Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

chương 52: ký ức lãng quên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

năm sau…

Bạn biết không?Trong năm qua đã có rất nhiều thay đổi.

Câu chuyện đau buồn từng làm náo loạn cả thành phố Đan Thành dần dần nguôi ngoai,mọi người đang bắt tay vào một cuộc sống mới. Bạn muốn biết các nhân vật trong câu chuyện của chúng ta sẽ thế nào hay không?

Bà Mỹ Thanh không trở về nước nữa mà ở lại Dã Nguyên. Để xóa đi vĩnh viễn mối hiềm khích của hai nhà, bà kết hợp hai gia tộc làm một và ra sức gầy dựng nó thành một gia tộc có ảnh hưởng rất lớn mạnh trong thế giới ngầm Dã Nguyên. Bà nhận Hoàng Thạch làm con nuôi và giao cho anh tiếp quản công việc làm ăn của Trình-Kim gia tộc.

Nhất Lang vẫn đắm chìm trong căn bệnh của mình,nhưng dạo gần đây khá hơn.Khoảnh khắc anh nhận ra chính mình và mọi người chung quanh nhiều hơn…Bác sĩ bảo nếu điều trị thêm một thời gian nữa anh sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.Tuy đôi lúc anh nhận ra mọi người,nhưng trong ký ức anh,con người mang tên Mei hay Tử Du hoàn toàn không tồn tại. Anh cũng không nhớ chút gì về những chuyện đau lòng từng xảy ra… Mọi người mừng cho anh…

Thiên Hương cũng được bà Mỹ Thanh nhận làm con nuôi.Cô ngày đêm bên cạnh chăm sóc bà và cả Nhất Lang. Nhất Lang rất quan tâm và nghe lời cô gái ấy. Hoàng Thạch cũng tỏ ra quan tâm tới cô và dành cho cô gái dịu dàng,xinh đẹp và ngoan hiền ấy một tình cảm đặc biệt.Bà Mỹ Thanh cũng từng có ý định gả cô cho Thạch nhưng Thiên Hương một mực từ chối. Bà biết,trong tim cô chưa lúc nào quên hình bóng Nhất Phong cả và vẫn chờ một ngày hắn quay về sau chuỗi dài tìm kiếm vô vọng một bóng hình không có thực…

Rồi một hôm cô cũng nhận được thư Nhất Phong gửi về. Cô cười buồn rồi đốt lá thư đi… Phong bảo mình đã tìm thấy…dù chưa hẳn là tìm thấy. Mọi thứ chỉ đơn giản là quay về điểm nơi mọi thứ bắt đầu…

Tại đất nước Senbi giàu có,trang nghiêm,cổ kính…

Đêm buông xuống,cả thủ đô Abidian chìm trong vẻ đẹp huyền ảo,lộng lẫy…Viện bảo tàng St.Antinal- nơi cất giữ những báu vật quý giá nhất mọi thời đại, lâu nay vốn yên tĩnh,cẩn mật,nay bị náo động cả lên bởi lực lượng cảnh vệ. Trước đó,họ nhận được một lời khiêu khích rằng đúng đêm nay sẽ tới trộm vòng ngọc Antinal, vật báu có giá trị nhất trong bảo tàng. Vì thế mà mọi công tác bảo vệ được tăng cường…

Đúng giờ, trăng tròn lên tới đỉnh,một người đàn ông xuất hiện trên đỉnh tòa nhà trong bộ áo choàng đen…

- Là hắn!Bắt lấy hắn.

Một giọng hô vang lên. Tất cả súng chĩa về phía ấy,tỉa đạn mã tử liên hồi.

- Bấy nhiêu đó mà muốn bắt ta sao?Hoang đường!Có giỏi thì tới đây!

Gã đàn ông phất áo choàng một cái,mỉm cười rồi chạy dọc trên mái nhà.Tất cả cảnh vệ quyết tâm đuổi theo gã…

- Bắt lấy hắn! Bắt sống sẽ trọng thưởng!

