Bỏ ra suốt ba ngày, Phong Phi Vân dung luyện khối Thanh Linh Đồng khổng lồ kia cùng với đồng thau, tế đã luyện thành một khẩu Thanh Đồng Chung cao tới m, Phong Phi Vân ở trên đại chung khắc ra chín tòa trận pháp, ở mặt ngoài khắc ra bốn tôn Phật tượng, viết lấy mảnh lớn Phật văn, ở trên đại chung dung luyện ra một đầu Thanh Long giương nanh múa vuốt, chung quanh thân thể Thanh Long Phật chung quấn quanh, mà vị trí lão đại vừa vặn ngay ở trên đỉnh Phật chung.
Thanh Long trông rất sống động, lân phiến và móng vuốt đều vô cùng sắc bén, tựa như một đầu Thanh Long chính thức vòng trên Phật chung, mang đến cho người một loại khí tức thần thánh mà uy áp.
Bên trong Thanh Đồng Chung ngưng tụ Kim Tằm Phật Khí, một ít Phật văn ở vách chung đều có vầng sáng màu vàng đang lưu động, mà toàn bộ chuông đồng thì đều bị thanh mang bao lấy.
- Sau khi luyện hóa ra tạp chất trong Thanh Linh Đồng, Thanh Đồng Chung vẫn nặng đến ngàn cân, không bàn mà hợp ý với cực sổ, chỉ có điều bên trong cũng không thai nghén ra khí linh, cũng không có linh tính, chỉ có thể coi là là một kiện chuẩn linh khí, không tính là linh khí chính thức.
Phong Phi Vân có chút nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ trong Giới Linh Thạch lấy ra Kim Ti linh thạch, bên trong còn có hơn sáu mươi sợi Kim Ti, những Kim Ti này linh tính đều vô cùng cường đại, chỉ cần dung nhập vào trong chuẩn linh khí một sợi Kim Ti, là có thể khiến chuẩn linh khí sinh ra khí linh, thoát biến thành linh khí.
Phong Phi Vân rút ra một sợi Kim Ti sáp nhập vào trong Thanh Đồng Phật Chung, không được bao lâu, Thanh Đồng Phật Chung quả nhiên vầng sáng tăng vọt, tự động chấn động. phát ra Phật âm khủng bố tuyệt luân, vang vọng dãy núi, phảng phất có người đang đánh thần thiết trong Thập Vạn Sơn Hà.
- Nhất phẩm linh khí cấp thấp nhất.
Phong Phi Vân nhìn Phật chung khổng lồ trước mắt, trên mặt hiện ra vài phần đắc ý, dù sao đây là lần đầu tiên hắn luyện khí sau khi trọng sinh, có thể tế luyện thành công một kiện linh khí, cái này cũng cực kỳ khó lường rồi, thành phần vận khí chiếm tỉ trọng rất lớn.
Nếu không kiếm được linh tài như Thành Linh Đồng, hoặc Phong Phi Vân không tu luyện Kim Tàm Kinh, lại hoặc trên người Phong Phi Vân không có Kim Ti linh thạch, trong ba thứ này thiếu đi bất cứ cái nào, Phong Phi Vân đều khó có khả năng trong vòng mấy ngày tế luyện ra một kiện linh khí.
- Sau này gọi ngươi là Thanh Long Chung đi.
Tuy rằng hiện giờ nhất phẩm linh khí Phong Phi Vân đã không để vào mắt, nhưng đây dù sao cũng do hắn tự mình tế luyện, có ý nghĩa không tầm thường, tương lai hắn cũng sẽ không dùng Thiên Tủy Binh Đảm luyện hóa Thanh Long Chung này, nếu gặp được người hữu duyên, ngược lại có thể tặng ra ngoài.
Phong Phi Vân bước lên đường tiến về Đồng Lô Sơn, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều dị thú và linh thú cường đại, ngoại vị Thập Vạn Sơn Hà vậy mà trở nên thanh tịnh hơn, phảng phất những linh khí hung cầm khủng bố kia đều trong vòng một đêm bốc hơi mất, chỉ có một chút dị thú tu vị chưa đủ năm trăm năm vẫn còn hoạt động.
Điểm này thật ra khiến Phong Phi Vân cực kỳ ngoài ý muốn.
Phong Phi Vân không chỉ không vui mừng, ngược lại còn sầu lo, cảm thấy việc này không phải chuyện đùa, sẽ không bình tĩnh như mặt ngoài.
Phong Phi Vân đã bay vào trong Thập Vạn Sơn Hà hơn bảy vạn dặm, cách Đồng Lô Sơn đã càng lúc càng gần, nhiệt độ trong không khí trở nên càng lúc càng cao, thảm thực vật trên mặt đất trở nên càng lúc càng thưa thớt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu, có nguyên một đám tu sĩ ngự không phi hành lướt qua.
