Hồng Diệp hoàng tử tức giận thổ huyết, hắn không cho rằng mình là khỉ, nhưng mà hắn vẫn vươn tay tiếp được linh đào, đây chính là linh quả có thể ngộ mà không thể cầu, có thể tiết kiệm mấy năm khổ tu.
Nhưng mà hắn đột nhiên cảm giác trong tay không đúng, ném linh đào ra ngoài, nhưng mà đã trễ, bên trong quả đào có ba mươi đạo phù văn, bộc phát tia chớp màu đen sáng ngời, giống như ba mươi cây thiên đao bổ lên người Hồng Diệp hoàng tử, làm cho toàn thân của hắn cháy đen, đặc biệt là linh đào trong tay của hắn, càng là huyết nhục mơ hồ, thiếu chút nữa cánh tay bị phế bỏ.
Hồng Diệp hoàng tử khóc không ra nước mắt, tiểu tà ma thật sự quá đáng giận, chiêu số tầng tầng lớp lớp, đuổi theo nàng ba ngày, bị nàng âm bảy lần, trong đó có hai lần suýt nữa lấy mạng của Hồng Diệp hoàng tử, nếu không phải hắn hấp thu hoàng kim tinh thần, luyện hóa hoàng kim tinh thần dịch, thể chất hơn xa thường nhân, nói không chừng đã sớm bị nàng tính toán chết.
Trên mặt đất, rất nhiều người trên trán đầy hắc tuyến, cảm nhận được phù văn bên trong linh đào cường đại, nếu như bọn họ bị trúng một cái, chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Trong hư không có chấn động cực kỳ khổng lồ, ba lão giả cao chừng ba mét, chân đạp ba bộ xương khô, dưới chân hiển hóa ánh sao, giống như đánh ra từng đạo vu thuật bao phủ trời cao.
Đây là ba cường giả tuyệt đỉnh của Ngọc Kiền vương triều, đồng thời tu luyện luyện thể thần thông và vu thuật cổ xưa, dùng đại vu cổ thuật phong tỏa bầu trời, muốn phong ấn tiểu tà ma vào bên trong.
Ngọc Kiền vương triều chính là quốc gia của vu sư và người luyện thể, tu luyện thể thuật giống như Cổ Cương phủ, nhưng mà còn phồn thịnh hơn Cổ Cương phủ vô số lần, bọn họ thờ phụng thiên vu đại thần, có được Vu thần điện, nhưng mà địa vị Vu thần điện trong Ngọc Kiền vương triều lại cao thượng, tương đương với "Đại Long tự" của Thiên Long vương triều, cao thủ phần đông, cường giả vô số.
"Cổ cương man nhân" tại Thần Tấn vương triều chỉ là một tộc, bị người ta bắt làm nô lệ, địa vị thấp, xem như man nhân chưa khai hoang, nhưng mà tại Ngọc Kiền vương triều % đều là man nhân, chính là chủ nhân quốc gia, trong mắt bọn họ, tu sĩ Thần Tấn vương triều chỉ là ma bệnh ốm yếu, xem như nô lệ không đáng tiền.
Lão giả giẫm ba bộ xương khô bay tới, chính là cường giả vu thể song tu của hoàng thất Ngọc Kiền vương triều, vu lực trên người cực kỳ hung hãn, giống như lỗ đen lơ lửng trên trời cao, thôn phệ tất cả ánh sáng, muốn trấn áp tiểu tà ma.
- Hỏng bét, lão giả này đuổi tới.
Tiểu tà ma trái đột phải đụng, cánh tay ngọc thon dài, váy dài chập chờn, nàng ngồi trên con mèo như cửu thiên huyền nữ, đánh ra từng đạo gió lớn đánh tan vu thuật của lão già này.
Trên người nàng bộc phát lưu quang màu ngọc, nàng né tránh vu thuật giống như xà mỹ nhân, không có bất kỳ một đạo hào quang nào đụng vào người nàng.
- Ngân Ngân, Phong gia tiểu tà ma, hôm nay ngươi trốn không thoát, chúng ta lấy ba bộ vu thi trong tổ miếu, có thể định trụ không gian, cho dù ngươi giảo hoạt cũng không cách nào đào thoát được.
Một lão giả chân đạp xương khô, định trụ không gian, phong tỏa khu vực kia, ngồi xếp bằng trên xương khô, trong đầu lâu có vu khí lưu động, có một đạo vu vân lao ra khỏi ánh mắt.
Tiểu tà ma cắn lấy bờ môi óng ánh, thè lưỡ ra trêu tức, nói chuyện mang theo vào phần châm chọc.
- Đám khỉ già các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, mấy lão gia hỏa cùng khi dễ một tiểu nữ hài, không biết xấu hổ.
- Ca của ngươi Phong Phi Vân chính là ma đầu, mà ngươi là tiểu ma đầu giết người không chớp mắt, đừng có giả đáng thương trước mặt ta, không có nửa phần tác dụng, chỉ cần có thể trấn giết ngươi, lấy lớn hiếp nhỏ thì thế nào?
Một lão giả khác chân đạp xương khô, lơ lửng trên mặt đất, trong đôi mắt bắn ra vu quang to lớn, phong tỏa một phương không gian, áp bách khổng lồ làm mặt đất rung động.
Tiểu tà ma hai mắt mang theo tà khí và ma quang, điềm đạm đáng yêu nói:
- Các ngươi mới được là kẻ giết người không chớp mắt, tu sĩ Phong gia chúng ta bị các ngươi mai phục, tất cả mọi người bị các ngươi vây giết, chỉ có ta chạy ra, nếu tìm được ca ca, hắn nhất định sẽ ra tay giáo huấn các ngươi.
Ánh mắt nàng chảy nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn thống khổ, bị ba lão giả cự phách vây quanh, càng có ba bộ vu thi định trụ không gian giống như ba ngọn núi lớn áp lên đầu của nàng.
Rất nhiều người mang theo thần sắc đồng tình, trong lòng càng cảm thấy bất mãn với ba lão giả Ngọc Kiền vương triều, ba người này là tu sĩ cự phách mấy trăm năm, nhưng lại ra tay đối phó một tiểu nữ hài, thật sự đáng giận.
Đương nhiên cũng không ai dám ra mặt trào phúng, dù sao ba vị lão giả này đại biểu chính là Ngọc Kiền vương triều.
Lần này Ngọc Kiền vương triều phái rất nhiều cường giả đi tới Đồng Lô Sơn, trừ ba lão giả này ra, còn có bốn tên Vu sư tuyệt đỉnh, cũng đã sớm tiến vào Đồng Lô Sơn, cho dù người ở đây đánh bại ba lão giả này, thực sự thập phần sợ hãi bốn tên Vu sư kia, càng không ai dám đắc tội cả Ngọc Kiền vương triều.
Cũng chỉ có thể trách nàng đáng đời, ai kêu ca ca của nàng là Phong Phi Vân.
Phía dưới, Phong Phi Vân sắc mặt phát lạnh, tuy hắn không có lòng trung thành với Phong, nhưng mà dù sao trong máu của thân thể này là huyết dịch Phong gia, người Ngọc Kiền vương triều làm quá phận đã khiến hắn tức giận.
Liễu Duệ Hâm trên lưng Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo thần thái không vui, nói:
- Phong Phi Vân chính là đại ma đầu, nhưng mà tội không liên quan tới muội muội của hắn, Ngọc Kiền vương triều này thật đáng ghét, Quân sư huynh, Diệp sư tỷ, nếu không các ngươi giúp nàng đi.
- Việc này không cần xen vào mới tốt, Ngọc Kiền vương triều nội tình thâm hậu, cường giả như mây, một khi chúng ta ra tay, sẽ cho ngày chọc ra đại địch cho Nguyệt Tiên Giáo.
Quân Tam Thiên nói ra.
Diệp Ti Loan cũng không có ý định ra tay, cố kỵ rất nhiều.
Trong mắt Liễu Duệ Hâm mang theo thần thái thất vọng, sao có thể bởi vì sợ hãi mà vi phạm nguyên tắc đối địch chứ, nhưng mà trong mắt nàng mang theo hào quang, mang theo vẻ sùng bái nhìn về phía Lý Tiêu Nam, nói:
- Lý công tử, ngươi không phải nói ngươi bình thân xem thường nam nhân cưỡng ép nữ hài tử, cho dù có đại ân oán, cũng không dùng cô gái yếu ớt làm áp chế mà.
Lý Tiêu Nam tiêu sái tuấn dật cười cười, sau đó lắc đầu, nói:
- Tiểu tà ma đúng là làm việc quái đản, làm không ít chuyện ác, nếu có thể bắt nàng bức Phong Phi Vân là ma đầu kia đi vào khuôn khổ, cũng nên xem đây là thượng sách.
Liễu Duệ Hâm cau mày, trong lòng sinh ra thất vọng với Lý Tiêu Nam.
Những thiên chi kiêu tử, tiên môn trưởng lão đều sợ hãi rụt rè, thời điểm ra tay với tán tu Vân Phi Thiên đều rất tích cực, cũng rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng chân chính đối mặt với quái vật khổng lồ như Ngọc Kiền vương triều thì bó tay bó chân không dám xuất đầu.=