Bất ngờ một cậu cảnh vệ trẻ tuổi hô lên:

- Không được! Các người đuổi theo,tôi và vài người nữa phải ở lại coi chừng. Biết đâu đây là kế điệu hổ ly sơn?

Người đội trưởng nhìn cậu lính của mình,chẳng thấy một sự lừa dối nào mà còn hết sức tin tưởng:

- Được,cậu và một toán ở lại canh chừng, chúng tôi đuổi theo hắn!

- Dạ,thưa sếp!

Thế là họ đi.Toán người của cậu lính trẻ vào trong xem báu vật thế nào. Đèn tự nhiên vụt tắt,mọi người nhốn nháo lên trong chừng giây rồi đèn vụt sáng trở lại. Mọi người chăm chú nhìn lên tủ cất báu vật…vẫn y nguyên. Mọi người thở phào.

Quá nửa đêm,báu vật không bị lấy đi,gã đàn ông kia biến mất trong không trung và bọn trộm kia cũng không thấy tới… Đây là một trò đùa của những kẻ rỗi hơi hay chăng?

Tuy nhiên,sáng hôm sau,trước cổng bảo tàng người ta tìm thấy một lá thư cảm ơn về món quà… Họ tá hỏa xem lại vòng bào ngọc thì biết nó là…đồ giả.Chuyện vòng bảo ngọc Antinal bị trộm tốn rất nhiều giấy mực của báo chí và giới truyền thông. Họ không thể tin được rằng,chỉ trong giây cúp điện ấy,tên trộm đã tháo được tủ cất báu vật với một hệ thống mật mã thông minh,tối tân nhất mà còn đủ thời gian tráo đổi và khóa nó lại như cũ…

Trong khi cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra,thì trong một căn nhà nhỏ cách xa thành phố,họ không ngờ rằng hai kẻ đang ăn mừng chiến lợi phẩm.

- Chúc mừng vì thắng lợi!Có mơ bọn họ cũng không ngờ được kẻ trộm là một trong số cảnh vệ. Em quá giỏi phải không?

Shell chỉ cười rồi nâng ly cụng với cô. Mei chồm lên ôm cổ gã…

- Thôi mà,chúng ta thắng lớn,anh phải vui lên chứ?

- Thì anh vui mà.

- Nếu vui thì phải thế này này.

Mei đứng dậy,kéo theo gã đứng lên và nhảy,quay vòng tròn rất phấn khởi. Nhìn Mei thế này Shell thấy thật hạnh phúc,dù họ chỉ dừng lại ở mức là đối tác,cặp bài trùng…

Cô nhóc vừa gặm một miếng đùi gà,vừa nói:

- Em đã chuyển một phần từ việc bán thanh kiếm hoàng tộc lần trước cho trại mồ côi rồi. Và sau khi mua một số thiết bị mới,mua một ít thức ăn,…chúng ta còn…$

- Cái gì?

Shell mở to mắt. Gã biết Mei có làm những thứ Mei nói ở trên,nhưng làm thế nào mà chỉ còn dư $?

- Đây, cent của anh và còn cent này là của em.

Shell miễn cưỡng cầm những đồng cắc rồi nhìn Mei:

- Sao lại không đều?

Mei chẳng mấy bận tâm. Cô thản nhiên nói:

- Vì anh đang ăn thức ăn của em.

Shell càu nhàu:

- Thật bất công.

Mei vẫn vô tư gặm cái dùi gà của mình ngon lành…

- Ai bảo em là sếp của anh chứ! Kha kha kha.

Mei cười như khiêu khích Shell. Gã cười méo xẹo rồi cốc lên đầu cô nhóc. Mei chỉ nhìn qua gã rồi cười trừ, chĩa cái đùi gà đã cạp nham nhở về phía hắn…

- Đền cho anh nè,chịu không?

Shell lắc đầu. Gã bó tay với sự tinh quái,láu cá của Mei…

Mei ăn uống no nê thì lại thấy mắt như muốn khép lại. Cô thản nhiên kéo Shell xích lại và dựa đầu vào lưng gã một cách tự nhiên,mắt nhắm nghiền lại…

Họ dựa lưng vào nhau, Shell coi TV và Mei thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Một tháng sau đó,cũng một đêm trăng,họ thực hiện phi vụ tiếp theo- một bức tranh quý giá …

Thế nhưng lần này,khi Mei vừa đem tranh đi thì một người đàn ông với cái mặt nạ đồng che nửa mặt xuất hiện cản trở. Hắn làm Shell và Mei bị lộ diện. Cả hai tháo chạy cùng bức tranh.Tên quái đảng kia vẫn đuổi theo cho tận cùng.

Hắn tóm được Mei. Cả hai phải đánh nhau một trận…Bất ngờ,hắn tháo được khăn bịt mặt của Mei…

Trong một lúc,hắn như bị tê liệt khi nhìn thấy Mei… Mei cũng cảm thấy rất lạ khi nhìn vào mắt hắn

- Mei…

Bị lộ,Mei bỏ lại bức tranh và tháo chạy. Hắn đuổi theo,không ngừng gọi tên Mei.

Shell lập tức xuất hiện ngăn cản kẻ phá bỉnh kia. Nhưng hắn quá mạnh,Shell không phải là đối thủ nên bị hắn tóm. Khăn che mặt của Shell cũng bị lật xuống.

- Shell,là em sao?

Giọng nói của kẻ đeo mặt nạ cho Shell biết hắn ta là ai. Shell thốt lên:

- Phong?

Phong không quan tâm Shell nữa,định đuổi theo Mei tiếp nhưng Shell kiên quyết cản đường.

- Hãy để cô nhóc yên!

Shell chụp vai Phong lại. Họ lại đánh nhau một hồi và bị Phong tóm gọn trong tay…

- Đừng cản anh tìm Mei!

Phong nói rồi buông Shell ra chạy theo hướng Mei.

Cảnh sát ập tới và chĩa súng vào Shell. Gã bị bắt.

Trong lúc đó Phong tiếp tục chạy theo Mei.Nhưng cô nhóc biến mất như chưa từng xuất hiện…

Đêm đó,Mei đột nhập vào nhà giam cứu Shell. Không may lại gặp Phong… Dường như hắn đoán được hành động của cô nhóc thì phải. Hắn đã đợi đến lúc cô nhóc xuất hiện…

- Mei!

Mei lùi lại và ra giọng đe doạ…

- Đừng trách ta. Ta không muốn giết người. Nhưng nếu ngươi cứ cản đường thì ta buột lòng ra tay.

Mei nói và rút quả bom điều khiển tự chế của mình ra trước mặt Phong. Phong vẫn tiến tới.

- Anh biết em sẽ quay lại cứu Shell. Anh cũng vậy! Chúng ta phải đem Shell rời khỏi đây trước đã.

Mei ngạc nhiên nhìn Phong…

- Anh biết chúng tôi sao?

Phong không hiểu vì sao Mei lại tỏ thái độ đó với hắn. Hắn nhìn cô nhóc và chỉ tay vào mình:

- Em không nhớ gì sao Mei,anh là Nhất Phong đây.

Shell lắc đầu và tỏ ra bực dọc:

- Tôi không quen anh! Hơn nữa,anh làm Shell lộ mặt. Tôi ghét anh!

Cô nhóc nói rồi bỏ đi.

Cô nhóc men theo bờ tường vào đc bên trong. Cô bé vô hiệu hóa cánh cửa rồi bước vào… Không hiểu sao cảnh sát đều gục hết rồi. Lúc đó Phong xuất hiện,cô nhóc mới biết là hắn đã hạ hết tất cả bọn họ. Hắn cười và nhún vai với cô nhóc,như thể mọi thứ thật dễ dàng. Mei ném cái nhìn lạnh băng của mình hắn-một kẻ không biết là bạn hay thù nhưng luôn luôn phá bỉnh và đã đem tới rắc rối cho họ!

Mei tìm đường tới phòng giam nơi người ta giam Shell,mở cửa thả gã ra. Sau đó không quên mở luôn các phòng còn lại giải vây cho những phạm nhân khác,nhắm đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh sát.

Cảnh sát lại đổ tới. Mei sực nhớ gì đó rồi túm Shell chạy lại máy vi tính,kêu gã truy xuất từ máy của cảnh sát và xóa hết toàn bộ dữ liệu về họ.

Cảnh sát ùa vào,Mei đẩy Phong về phía họ. Sau đó Shell và Mei nhanh chóng chạy lên sân thượng và khởi động diều lượn. Họ định bay đi thì Phong vừa lên tới và giữ lại họ lại.

- Còn anh thì sao?

- Mặc kệ anh.Tự lo đi,đồ phá đám!

Mei nói rồi quăng đạn khói về phía Phong, làm mắt hắn cay xòa. Trong tíc tắc,chiếc diều lượn chở hai người kia bay đi,chỉ còn một mình hắn ở lại.Cảnh sát chạy lên tới với vũ khí trong tay. Hắn nhìn qua bờ tường của toà nhà bên kia rồi trong đầu thoáng hiện ra một ý nghĩ… Hắn lùi lại lấy trớn,phóng qua bên kia.Cảnh sát bắn đạn theo,nhưng hắn lại chạy trên mái nhà như một con sóc… Hắn cứ nhắm theo hướng Shell và Mei vừa biến mất mà đi…Cảnh sát bất lực nhìn theo bóng một con diều lượn và một kẻ thoăn thoắt trên mái nhà qua ánh sáng huyền ảo của mặt trăng…

Sau đó…

Mei và Shell trở về nhà,vội vã thu xếp hành lí và những thứ cần thiết. Shell liên tục hối thúc,còn cô nhóc vừa vội bỏ ~ thứ quan trọng vào túi, vừa luôn miệng càu nhàu… Shell quăng thêm cho cô nhóc cái túi để cô nhóc mở két sắt,bỏ hết tài sản của họ vào đó. Gã nói:

- Chúng ta không thể ở lại đây nữa. Họ đã nhận mặt được anh rồi.

- Hừ,chỉ tại tên mặt nạ kia mà ra. Đáng ghét!

Shell ko quên lấy thêm tiến lại máy tính,với thao tác thật nhanh, gã save toàn bộ dữ liệu vào con chíp nhỏ gắn trên đồng hồ và xoá sạch máy tính.

Trong lúc lấy thêm vài thứ quan trọng,tự nhiên cây tiêu từ đâu rơi xuống trúng đầu cô…

Cây tiêu tự nhiên gợi lên trong Mei thứ cảm giác rất kỳ lạ… Cô lặng đứng nhìn nó trong vài giây… Lòng ngực cứ nhói lên.

Shell đã xoá xong dữ liệu và dồn mọi thứ trong tầm tay vào túi. Gã quay qua hối thúc khi thấy Mei đừng trơ ra…

- Mau đi,cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm tới đây trong vài phút nữa thôi.

- Chúng ta đi đâu đây?

Mei cất vội cây tiêu vào túi rồi quay qua Shell. Shell nhún vai và chộp lấy chìa khoá xe.

- Anh chưa biết.Nhưng không thể ở lại thành phố này được nữa.

Mei hí hửng quay qua nhìn Shell,ánh mắt có sự ma mãnh-cô ả có trò gì mới đây?

- Em nghĩ…mình biết một nơi để đi.

- Hửmmh?

- Thu dọn lẹ đi,lên xe em nói cho nghe!

Mei kéo Shell ra xe. Họ thảy tất cả vào xe rồi vọt đi. Chiếc xe mui trần lướt đi trong gió, Mei hét lên…

- Tạm biệt Abidian, chúng ta đi đây!

Hai người vừa đi không lâu thì Phong tới.Nhưng có lẽ quá muộn rồi! Họ đã không còn ở đây nữa…

“ Bọn họ đi đâu được chứ? Mình vừa có dấu vết thì họ lại biến mất. Có ai ngờ bọn trộm mình muốn tóm lâu nay lại là Mei và Shell… Không được,dù có phải lục tung cả Senbi,hay là cả thế giới này, mình cũng phải tìm ra họ!”

Giờ đây,Phong lại mất dấu Mei và Shell,một lần nữa hắn chỉ biết tìm kiếm theo cảm giác mà thôi.

Sau khi chia tay Thiên Hương,hắn lang thang khắp các thành phố trên thế giới.Hắn âm thầm giúp cảnh sát bắt những tay tội phạm khét tiếng.Hắn linh cảm rằng đó là cách mà hắn có thể tìm ra Mei. Không muốn gây chú ý,hắn ẩn mình sau cái mặt nạ và giấu kín hành tung.Mỗi nơi hắn qua,hắn gửi về cho mẹ một tấm danh thiếp vỏn vẹn “Con vẫn ổn”.

Khi tới thành phố Abidian, hắn nghe rất nhiều người nói về những tên trộm khét tiếng,nỗi ám ảnh của thành phố nên nhiều chuyện xen vào.Nào ngờ nó lại giúp hắn tìm ra tung tích của Mei… Giờ đây,hắn có thể chắc chắn một điều rằng cái niềm tin hắn đeo đuổi bấy lâu là có thật.Hắn đã không sai khi luôn ấp ủ hy vọng tìm thấy Mei… Đã như vậy,dù có phải bắt đầu tìm kiếm từ con số ,hắn cũng quyết tìm cho bằng được người con gái quan trọng nhất cuộc đời hắn… Hắn lên đường nghe theo tiếng gọi con tim mình mà tìm kiếm,dù không một chút manh mối…

- Sao?Đồn điền ở vùng phương Nam à?

Mei gật đầu,nói bằng giọng thích thú…

- Phải.Không giấu gì anh,không hiểu vì sao em rất thích nơi đó. Nó đem tới cho em một cảm giác rất lạ.Chính vì vậy mà khi trên mạng người ta rao bán một đồn điền café và trà ở miền nam,em đã…dùng tiền của chúng ta mua nó. Phòng khi về già có chỗ “nghỉ hưu”, không ngờ là bây giờ phải cần tới nó sớm rồi.

Shell nghiến răng:

- Em ranh ma thiệt! Vậy mà mỗi lần chia tiền anh chỉ có không quá $.

- Thôi mà,coi như em với anh hùng vốn,được chưa?Em cho anh làm cổ đông lớn, nhé!

- Ăn gian!

- Hì hì!

Shell lắc đầu. Mei luôn lắm trò. Mà thôi,cô nhóc là “sếp” mà. Mọi quyết định của cô gã không bao giờ từ chối.

Cái làm cho gã bận tâm nhất lúc này là Nhất Phong. Sao Phong lại xuất hiện ở đây?Và lại còn cản trở họ? May mà Mei không còn nhớ gì,nếu không cô nhóc sẽ không chịu rời khỏi đây.

Nhưng Shell đã lầm.Hình ảnh Phong luôn ám ảnh trong đầu cô nhóc. Bất chợt,Mei túm cổ gã và hỏi…

- Cái gã tự xưng là Phong ấy là ai vậy?Sao hắn biết chúng ta chứ?

Shell nói cách tự nhiên:

- Lúc trước em thiếu nợ hắn rất nhiều tiền.Chính vì vậy mà hắn rượt theo em để đòi nợ đó.

Mei nhìn Shell ngờ vực,rồi bực mình:

- Bao nhiêu chứ? Bây giờ em có rất nhiều tiền mà!

Shell cốc vào đầu Mei:

- No! It’s mine,not yours!

Mei mếu máo nhìn Shell bằng ánh mắt hiền lành,tha thiết… Ánh mắt ấy Mei vẫn dùng khi muốn xin xỏ gã điều gì đó.

- Shell,anh nỡ lòng tính toán với em vậy sao?

- Không bàn cãi nữa.Đây là tiền để dành của anh.Em đã xài hết tiền của mình rồi. Bây giờ em là… “vô sản”.

Biết năn nỉ không xong,Mei trở qua đe doạ:

- Được thôi,anh nhớ những gì anh nói hôm nay nhé. Khi tới miền Nam em sẽ là “địa chủ” rồi. Anh sống trên đất của em thì phải đóng thuế đấy nhé.

- Lúc đó hãy tính!

Một tháng sau…

Thời tiết chuyển vào thu thật đẹp, cảnh vật vùng thảo nguyên trong trẻo, lồng lộng gió và trải ra một màu xanh ngút ngàn của đồng cỏ,đẹp mê hồn…

Trong lúc ấy, Nhất Phong cũng lang thang tới phía Nam.Đó là nơi ở Senbi gợi lên trong hắn rất nhiều kỉ niệm.Đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà hắn từng có bên cạnh Mei. Trở về đây hắn tự nhiên lại có cảm giác gần cô nhóc hơn bao giờ hết.Cảm giác ấy càng lúc càng mạnh…

Một ngày nọ,hắn đi qua một đồn điền. Đó là nơi hắn từng sống. Hắn muốn ghé thăm ông bà chủ cũ,họ đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều.Thế nhưng,dường như người chủ cũ đã không còn đó.Đồn điền này đã được người chủ mới mua lại… Hắn cảm thấy buồn khi cảnh cũ còn đây mà người xưa đã không còn… Buồn,hắn leo lên cây cổ thụ mọc ở giữa thảo nguyên mà ngồi, ngắm cảnh vật chung quanh một lần cuối trước khi đi tới một nơi khác. Có lẽ linh cảm của hắn đã sai…

Cái cây này cũng inh đầy kỉ niệm hắn và nhóc Mei. Hắn nhớ lại ngày xưa, hắn vẫn thường ngồi đây ngắm nhìn cả vùng thảo nguyên. Mei cũng muốn leo lên nhưng tay cô nhóc quá bé không ôm hết đc thân cây để leo lên,nên cứ đứng ở dưới mà chọi đá lên… Mei lì lợm và bướng bỉnh. Cô nhóc trốn hắn tập leo lên cái cây này cho đc, chiều chiều lại trở về với bộ dạng lấm lem trầy trụa. Hắn đành âm thầm làm cho cô nhóc cái thang dây để leo lên…

Có ~ chiều,họ thường ngồi đây ngắm hoàng hôn. Rồi thả diều và rượt đuổi nhau trên đồi cỏ.Và cũng tại đây hắn đã dạy Mei ~ nốt nhạc bằng tiêu ra đầu tiên. Mei tỏ ra rất thích thú và rất có khiếu…

Hắn nhớ cô nhóc quá… năm, hắn mải mê tìm kiếm người con gái hắn yêu đã hơn năm mà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ cuộc. Một ngày hắn còn một hơi thở, hắn phải đi tìm Mei,hắn phải tận mắt thấy cô nhóc hạnh phúc…

Nhất Phong lấy cây tiêu ra và thổi…

Tiếng tiêu du dương theo gió đậu trên những cành cây,lướt qua từng ngọn cỏ,lang đi khắp đồi cỏ…

Đang hái lá chè trên đồi,Mei chợt khựng lại… Âm thanh tiếng tiêu buồn gợi lên trong tim cô nhóc một cảm giác thật lạ lùng. Nó làm tim cô đập nhanh,hồi hộp,rạo rực… Cô nhóc quay qua Shell…

- Anh nghe gì không?

- Không.Em đừng bận tâm.

- Thiệt mà,đó là tiếng tiêu rất hay, đầy tâm trạng…Cứ như em đã từng nghe nó rồi vậy đó…

Mei bỏ kéo xuống đất rồi chạy đi. Shell nắm tay cô nhóc ngăn lại:

- Em đi đâu chứ?

- Một chút thôi mà. Em coi nó từ đâu tới.

Mei vừa nói xong lại chạy mất. Mà khi cô nhóc đã chạy thì như sóc vậy.

Cô nhóc lần mò theo âm thanh mà đi,háo hức như tìm kiếm một vật bị lãng quên sắp tìm lại được…Rồi cô nhóc thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú,với bộ y phục của kẻ lang thang,rách rưới,ngồi vắt vẻo trên cây thổi sáo… Tiếng sáo như cuốn cô nhóc đi, hòa vào một thế giới khác. Tâm hồn cô nhóc như bay bổng…

Rồi thì Phong cũng dừng tiếng sáo. Ngay lập tức…hắn bị ăn nguyên một trái táo vào đầu. Hắn chưa kịp hiểu gì thì lại một quả tiếp theo bay tới. Hắn nhanh chóng chụp lấy và nhìn xuống dưới.

Mei chống hông,nhìn lên:

- Ngươi là ai,sao vào đất của ta?

- Mei! Là Mei!

Hắn vội vã phóng xuống,chạy tới nắm tay cô nhóc. Mei đá mạnh vào chân hắn,rồi lùi lại:

- Ta không biết ngươi!

- Nhất Phong đây mà.Em đừng đùa với anh nữa.

- Ai đùa chứ?

Mei sực nhớ rồi chỉ tay vào hắn:

- Ta nhớ rồi, ta nhận ra ngươi rồi. Ngươi là thằng khốn đeo mặt nạ tháng trước bọn ta gặp ở Adianbi chứ gì?Thì ra ngươi theo dõi bọn ta tới tận đây!Phải không?

- Đúng là anh đang đi tìm hai người cả tháng nay rồi.

Phong gật đầu. Mei sấn tới xốc áo hắn, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đem cảnh sát tới đây à!

- Không hề! Anh thề mà.

- Ta tin ngươi được không chứ?

Mei xăm soi hắn một hồi và thấy hắn không có vẻ gì nói dối cả…Cô nhóc buông hắn ra, liếc hắn một cái rồi quay đi.Phong chạy theo.

- Đi đi.Đi cho thật xa trước khi bổn tiểu thư cáu lên.

- Mei,em không nhớ anh thật sao?

- Không là không! Tôi chỉ biết có anh Shell thôi.Không biết ai là Phong hết.

- Vậy em có biết ai là Brian không?

- Brian?

Mei ngẫm nghĩ một hồi,đúng là cái tên gợi cho cô nhóc một cảm giác rất quen thuộc,nó làm tim cô rung lên…

- Nghe quen quen…Nhưng ta vẫn không quen ngươi.

- Mei!

- Hừ.Rốt cuộc thì ta nợ ngươi bao nhiêu? Tìm “trợ lí” của ta đi, hắn sẽ thanh toán.

Mei bỏ đi.Hắn định đuổi theo thì Shell xuất hiện.Gã bảo Mei:

- Được rồi,gã này để anh lo.Em đi nếu cơm đi.

Mei chau mày nhìn gã:

- What? Hôm nay là tới lượt anh mà?

- Có muốn thoát khỏi tên này không?

Mei vì muốn thoát khỏi phiền phức mà chịu nhường bước với Shell. Nhóc lửng thửng đi về sau khi nói:

- Được!Nhường cho anh đó.

Đợi Mei đi khuất rồi,Shell bước tới nói với Phong…

- Anh nên đi khỏi đây đi.

Phong vẫn nhìn theo về hướng Mei đã khuất bóng,nói như nói với chính hắn:

- Tại sao?Tại sao cô ấy không nhớ anh là ai?

- Bởi vì Mei không còn nhớ ai cả,cũng như không còn nhớ những chuyện trước đây.Người thân của cô ấy lúc này…chỉ có mình tôi thôi.

Nhất Phong quay qua Shell,hắn ko muốn tin vào chuyện này,hắn khó mà chấp nhận rằng mình đã ko còn tồn tại trong trái tim của Mei.

- Không,Mei không thể quên anh được!

