Linh Chu

chương 1087: nhanh như lưu tinh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim mang trên người Phong Phi Vân thu liễm, vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, phong khinh vân đạm nói:

- Đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo muốn cướp đoạt linh khí của ta, nhưng việc này không có quan hệ với Liễu Duệ Hâm, ta thỉnh nàng qua chỉ là muốn tìm các đại nhân vật Nhật Nguyệt tiên giáo lấy một cái thuyết pháp, cho nên các ngươi muốn ta bán Liễu Duệ Hâm, việc này ta tuyệt đối sẽ không làm.

Đôi mắt to đen bóng của Nhị đương gia nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân hồi lâu, tròng mắt lóe lên hào quang kỳ dị, đột nhiên cười lớn một tiếng nói:

- Có nguyên tắc, ta thích, gậy ông đập lưng ông, đối phó những thứ gọi là danh môn đại giáo này thật sự quá thích hợp rồi.

- Vậy bây giờ ngươi còn muốn mua không?

Phong Phi Vân nói.

- Ha ha, nói thực ra, đám chúng ta chính là cường đạo, muốn nữ nhân đều là đoạt lấy, nào có đạo lý dùng tiền mua nữ nhân chứ.

Nhị đương gia nói.

- Vậy là ngươi muốn cướp rồi.

- Muốn cướp cũng là cướp từ trong tay Nhật Nguyệt tiên giáo.

Nhị đương gia cười lớn một tiếng, liền đập bờ mông rời đi, lại ngồi lại bên đống lửa, một tên đạo tặc trên mặt có vết đao chém ánh mắt hung ác, tràn đầy sát khí, thấp giọng nói:

- Nhị đương gia, vì cái gì không đánh hắn.

Trên mặt Nhị đương gia mang theo vài phần chờ mong, cười nói:

- Có vấn đề.

- Có vấn đề gì.

Một tên đạo tặc khác cánh tay to như thùng nước nói.

- Ta hoài nghi hắn chính là Phong Phi Vân.

Nhị đương gia nói.

PHỐC.

Nghe nói như thế, tất cả đạo tặc cái cằm đều như muốn rơi trên mặt đất.

Tu Hoa Thập Tam Nương đôi mắt tỏa sáng, nói:

- Cái này... trông có vẻ hơi già một chút, bất quá ta thích, vừa vặn hợp với tuổi của ta.

Một đám đạo tặc trực tiếp bỏ qua nàng, mà Nhị đương gia lại thần thần bí bí nói:

- Một người bộ dáng có thể biến, khí chất có thể giả, ánh mắt có thể che dấu, nhưng cổ yêu khí nhàn nhạt trên người kia, hắn như thế nào cũng không giấu được.

Vu Cửu dùng sức hít hà, chất phác nói:

- Yêu khí, sao ta lại không ngửi được?

- Tu vi của ngươi còn chưa đủ, căn bản không biết yêu khí là thứ gì, sau khi tu vị ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, lão tử truyền cho ngươi một chiêu thần thuật phân biệt yêu khí, ngươi tự nhiên cũng có thể nhận ra được.

Lúc này ánh mắt Nhị đương gia nhìn chằm chằm về phía Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, trong mắt mang theo một loại kỳ sắc, kỳ thật hắn cũng không dám khẳng định người nọ chính là Phong Phi Vân, bởi vì yêu khí trên người Phong Phi Vân đã che dấu đến như có như không, mặc dù hắn tu luyện Thức Yêu bí thuật mà Đại đương gia tự mình truyện vẫn không nhìn thấu được Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm ngồi dưới đất, trên người không có nửa phần khí lực, thân thể ôn nhu, có một loại linh vận, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Phi Thiên ngồi cách đó không xa, bờ môi đỏ tươi hơi giật giật, nói:

- Ngươi bây giờ mau thả ta ra, nếu để cho Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Phong Phi Vân một mực nhắm chặt hai mắt, khóe miệng hơi nhếch, cười nói:

- Không có Trấn Tiêu Cổ Kiếm, ta tuyệt không thả ngươi.

- Ta đây là tại cứu ngươi.

Liễu Duệ Hâm có chút nhụt chí, cảm thấy tán tu trước mắt này thật sự quá không thể nói lý, nếu không phải vừa rồi hắn không giao nàng cho đám đạo tặc kia, nàng cũng không cần phí miệng lưỡi làm gì.

- Ngươi trước cứu bản thân đi, nếu bọn họ không có mang theo Trấn Tiêu Cổ Kiếm tiến đến, ta dám cam đoan đêm nay ngươi dữ nhiều lành ít.

Phong Phi Vân nói chuyện rất trực tiếp, dọa Liễu Duệ Hâm không dám nhiều lời nữa.

Một đạo lưu tinh từ trên thiên mạc bay qua, không, đây không phải là lưu tinh, đó là một người, nhưng tốc độ lại có thể sánh với lưu tình, hào quang trên người cũng có thể sánh với lưu tình, không ai có thể thấy rõ hình dạng của nàng, cũng thấy không rõ thân pháp của nàng.

Tốc độ quá nhanh, nháy mắt đã đáp xuống sau lưng Phong Phi Vân, hăng hái ra tay, muốn mang Liễu Duệ Hâm đi.

Đây là một bàn tay ôn nhu tuyệt luân như ngọc trắng, phảng phất do thiên công tạo hình, có thể dùng Quỷ Phủ Thần Công để hình dung, nhưng tốc độ ra tay lại vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả tia chớp, trực tiếp bắt được vai Liễu Duệ Hâm, muốn mang nàng đi.

- Tốc độ khá tốt, tay cũng rất đẹp.

Phong Phi Vân mỉm cười, cũng ra tay, tốc độ cũng vô cùng nhanh, một trảo chụp tới bàn tay như ngọc trắng kia, trên thủ trảo ngưng tụ ra vầng sáng màu vàng, tựa như thần kìm màu vàng muốn bẻ gãy bàn tay như ngọc trắng kia vậy.

Đạo "lưu tinh" cực nhanh kia phát ra một tiếng kêu nhẹ, chỉ có thể trước buông tay, trên cánh tay nhỏ nhắn ôn nhu tràn ra từng đạo hàn khí, cả cánh tay đều bị hàn khí bao lấy, ngưng tụ lấy một tầng hàn băng nhàn nhạt.

Bành, bành, bành...

Trong không khí, chỉ nghe được tiếng bàn tay va chạm liên tiếp, chỉ nháy mắt nàng đã đánh ra hai trăm bốn mươi tám chưởng ấn, chưởng ấn luyện thành một chuỗi, lực lượng điệp gia với nhau, uy lực không gì sánh kịp.

Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, cho nên thanh âm tựa hồ cũng điệp gia lại với nhau, mặc dù xuất ra hai trăm bốn mươi tám chưởng, nhưng thường nhân lại chỉ có thể nghe được một thanh âm mà thôi.

Mà cùng lúc đó, Phong Phi Vân ngồi dưới đất, cũng không quay người, cũng đánh liền về phía sau hai trăm bốn mươi tám chưởng ấn, hóa giải lực lượng nàng đánh ra trong vô hình, trong thân thể linh khí không dứt, ngưng tụ ra một Phật ấn khổng lồ màu vàng, đánh ngược về.

Đạo "Lưu tinh" yểu điệu kia nhảy dựng lên, tránh thoát khỏi đạo Phật ấn này, phiêu lạc đến trên một ngọn cổ mộc xa xa, đứng trên đỉnh phiến lá, hào quang trên người lập loè, linh yên đan vào.

Tất cả đều xảy ra trong tốc độ ánh sáng, chỉ có một ít lão giả đỉnh tiêm thấy rõ một ít bóng dáng, còn đám tu sĩ không đạt tới cảnh giới cự phách chỉ nhìn thấy một đạo lưu tinh rơi xuốn, vây quanh Phật chung một vòng, sau đó liền lơ lửng trên đỉnh cổ thụ.

Bóng người trên ngọn cây, dáng người vô cùng uyển chuyển, có đạo đạo quang vũ từ trên người nàng dật tán ra.

Phong Phi Vân bàn tay ẩn ẩn thấy đau, trong lòng có chút kinh ngạc, xem ra người nổi danh quả thật khó đối phó, người vừa rồi ra tay cũng không phải cự phách bình thường có thể so sánh được, con mắt bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo kim sắc hào quang, nhìn lại ngọn cây, cười nói:

- Ngươi chính là Diệp Ti Loan sao?

Thiên chi kiều nữ Nhật Nguyệt tiên giáo, đệ tử đắc ý của Bạch Nguyệt sứ giả, chỉ mới tu luyện tám mươi năm liền đạt tới cự phách chi cảnh, mặc dù vừa mới đột phá cự phách cảnh, nhưng một thân chiến lực lại không phải cự phách bình thường có thể so sánh được.

- Các hạ hẳn không phải là tán tu a.

Diệp Ti Loan thanh âm rất đẹp, mang theo vài phần mát lạnh.

Phong Phi Vân giật mình, đồng thời trong lòng Diệp Ti Loan lại càng thêm kinh ngạc, nàng vừa rồi vận chuyển bảo thuật giao thủ với Phong Phi Vân, cánh tay đau đớn như muốn nứt ra, phảng phất chưởng ấn vừa rồi đều đánh lên thần thiết vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio