vipvandan.vn :
Chương : Hung uy của Kình Thiên Côn. ()
Luyện Ngục đại trận này vốn là vì Phong Phi Vân mà bố trí, dùng để phòng bị Phong Phi Vân sử dụng Ẩn Tằm Sa La đánh lén, nhưng rất nhiều người đều cho rằng căn bản không có khả năng dùng đến trận pháp này, dù sao theo bọn hắn thấy thì tu vi Phong Phi Vân chỉ có hạn, mấy vị Hộ Pháp trưởng lão ra tay, đủ để trấn áp hắn rồi.
Nhưng Phong Phi Vân giết đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão cũng chỉ dùng đến hai kích, khiến bọn hắn bị ép đến không thể không sớm kích hoạt Luyện Ngục đại trận.
Một tòa trận đài cự đại từ dưới lòng đất hiện lên, bao quát phương viên trăm dặm, bao trọn cả trung hình bộ lạc vào trong, đúng là muốn luyện chết tất cả mọi người trong bộ lạc này.
Năm vị Hộ Pháp trưởng lão tự mình chủ trì đại trận, lại có mấy trăm vị cao thủ Tà Đạo đồng loạt ra tay, coi như là một vị chưởng giáo tiên giáo, phiệt chủ môn phiệt cũng sẽ bị luyện chết bên trong
Luyện Ngục đại trận bao trọn lấy mảnh đại địa này, phương viên trăm dặm đều biến thành cấm vực, có nhị vị minh hỏa không ngừng từ trên thiên mạc rơi xuống, trên mặt đất điện mang đan vào nhau, từng đạo tử sắc thiểm điện to như cánh tay không ngừng từ lòng đất lao ra, một kích nhẹ nhàng cũng có thể đánh sập cả mảng lớn phòng ốc.
Trên mặt Phong Phi Vân không chút biến sắc, đi lại trên mặt đất điện quang đan vào, chậm rãi lấy ra Kình Thiên Côn, đây là một kiện thần binh Tam phẩm linh khí đỉnh phong, đệ nhât sát khí dưới trấn thế sát binh, toàn lực thúc dục có thể bộc phát ra lần lực công kích.
Sau khi mượn nhờ lực lượng Diêm Vương, tu vị Phong Phi Vân có thể sánh với nửa tôn chân nhân, đã có thể thi triển ra toàn bộ uy lực của Kình Thiên Côn rồi.
- Đây là một kiện sát binh không tệ.
Tiếng cười khát máu của Diêm Vương vang lên trong thân thể Phong Phi Vân.
Linh khí trên cánh tay Phong Phi Vân toàn bộ đều trào vào trong Kình Thiên Côn, dẫn động tòa trận pháp trong Kình Thiên Côn, tựa như nguyên một đám bánh răng cực lớn đang chuyển động, phát ra thanh âm "Rầm rầm" .
Bỗng dưng, Kình Thiên Côn trở nên cao chừng ngàn trượng, xuyên thẳng đám mây, tựu như một ngọn núi chèo chống trời và đất, một cổ khí tức mãnh liệt khủng bố từ bên trong tuôn ra.
Ầm ầm.
Phong Phi Vân vung cánh tay lên, Kình Thiên Côn liền đánh nát Luyện Ngục đại trận, tất cả tu sĩ Tà Đạo đều bị đánh bay ra ngoài, mà ngay cả ngũ đại Hộ Pháp trưởng lão cũng miệng phun máu tươi, những tu sĩ Tà Đạo khác có hơn phân nửa đều bị trọng thương, còn có hơn một trăm người trực tiếp bị đánh chết, như mưa rơi xuống từ trên bầu trời.
- Mọi người chạy mau.
- Phong Phi Vân lại hóa điên rồi, muốn giết hết tất cả mọi người ở đây đấy.
- Quả thực so với Tà Đạo chúng ta còn muốn tâm ngoan thủ lạt hơn.
. . .
Khí tức Kình Thiên Côn thật sự quá khổng lồ, tất cả tu sĩ Tà Đạo toàn bộ đều thi triển ra đào mệnh chi thuật nhanh nhất của mình, chạy thục mạng về bốn phương tám hướng, mà ngay cả năm vị Hộ Pháp trưởng lão cấp bậc cự phách cũng không ngoại lệ, tu vị của Phong Phi Vân đã không phải là bọn hắn có thể rung chuyển nữa rồi.
Rất nhiều người đều hối hận đến cực điểm, sớm biết Phong Phi Vân khó giết như vậy thì đã không trêu chọc hắn rồi, rốt cuộc là tên vương bát đản nào lại dám động vào nữ nhân của Phong Phi Vân chứ, đây không phải có chủ tâm muốn chết sao.
Đây đã không phải là thiên tài một đời tuổi trẻ nữa rồi, quả thực tựu so với lão ma đầu sống mấy trăm năm còn dọa người hơn nhiều.
- Muốn trốn sao?
Phong Phi Vân hai mắt đỏ thẫm, đè ép Kình Thiên Côn xuống phía nam, tầng mây bị ép sập, toàn bộ thiên mạc đều biến thành màu đen, một vị Hộ Pháp trưởng lão cự phách sơ kỳ chạy trốn tới ngoài hai trăm dặm, nhưng vẫn bị Kình Thiên Côn nghiền chết, thân thể biến thành huyết vụ, xương cốt biến thành bột phấn.
Khí tức Kình Thiên Côn trực tiếp chấn sập bảy, tám tòa núi lớn, trên đại địa còn lưu lại một côn ngấn khổng lồ, thật khiến người hoài nghi có phải là trụ chống trời đã sụp xuống rồi không nữa.
Đệ lục Hộ Pháp trưởng lão vốn đã chạy trốn tới ngoài tám trăm dặm, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Triệu Tùng Dương, trong lòng càng thêm sợ, muốn dùng cấm pháp khiến tốc độ của mình bạo tăng, đột nhiên, thân thể không thể nhúc nhích, tựa như không khí đều bị đông kết lại, hắn còn chưa kịp phản kháng đã trực tiếp bị Kình Thiên Côn bắn chết.
Lại một vị cự phách vẫn lạc.
Phong Phi Vân dẫn theo Kình Thiên Côn, muốn đi đánh chết vị cự phách trốn chết ở phía đông kia, nhưng vào lúc này, thiên mạc nổ tung, một mảnh mây máu tuôn ra, một vị lão giả đầu đội Tử Kim quan, tóc trắng hơn mười trượng đi ra, trông thấy nguyên một đám thân thể cự phách vẫn lạc vẫn còn thiêu đốt lấy trên đại địa, đầy đất đều là tử thi và máu tươi thì lửa giận liền tuôn ra từ mi tâm, nhuộm hồng cả mảng trời.
- Quả thực lật trời rồi, lại dám đánh chết nhiều cự phách của Sâm La Điện như vậy. . .
Những tu sĩ Tà Đạo vẫn còn chạy thục mạng kia sau khi trông thấy lão giả ngang trời mà đến thì sắc mặt đều vui vẻ, đình chỉ trốn chết, rất nhiều người đều lộ ra biểu lộ có chút hả hê:
- Đây là đệ cửu thái thượng trưởng lão, chính là sư tôn của đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão, đã đạt tới cảnh giới siêu cấp cự phách, giết Phong Phi Vân, như tàn sát heo chó vậy.
Oanh.
Kình Thiên Côn quất tới, chỉ một kích, liền trực tiếp đánh cho vị thái thượng trưởng lão này rơi xuống khỏi tầng mây, đè chết trên mặt đất.
Những tu sĩ Tà Đạo kia cả đám đều sợ tới mức run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả. . . Thái thượng trưởng lão cũng bị Phong Phi Vân một gậy áp chết rồi...
Trên mảnh đại địa này, máu tươi đang thiêu đốt, bùn đất lây dính ma tính, biến thành màu đỏ như máu, không ngừng tuôn ra từng sợi khí lưu ăn mòn cỏ cây.
Mấy tôn cự phách vẫn lạc ở đây, khiến mảnh đại địa này có biến hóa không rõ, tương lai tất nhiên sẽ thai nghén ra sinh vật tà ác, hóa thành một mảnh tánh mạng tuyệt địa.
Những Cổ Cương Nhân trong trung hình bộ lạc kia đều cực kỳ kinh hãi, từ trong cửa sổ nhìn ra, có thể chứng kiến huyết lãng trên bầu trời, hỏa chủng dưới đại địa, còn có nam tử đứng trong máu và lửa, trong tay cầm lấy một cây côn chống trời, giết người như tàn sát cọng rơm cái rác kia nữa.
Xa xa bầu trời, ba đạo vầng sáng chói mắt bay đến, hào quang trên người sáng chói như mặt trời, đâm vào mắt người, không thấy rõ được hình dạng của bọn hắn, chung quanh thân thể mỗi người đều có linh khí vờn quanh.
Bọn hắn lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, khiến trời đêm biến thành ban ngày, nhiệt độ trong không khí chợt cấp tốc tăng vọt.
Lại là ba vị thái thượng trưởng lão giá lâm.
Ngoại trừ ba vị thái thượng trưởng lão này, trên đại địa, một trung niên văn sĩ mặc áo xanh chậm rãi đi đến, mi tâm trung niên văn sĩ này có một đoàn Phật Quang, hào quang kia vậy mà còn bỏng mắtt hơn cả "Xích lô đại nhật" .
Mà khí tức trên thân hắn cũng đặc biệt hùng hậu, phảng phất như biến thành trung tâm cả mảnh đại địa này, tất cả quy tắc Thiên Đạo đều tụ tập tới hắn.