trừu sáp, dịch ruột non trong suốt bị đánh thành bọt màu trắng, chậm rãi từ trong nếp uốn nơi cúc huyệt chảy ra.

Cảnh tượng này dâm mỹ mê người như thế, khiến cửu hoàng tử nhìn trăm lần không chán. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm chỗ giao hợp, không nỡ rời đi, môi lúc thì cắn lỗ tai thiếu niên, lúc lại hút bả vai cậu, lưu lại một chuỗi ấn ký đỏ tươi trên lưng cậu.

Hai tay Hữu Xu bị hắn bắt chéo sau lưng, đặt trên đệm giường, bị đâm đến sắp bay ra, nhưng chỗ sâu trong hoa tâm truyền đến khoái cảm cùng với những lời nói dâm mỹ dâm loạn đó lại hỗn hợp thành xuân dược mạnh mẽ, làm cậu chỉ muốn một mực trầm mê. Cậu ưm ưm a a rên rỉ, phía trước phía sau luật động, theo bản năng hô chủ tử.

Cậu đến ba lượt, lại đều bị mạnh mẽ bóp chặt phần đỉnh không được phóng thích, vừa muốn há mồm cầu xin, nước bọt liền dọc theo khóe miệng từng đợt từng đợt nhè nhẹ chảy tới trên đệm, có thể thấy vui thích sau huyệt đã cướp đi khống chế của cậu đối với thân thể. Cửu hoàng tử ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ, sau đó buông hai tay cậu ra, sửa thành tách mông thịt trắng nõn của cậu, tăng lớn tốc độ và lực đạo cắm rút, từng chút từng chút một cả căn vào hết.

Hữu Xu muốn nói đủ rồi, dừng lại, cổ họng lại khàn đến lợi hại, cảm giác mình bị nâng lên, quấn lấy, mặt đối mặt mà ngồi trong lòng chủ tử. Hai tay hữu lực của chủ tử nâng hai cánh mông thịt của cậu, nâng nâng lên trên, sau đó đột nhiên buông tay, làm trọng lượng thân thể cậu từng chút một va chạm trên long căn.

Hữu Xu hét rầm lên, cảm giác trước nay chưa từng có nhiều lần tán loạn trong bụng, giống như muốn nổ mạnh. Tại sao có thể vào sâu như vậy, cứng như vậy, hữu lực như vậy? Cậu vốn tưởng rằng loại cảm giác này đã là cực hạn, chủ tử lại nhanh chóng nâng cậu lên, buông xuống, nâng lên, buông xuống, làm cậu giống như con thuyền nhỏ, cao thấp xóc nảy trong cơn sóng gió động trời, lại làm thế nào cũng không trốn được cơn lốc thổi quét qua trung tâm.

Cửu hoàng tử cũng sắp điên rồi, thiếu niên mỗi một lần cao trào liền run rẩy một chút, run rẩy một chút liền cắn lấy mình càng chặt hơn, cậu còn chảy ra dịch ruột non ào ào, khiến cho phần đỉnh mình ướt nhẹp, tưới đến nóng bỏng. Hắn cắn chặt răng cuồng mãnh mà cực nhanh trừu sáp trên dưới một trăm lần mới gầm nhẹ tiết ra, đồng thời buông linh khẩu thiếu niên ra, để cậu giải phóng.

Khuôn mặt tú lệ của Hữu Xu đã sớm bị nước mắt làm ướt nhẹp, vừa run rẩy vừa nghẹn ngào, nhìn qua cực kỳ đáng thương. Nhưng mà sau huyệt cậu lại bởi vậy mà căng thẳng co rụt lại, khiến cửu hoàng tử mới vừa mềm nhũn xuống lại bắt đầu sưng tấy.

“Từ bỏ.” Hữu Xu cảm giác sau huyệt nóng hổi đau xót, vội vàng ngửa về phía sau. Một tiếng phụp vang lên, long căn nửa cứng trượt ra, trên đỉnh kéo ra một đường chỉ bạc, lại có bạch trọc ồ ồ chậm rãi chảy ra, lan ra trên đệm giường.

Cửu hoàng tử dùng bàn tay chặn phấn huyệt không thể khép lại, khàn giọng cười, “Hữu Xu, giúp ta sinh một hài tử đi. Ngươi không phải nói hai ta trời sinh một đôi, con cháu hiếu thuận, gia nghiệp thịnh vượng sao?”

Hữu Xu rối rắm nói, “Nhưng mà trong thân thể ta không có khí quan dựng dục hài tử. Nếu không thì ngươi chờ một chút đi, ta nghĩ biện pháp.”

Cửu hoàng tử không nghĩ cậu trả lời nghiêm túc như thế, nhất thời cười ha hả, thổi mạnh vào mũi cậu nói, “Đứa ngốc, ta nói giỡn với ngươi thôi.”

Nhưng mà ta không phải nói giỡn. Biết nếu nói ra sự thực, chủ tử có lẽ sẽ bị dọa, Hữu Xu yên lặng đem những lời này nuốt vào trong bụng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio