Lúc Tần Lạc Y thấy ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác bắt đầu ánh lên một chút ấm áp thì liền đi đến chỗ Ninh phi.
Mỗi lần Tần Lạc Y bước thêm môt bước là mỗi lần mùi máu tươi ập vào mũi càng đậm, làm cho nàng suýt nữa thì ngạt thở.
Tần Lạc Y đi đến trước mặt Ninh phi thì nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.
Ngón tay trắng nõn của nàng để trước mũi của Ninh phi, trong nháy mắt mặt nàng biến sắc.
Hô hấp của Ninh phi gần như không còn.
Tần Lạc Y vội vàng để tay lên cổ tay Ninh phi, đầu ngón tay đặt lên mạch của nàng ta.
Một lát sau, nàng yên lòng thở dài một hơi.
Sau đó nàng lại chuyển sang Na Hi, đến khi xác định được nàng ta còn hô hấp thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Được rồi, Y nhi, việc cần làm nàng cũng đã làm rồi,giờ theo ta về tẩm cư được không?”
Da Luật Ngạn Thác thật sự không hiểu, rõ ràng là Ninh phi này làm hại nàng mà nàng vẫn còn quan tâm đến sống chết của nàng ta.
Tần Lạc Y không để ý đến lời của Da Luật Ngạn Thác mà đi tới trước mặt Ninh phi, sau đó bấm vào huyệt nhân trung của nàng ta.
“Hừ…”
Một tiếng hừ lạnh vang vọng khắp cả gian phòng.
Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác lập tức xuất hiện vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo.
“Quả là ngu xuẩn thì sống dai, người đâu!”
Cả Tần Lạc Y và Ninh phi đều hoảng sợ.
“Có, Vương thượng!”
Thị vệ vội vàng đáp.
“Đem hai người này kéo ra ngoài chặt hai tay, sau đó giải đến băng lao, giáng xuống làm tiện tì!”
Ninh phi nghe vậy thì sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Mà Tần Lạc Y cũng sợ đến nỗi tim gần như ngừng đập, mọi người trong phòng cũng nơm nớp lo sợ.
“Vâng!”
Bọn thị vệ không nói hai lời lập tức đi lên.
“Khoan đã…”
Tần Lạc Y liều mạng mà che chở ở trước mặt các nàng làm cho bọn thị vệ không thể không dừng động tác.
Bọn họ không dám tùy tiện động vào Tần cô nương.
“Vương thượng, cái này…”
Bọn thị vệ khó xử nhìn vương thượng của họ.
Một trận rét lạnh thấu xương đảo qua trong mắt Da Luật Ngạn Thác, hắn đưa tay kéo Tần Lạc Y lại, cánh tay rắn chắc gắt gao siết chặt eo nhỏ của nàng.
“Kéo ra ngoài!”
Bọn thị vệ vâng lệnh bước lên.
“Không…!”
Tần Lạc Y kêu lên một tiếng thê lương.
Nàng sắp bị sự tàn nhẫn của Da Luật Ngạn Thác làm cho sụp đổ.
“Các ngươi ngừng tay!”
Nàng lớn tiếng quát bọn thị vệ.
Bọn thị vệ bỗng chốc giật mình, bọn họ bị khí thế trên người Tần Lạc Y dọa sợ.
“Y nhi, đủ rồi, chẳng lẽ nàng muốn thay bọn chúng cầu xin?”
Giọng nói trầm thấp của Da Luật Ngạn Thác lộ ra một chút không vui.
Cũng chỉ có nàng mới dám quát bọn thị vệ của hắn như vậy.
Tần Lạc Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, trong mắt tràn ngập cầu xin:
“Thác, ngươi hãy bỏ qua cho các nàng ấy được không? Bây giờ ta đã không có việc gì rồi, ngươi đừng làm cho ta có cảm giác tội lỗi được không?”
Trong mắt Da Luật Ngạn Thác tràn đầy vẻ đau lòng, hắn khẽ thở dài một hơi rồi nói:
“Y nhi, bọn chúng mới là kẻ có tội, nàng không cần phải như vậy!”
Nha đầu đơn thuần này, chẳng lẽ nàng không biết nếu như hôm nay hắn không cảnh cáo tốt thì sau này nàng sẽ có thể gặp nguy hiểm lớn hơn.
“Không, không…”
Giữa đôi mắt đẹp của Tần Lạc Y lăn xuống hai hạt châu lấp lánh trong suốt, hai hạt châu ấy bỗng chốc rơi vào lòng Da Luật Ngạn Thác.
“Các nàng ấy đã bị trừng trị nghiêm khắc rồi, ngươi không nên giày vò các nàng thêm nữa, ngươi chặt tay các nàng thì sau này các nàng sẽ sống như thế nào đây? Thác, nếu ngươi thật sự suy nghĩ cho ta thì hãy bỏ qua cho các nàng được không?”
Nàng nỉ non nói, đồng thời thân thể vì suy yếu mà bắt đầu đứng không vững.
Tần Lạc Y thực sự không ngờ Da Luật Ngạn Thác lại hạ lệnh chặt tay các nàng, như vậy thật sự…quá tàn nhẫn!
“Y nhi…”
Da Luật Ngạn Thác cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt hiện lên chút kinh hoảng, vội vàng nắm chặt cánh tay.
“Thác, ngươi đồng ý với ta, có được không?”
Đôi mắt nhu hòa của Tần Lạc Y dường như có thể vắt ra nước, nàng dịu dàng tựa vào ngực hắn.
Da Luật Ngạn Thác thực sự hết cách với nàng, hơn nữa hắn cũng lo lắng cho thân thể của nàng, vì vậy liền ra lệnh cho bọn thị vệ:
“Thôi đi, đem các nàng giải đến thủy lao đi!”
Bọn thị vệ vâng lệnh đem người đi.
Tần Lạc Y còn muốn gì đó nhưng lập tức bị Da Luật Ngạn Thác quát nhẹ:
“Đây đã là khoan dung lớn nhất với các nàng rồi, không thể nhẹ hơn nữa”
“Thế nhưng còn vết thương trên người các nàng ấy…”
Tần Lạc Y gấp gáp nói thêm.
“Im ngay, bây giờ ta chỉ quan tâm đến thân thể của nàng.”
Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng trách mắng nhưng trong mắt lại ánh lên yêu thương.
Vừa nói xong thì hắn ôm lấy thân thể Tần Lạc Y rời khỏi Tử Tiêu hiên.
Thật sự là Tần Lạc Y đã không còn chút hơi sức nào rồi, nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực ấm áp của Da Luật Ngạn Thác, nàng đưa đôi mắt sáng long lanh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Hắn muốn ôm nàng mà đi như vậy sao?
Da Luật Ngạn Thác cũng cảm nhận được ánh nhìn của nàng, hắn cúi đầu xuống nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt như sao kia.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu không?”
Giọng nói thân thiết vang lên.
Trong lòng Tần Lạc Y rung động, không khống chế được tình cảm mà đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng phủ lên đầu lông mày thường xuyên nhíu lại của Da Luật Ngạn Thác, dường như nàng muốn dùng đôi tay để vuốt đi sự lo lắng của hắn vậy.
Hành động mờ ám của nàng làm Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng cười, sau đó đặt môi hôn lên bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y dịu dàng nhìn hắn, hắn cười lên thực sự rất đẹp.
“Sau này ngươi không được tức giận như vậy nữa”
Một tiếng than nhẹ từ môi của nàng bật ra, mang theo tình cảm mà chính nàng cũng không phát hiện.
“Ta chỉ tức giận với kẻ nào dám làm tổn thương đến Y nhi của ta!”
Trong mắt Da Luật Ngạn Thác toàn là ý cười, trong lòng lại rung động một trận.
Vật nhỏ này thật sự làm hắn yêu thương từ tận đáy lòng.
Thái Nam vội vã theo sau, mà trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Chủ tử, chúng ta cũng quay về thôi!”
Một nha hoàn nói với Cơ Thiếp.
Cơ Thiếp nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Da Luật Ngạn Thác, trong lòng đau xót, ánh mắt cũng dần ảm đạm.
Khi nào nam tử luôn khiến nàng ta ngưỡng mộ mới có thể đối xử với nàng ta như đối với Tần cô nương đây?
HẾT QUYỂN