Shell cười nhạt rồi lạnh lùng nói với Phong

- Có,và cô ấy đã quên. Hãy chấp nhận sự thật đi.Với cô ấy-anh không tồn tại! năm qua chúng tôi đã sống bên nhau rất vui vẻ.Sự xuất hiện của anh chỉ làm cô ấy thêm bất hạnh thôi. Đi đi, đi thật xa!

Phong nhìn Shell.Có lẽ hắn đã chấp nhận sự thật Mei đã quên tất cả, nhưng hắn không chấp nhận để mất cô nhóc một lần nữa… Nghĩa là hắn ko muốn phải ra đi. Hắn nói với Shell

- Anh không thể,Shell à. Nếu như Mei đã quên anh,quên hết chuyện trước kia thì cũng không sao cả.Anh không muốn mình phải hối hận. Anh chấp nhận… một sự khởi đầu khác. Chỉ cần anh có được cơ hội bên cạnh cô ấy, kết quả là gì cũng được, anh chấp nhận.

Shell gay gắt nhìn Nhất Phong,ánh mắt gã ko mấy dễ chịu bởi sự ngang bướng của Phong. Tận trong sâu thẳm,gã sợ… gã sợ hãi trước sự xuất hiện của Phong…

- Anh thật ngoan cố. Nhưng…tôi không để anh toại nguyện đâu. Vì người yêu Mei tới mức bất chấp tất cả…không chỉ có mình anh đâu.

- Được. Vậy từ giờ lúc này trở đi,chúng ta sẽ cùng nhau cạnh tranh công bằng. Hay…em sợ?

Shell giật mình khi Nhất Phong thấy đc mình nghĩ của mình. Gã cười,nụ cười tự tin giả tạo

- Tôi sợ à? Đừng hòng! Tôi xem anh lì lợm được bao lâu!

Trời nhá nhem tối,Shell trở về nhà. Măc cho em trai xua đuổi, Phong cứ lẽo đẽo theo sau.

Mei ngạc nhiên khi thấy Phong cùng về nhà. Cô nhóc đẩy gã vào góc:

- Sao anh bảo là giải quyết được hắn? Hay là anh không chịu “chi”? Em hứa sẽ trả lại cho anh mà! Keo kiệt thật!

- Em đi mà hỏi hắn ấy.

Shell bước vào nhà. Phong bước tới mỉm cười với Mei.

- Có thể là anh đã nhìn lầm người.Chúng ta chắc là chưa biết nhau đúng không? Anh là…à…Brian. Rất vui được làm quen với em.

Mei ngiêng đầu nhìn hắn dò xét từ đầu tới chân rồi phán:

- Tâm thần!

Mei quay bước vào nhà,hắn vừa bước theo thì bị chĩa dao thái rau vào ngay mặt.

- Ở bên ngoài!

Brian cười rồi lùi lại,ở bên ngoài. Mei vào trong đóng sầm cửa lại.

Buổi tối hôm ấy,Shell và Mei quây quần cùng nhau bên bàn ăn trông rất hạnh phúc.Họ gắp thức ăn cho nhau… Họ bàn tán,cười giỡn rôm rả,rượt đuổi nhau… Tới khuya mà vẫn còn nghe tiếng cười đùa. Lâu lắm rồi Nhất Phong mới thấy cô nhóc cười đùa giòn giả,thoải mái và hạnh phúc như vậy… Hắn cảm thấy mình dư thừa,nhg… hắn ko chịu bỏ cuộc.

Hắn ngồi ngoài hiên một cách kiên trì. Thỉnh thoảng Shell nhìn ra ngoài xem hắn thế nào. Mei đập gối lên đầu gã.

- Nếu anh quan tâm anh ta thì bảo anh ta vào. Em thì không có care đâu. Em đi ngủ đây à.

- Ngủ ngon.

Shell hôn lên trán cô nhóc trước khi ai về phòng người ấy.

Shell nhìn ra bên ngoài,thấy Brian như thế nên chạnh lòng... Gã len lén quăng ra ngoài hiên cho Brian một cái mền rồi đóng cửa,tắt đèn. Brian cầm lấy,khẽ cười…

“ Cảm ơn, em trai”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio