Cho dù bác sĩ Lan có thích con chó nhà cô ấy nuôi, cô ấy cũng sẽ không thích tôi.
......
Mùa đông ở Ma Tử Lĩnh ẩm ướt và lạnh giá.
Ngay cả khi sưởi ấm trước lò than trong phòng cả ngày, cái lạnh ẩm ướt vẫn sẽ từ từ trườn lên người ta như một con rắn độc, khiến ta nổi da gà, sởn gai ốc.
Khi đi trong gió lạnh tuyết tan, hơi ẩm càng lan tràn khắp người, không chỉ làm lạnh cóng những vùng da hở, mà còn khiến mặt mũi người ta đỏ bừng vì lạnh như củ cà rốt.
Đương nhiên, không phải ai cũng lạnh cóng đến mức xấu xí như củ cà rốt teo tóp.
Ít ra, trông bác sĩ vẫn vô cùng xinh đẹp.
Lớp tuyết phủ trên mặt đất và vương trên những cành cây khô vẫn chưa tan, bốn bề đều là tuyết lạnh trắng xóa.
Bác sĩ mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, chân đi ủng, bước bộ trên mảng tuyết trắng mênh mông, nhìn thế nào cũng giống như một người bước từ trên trời xuống.
Không giống như những phàm tu tục tử bọn họ, dù nhìn thế nào, bác sĩ vẫn vô cùng nổi bật.
Ngay cả người luôn nghiêm túc như Ngô Tụng Trúc cũng nói đùa sau khi thấy những người đi đường ai cũng ngoảnh đầu lại nhìn bác sĩ: "Thiện Văn, tớ cá rằng có sáu trong số mười người đàn ông đi ngang qua đều đang nhìn cậu."
"Haha, bác sĩ Ngô không biết khen người ta gì cả, để tới, tớ cá rằng phải đến tám trên mười người mới đúng."
Lý Uyển Thi cũng cười, vỗ vai Cảnh Song Niên bên cạnh: "Bác sĩ Cảnh, cậu nên trông chừng bác sĩ Lan cẩn thận, nếu không, cô ấy sẽ bỏ chạy theo người khác đấy."
"Tớ sẽ trông chừng cô ấy thật tốt." Có nụ cười ngốc nghếch nở rộ trên khuôn mặt hiền lành của Cảnh Song Niên, nhìn người bên cạnh, trìu mến nói.
"Ôi, lại thế nữa, đúng là không chịu nổi." Cô nhà báo bất lực che ngực lại, nói: "Phiền các người chú ý một chút, ở đây vẫn còn vài người chưa có người yêu."
Chỉ bằng một câu nói đã khiến Cảnh Song Niên đỏ mặt, cậu muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị cô nhà báo vội vàng ngắt lời: "Thôi thôi thôi, tớ luôn nghĩ chỉ có phụ nữ mới dính người, bác sĩ Cảnh đừng nói gì nữa, chúng tớ đều biết cậu rất chân thành với bác sĩ Lan.
Thôi, chúng ta chuyển chủ đề đi, bác sĩ Cảnh đã giới thiệu bác sĩ Lan với gia đình chưa?"
Nghe cô nhà báo nói vậy, khuôn mặt hiền lành của Cảnh Song Niên càng đỏ hơn, ngượng ngùng nói: "Vẫn chưa, tớ mới chỉ viết thư về cho mẹ, mẹ tớ bảo mùa xuân sang năm đưa cô ấy về."
"Này, thật không? Sao năm nay không đưa về?"
"Mẹ tớ nói..."
......
Cô nhà báo và nam bác sĩ cứ tôi hỏi, cậu đáp rất sôi nổi, không để những người khác có chỗ chen miệng.
Úc Tuyền Thu không muốn chen miệng, cũng không rảnh mà chen miệng.
— Từ lúc bọn họ đi cùng nhau, cô Sáu vẫn luôn kéo cô lại thì thầm to nhỏ, không biết bọn họ đã trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào.
Nghe thấy nam bác sĩ và nữ nhà báo nói chuyện, cô Sáu bĩu môi, khinh khỉnh thầm thì với Úc Tuyền Thu: "Em biết mẹ của Cảnh Song Niên, bà ta chẳng khác nào một bà phù thủy.
Bà làm goá phụ ở tuổi hai mươi lăm rồi giữ khư khư đứa con trai này.
Bà sợ con trai bị người khác bắt nạt, nên đã cử vệ sĩ đến bảo vệ Cảnh Song Niên từ khi anh ấy lên tiểu học, ngang nhiên chiếm đoạt tài nguyên của quốc gia chỉ để nuôi nấng con trai! Mẹ bà điên! Bà ta giơ đôi bàn chân thối lên quá cao, chẳng lẽ tưởng mình là nhân vật tầm cỡ thật? Con trai đã hai mươi tuổi mà vẫn muốn con trai phải ngủ cùng mình, nói ra cũng không sợ người ta bàn tán! Mẹ nó!"
Nghe cô Sáu nghiến răng nghiến lợi thì thầm chửi, Úc Tuyền Thu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Mẹ nó! Hoá ra mẹ của Cảnh Song Niên rất khó đối phó! Một người ngay cả một câu chửi cũng không dám thốt ra như bác sĩ Lan, nếu gả qua đó chắc chắn sẽ bị bắt nạt! Vì vậy, bác sĩ nhất định không được gả đi!
Nhưng cô có chút tò mò.
Kéo áo cô Sáu, cô hỏi: "Cô biết chuyện này từ đâu?"
Cô Sáu vẫn chưa chửi cho đã, cô chép miệng, không hề phòng bị mà nói với cô: "Cha em từng là chiến hữu với cha của Cảnh Song Niên, hai người thăng quan tiến chức thuận lợi.
Trước đây chúng em từng ở sống chung trong một con hẻm.
Nhưng vài năm sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, cha anh ấy tái phát vết thương cũ và qua đời."
Thật không ngờ cô Sáu là con nhà quan chức! Nhưng mà, sao cô Sáu lại chạy đến đây?
"Cô Sáu, được làm con quan mà không làm, đang yên đang lành chạy đến đây làm gì?"
Lại còn lên giường với rất nhiều đàn ông, hủy hoại danh tiếng, chẳng lẽ cô Sáu đầu óc có vấn đề?
"Chị Úc, sao mà chị biết ở con hẻm đó có tốt hay không?"
Đó là một lần nghiêm túc hiếm hoi của cô Sáu, cô đảo mắt, cười nhạo nói:
"Những người thanh niên sống trong con hẻm đó đều bị điều xuống nông thôn.
Em đúng là có con mắt tiên tri! Huống chi, chị Úc chị có biết không, ông bố gàn dở nhà em có tư tưởng cổ hủ hơn cả đám địa chủ.
Hừ, được cái may mắn.
Khi cả ngôi làng sắp chết đói, ông gặp Đảng Cộng sản quét sạch quân Nhật, người ta thương hại ông, mới cho ông vào Đảng.
Thực ra ông chẳng có cái thá gì ngoài cái miệng nịnh bợ a dua! Hừ, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, để giữ vững cương vị, ông ta còn đuổi cả vợ và con gái đi!"
Nói mãi, nói mãi, khoé mắt cô Sáu đỏ hoe.
Động đến nỗi buồn của cô gái, Úc Tuyền Thu khó xử, không muốn hỏi thêm, chỉ vỗ vai an ủi: "Đừng buồn..."
"Này, chị Úc, chị coi thường em quá."
Chưa kịp đợi cô nói xong, cô Sáu đã cười toe toét, lấy ống tay áo chùi nước mắt, y như một cặp chị em thân thiết, cô Sáu đặt tay lên vai cô, lén lút hỏi: "Chị Úc, chị thấy...!bác sĩ Lan thế nào?"
"Bác sĩ Lan?" Đột nhiên chuyển chủ đề, Úc Tuyền Thu chưa thể nghĩ ngay được, chỉ có thể nghĩ xem những người ngoài kia khen bác sĩ như thế nào, sau đó cứ dựa cột mà nói: "Đương nhiên bác sĩ Lan rất tốt...!xinh đẹp, tính tình tốt..."
"Em không có hỏi chị cái đó.
Em đang hỏi là..."
Cô Sáu đang nói thì ngừng lại, thần bí nhìn xung quanh, rồi ghé vào tai cô, thì thầm: "Chị Úc, để em nói cho chị biết, bác sĩ Lan thích chị."
Bác sĩ Lan thích cô? Haha! Thật là một trò đùa!
Úc Tuyền Thu chẳng cần nhấc mí mắt lên, thờ ơ đáp: "Cô thật biết đùa, cho dù bác sĩ Lan có thích con Tiểu Hắc nhỏ nhà cô ta nuôi, cô ta cũng sẽ không thích tôi."
"Này, chị Úc, chị đừng có mà không tin, em nói thật đấy." Thấy biểu cảm thờ ơ của cô, cô Sáu lo lắng ra mặt, hạ âm lượng xuống càng nhỏ hơn, nói:
"Lúc trước em thấy vui nên cứ bám dính bác sĩ Lan một khoảng thời gian, hiểu bác sĩ Lan biết đối nhân xử thế.
Nhìn thì có vẻ bác sĩ Lan có mối quan hệ tốt với mọi người, thực ra trong thâm tâm lại xa cách với tất cả bọn họ.
Điển hình như tên Cảnh Song Niên cứt chó, chị đã thấy bác sĩ Lan cười chân thành với anh ấy bao nhiêu lần chưa!"
Sau những gì cô Sáu nói, tâm tư Úc Tuyền Thu có hơi lung lay.
Cô lưỡng lự liếc nhìn cô Sáu: "Vậy cô nói...!bác sĩ Lan...!cô ta thích tôi, có bằng chứng không?"
"Bằng chứng, không dễ đâu." Cô Sáu nhún vai: "Chị Úc, thật ra, chiếc áo chị đang mặc là của bác sĩ Lan, em nói với chị ấy rằng chị cũng muốn ra ngoài, chị ấy đưa cho em chiếc áo này ngay mà không nói nhiều lời.
Lại còn muốn em chuyển lời cho chị là, vừa khỏi bệnh, phải chú ý giữ ấm."
Úc Tuyền Thu vẫn không tin: "Vậy tại sao cô ta không tự mình nói?"
"Ơ hay, chị Úc, chị không biết tên khốn Cảnh Song Niên đó trông chừng bác sĩ Lan chặt chẽ đến mức nào sao! Mẹ kiếp, bác sĩ Lan còn chưa gả cho hắn, hắn cứ làm như cô ấy đã là tài sản của anh ta vậy!"
Cô Sáu buồn bã nói: "Hơn nữa, chị Úc, câu này nói ra thật không dễ nghe, cho dù chị thích bác sĩ Lan, các chị cũng không thể đến với nhau."
Còn chưa kịp vui mừng trước cái tin bác sĩ đến từ thiên đường cũng thích mình, Úc Tuyền Thu ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Úc Tuyền Thu sững sờ nhìn cô Sáu, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Chủ tịch đã nói, những người yêu đương mà không lấy hôn nhân làm tiền đề đều là kẻ lưu manh.
Chị Úc nghĩ thử xem, chị có thể cưới bác sĩ Lan không? Cho dù là ở nước ngoài, em cũng chưa từng nghe có chuyện nữ cưới nữ."
Cô Sáu chân thành nhìn Úc Tuyền Thu, nói: "Hơn nữa, nghe nói cha của bác sĩ Lan là một trong những cán bộ cũ sẽ bị lật đổ trong chiến dịch lần này.
Vốn dĩ chú Lan đã chồng chất tội lỗi, chị nói xem, người hiếu thảo như bác sĩ Lan sao có thể làm những chuyện càng khiến chú Lan bẽ mặt?"
Úc Tuyền Thu nhất thời không thể nói gì.
Cảm giác lo được lo mất khiến cô khó chịu đến mức muốn khóc.
Nhưng mà, trước giờ vẫn chưa từng được, vậy cái mất là gì?
"Chị Úc, nhiều khi chúng ta vẫn phải giả vờ như không biết." Thấy dáng vẻ đờ đẫn của Úc Tuyền Thu, cô Sáu thấu hiểu vỗ về cô, thở dài nói: "Hiện tại chúng ta vẫn đang sống rất tốt.
À, anh Lý Kiến Khôi vẫn luôn nhìn chằm chằm chị từ nãy đến giờ, em cá là anh ấy phải lòng chị."
"Thế sao"
"Chị Úc đừng không để ý đến anh ấy.
Gia cảnh của anh Lý Kiến Khôi này cũng rất tốt." Cô Sáu còn nôn nóng hơn cả cô: "Em nghe ba em nói, khi mùa xuân đến, tình hình ở bên trên sẽ tốt hơn.
Nếu chị vẫn mang thân phận là con gái của phú nông, đến lúc đó chắc chắn chị sẽ bị xử phạt."
Úc Tuyền Thu thờ ơ nói: "Dù sao tôi cũng không có tiền, sao cũng được, bị tịch thu nhà cũng không có gì cho họ."
"Chậc, không phải chuyện này...!chị Úc của em, em thực sự coi chị như một người chị gái, dù sao thì cả hai chúng ta cũng đều rất thích bác sĩ Lan...!Này? Chị Úc, chị có nghe em nói không..."
Cô Sáu lo lắng không yên, Úc Tuyền Thu thì cứ đờ đẫn như một khúc gỗ, không có chút phản ứng nào, chỉ nhìn về phía nữ bác sĩ.
Chính chủ không vội, cô vội cũng vô dụng.
May mà cô Sáu là một cô gái tốt bụng, bị cô phớt lờ như vậy cũng không nói gì, chỉ thở dài, tự nói một mình: "Thôi vậy, đợi khi về, em sẽ giúp chị nghĩ cách."
.......