Lúc này lại có hơn mười tu sĩ trẻ tuổi bay đến, trên người bọn họ tản ra linh mang đẹp mắt, trong đan điền tử khí bắt đầu khởi động, ở dưới chân ngưng tụ thành một mảnh lưu vân màu tím.
Hơn mười tu sĩ trẻ tuổi kia rất nhanh bay qua, bay dưới tầng mây, một nam tử tuấn lãng chừng hơn hai mươi nói
- Đều nói Thập Vạn Sơn Hà vô cùng nguy hiểm, là tuyệt địa nhân loại, hôm nay thấy qua cũng không gì hơn cái này.
Một thiếu niên trẻ tuổi phú quý, đầu đội lam tinh cổ quan khinh thường cười nói:
- Trưởng bối nói cũng không thể đều tin, bọn họ là càng già càng nhát gan, thường xuyên nói phi hành trong Thập Vạn Sơn Hà chính là đang tìm chết, nhưng chúng ta đã bay mấy vạn dặm, lại một chút nguy hiểm cũng không có, thật sự là nói chuyện giật gân.
- Ha ha, sao lại không gặp nguy hiểm chứ, trên đường đi chúng tađã gặp hơn mười lần dị thú công kích, bất quá đều bị một cây trường thương của ta quét ngang toàn bộ.
Một nam tử tuổi hơi lớn giương lấy trường thương trong tay, trên mặt treo một tia ngạo nhiên.
Một thiếu nữ tuổi nhỏ hơn, trên đầu cột búi tóc, đôi mắt dễ thương dịu dàng, trên mặt mang vài phần thần sắc lo lắng, nói:
- Đại sư huynh, mấy vị sư thúc tổ tuyệt đối sẽ không nói bậy, chúng ta vẫn nên chú ý cẩn thận thì hơn.
Thiếu nữ này dung mạo thanh lệ, mặt như lê hoa, lông mi thanh mặc, niên kỷ cũng chỉ chừng , tuổi, nhưng trên da thịt lại lưu động lấy linh mang, trên đỉnh đầu lơ lững khí tượng "Vân Yên Tiên Cung", vậy mà đã đạt đến Thiên Mệnh đệ tam trọng, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối xem như thiên tài đỉnh tiêm.
Những tuổi trẻ tài tuấn kia trong mơ hồ đều lấy thiếu nữ này làm trung tâm, nam tử cầm trường thương kia hiển nhiên đối với lời thiếu nữ này nói không cho là đúng, đàm tiếu nói:
- Duệ Hâm sư muội, chẳng lẽ ngươi đối với tu vị của Đại sư huynh ta vẫn không yên tâm sao, nhìn chung cả một đời tuổi trẻ, ngoại trừ những người trên sử thi thiên tài bảng ra, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của Tiêu Thiên Nhạc ta.
Mấy tuổi trẻ tài tuấn khác lại không cho là đúng, tuy rằng Tiêu Thiên Nhạc chính là Đại sư huynh, nhưng luận chiến lực, bọn hắn cũng không thua Tiêu Thiên Nhạc.
- Ồ, các ngươi xem mặt đất có một người rõ ràng cầm một khẩu đại chung kìa.
- Thật sự là một cái chung rất lớn, trên đó còn quấn lấy một đầu long điêu, tản ra vầng sáng màu xanh, phía trên còn lưu động Phật mang, đây không phải là một kiện linh khí đấy chứ.
- Hắn rõ ràng lại không dám phi hành trên bầu trời, nói rõ tu vị thường thường, nếu là một kiện linh khí, vậy thì người có đức nên được.
Thiếu niên đầu đội lam tinh cổ quan chợt bay thấp xuống, thi triển thân pháp tuyệt diệu, thân thể để lại trong không khí bảy đạo tàn ảnh, sau một khắc đã đáp xuống trên mặt đất ngoài trăm dặm, ngăn ở trước mặt Phong Phi Vân.
Thiếu nữ Duệ Hâm kia muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đã không kịp, bởi vì hơn mười người trẻ tuổi tài tuấn, kể cả Đại sư huynh của nàng cũng đã bay xuống dưới, vây lấy Phong Phi Vân ở trung ương, tính tình những sư huynh này của nàng sao nàng lại không rõ, nhưng đây cũng không phải Địa Tử Phủ, mà là Thập Vạn Sơn Hà, phàm là người dám xông vào Thập Vạn Sơn Hà, có mấy ai đơn giản chứ.
Phong Phi Vân tuy rằng cách những người này cả trăm dặm, nhưng lời bọn hắn nói lúc trước vẫn nghe được rõ ràng, trong lòng chỉ cười lạnh, những đệ tử trẻ tuổi này thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nếu không phải trong Thập Vạn Sơn Hà đã xảy ra biến cố, dị thú và linh thú cường đại đều biến mất vô tung, chỉ bằng vào tu vi như bọn hắn, còn dám phi hành trên bầu trời, đã sớm chết đến nỗi ngay cả cặn bã cũng không còn rồi.