Bạch Nguyệt sứ giả lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, giọng nói lạnh giá.
- Ngươi chính là tán tu đả thương mấy đệ tử Nhật Nguyệt Tiên Giáo, còn bắt Duệ Hâm, tuyên bố muốn vơ vét tài sản Trấn Tiêu Cổ Kiếm?
Cánh tay Phong Phi Vân bị Liễu Duệ Hâm nắm, nàng giống như kẹo da trâu, căn bản không buông tay, kéo cũng không kéo được, mang theo nụ cười hả hê, cao ngạo và có chút điêu ngoa.
Diệp Ti Loan nói:
- Sư tôn, đây là hiểu lầm, tán tu đại thúc này là thế ngoại cao nhân, một hai câu không thể giải thích rõ.
Ánh mắt Liễu Duệ Hâm trợn tròn đầy kinh ngạc, sư tỷ mà nàng sùng bái lúc này đang nói giúp cho đại thúc ghê tởm, lúc trước bọn họ còn đại chiến một hồi đấy.
Trên mặt nàng đầy vẻ lo lắng, muốn nói cái gì nữa, nhưng lại bị Bạch Nguyệt sứ giả ngăn lại, nói:
- Việc này nói sau!
Rất hiển nhiên Bạch Nguyệt sứ giả càng tin tưởng Diệp Ti Loan nói hơn, cảm thấy Liễu Duệ Hâm chính là tâm tình thiếu nữ, nhìn việc không rõ ràng như Diệp Ti Loan.
Những trưởng lão Nhật Nguyệt Tiên Giáo nhìn thấy cây linh quả thụ này chính là Diệp Ti Loan tìm được đầu tiên, cả đám hưng phấn không thôi, không ngừng khen Diệp Ti Loan, chuyện này với Nhật Nguyệt Tiên Giáo là đại hỉ sự, nhưng mà khi biết tu sĩ tà đạo Ám Vực muốn nhúng chàm và đả thương Diệp Ti Loan, những trưởng lão này tức giận đùng đùng.
- Những tu sĩ tà đạo này lá gan càng lúc càng lớn, rõ ràng dám cướp đoạt trên đầu Nhật Nguyệt Tiên Giáo chúng ta.
- Nếu đã muốn chiến, vậy cứ đánh cho long trời lỡ đất.
...
Không có nói lời dư thừa, những trưởng lão Nhật Nguyệt Tiên Giáo tế linh khí ra, hơn mười kiện linh khí bay tới giống như mặt trời và mặt trăng, toàn bộ bầu trời biến sắc, bộc phát uy năng hủy thiên diệt địa, đánh ba cự đầu Ám Vực rút lui liên tiếp, căn bản không ngăn được đám lão gia hỏa đang tức giận này.
Cuối cùng ba cự đầu Ám Vực nhanh chóng bỏ chạy.
Bạch Nguyệt sứ giả cũng ra tay một lần, đánh ra nguyệt ấn chói mắt, đánh Tây Môn Túc Đức trong ba cự đầu trọng thương, hắn sợ hồn phi phách tán, chạy cực nhanh, lúc này nàng xem như báo thù cho Diệp Ti Loan.
- Không hổ là Nhật Nguyệt Tiên Giáo, cường giả rất nhiều,
Hai mắt Phong Phi Vân nhíu lại nhìn chằm chằm vào linh khí trên trời cao, trong lòng cảm thán.
- Khó trách dám khu trục quan viên triều đình, xưng hùng tại Đia Tử phủ, mấy ngàn tòa tiên môn phụ thuộc, đại giáo cổ xưa bực này nội tình không yếu hơn bốn đại môn phiệt, hơn nữa nói không chừng trong giáo còn có nửa bước chân nhân, thậm chí là lão gia hỏa chân nhân.
Diệp Ti Loan nhìn thấy thần sắc trong mắt Phong Phi Vân, cười cười, nàng duỗi ngón tay ngọc ra, nói:
- Nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân kia không, đó chính là sư thúc của ta, chính là một trong các truyền công trưởng lão Nhật Nguyệt Tiên Giáo, từ tám mươi năm trước đã là Thiên Mệnh thất trọng, hôm nay đã là Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, cũng thập phần xứng với đại thúc.
Nhìn qua nữ tử chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người thon dài, mặc quần áo màu tím, tế một kiện nhất phẩm linh khí, tay áo phất phơ trong gió, đúng là mỹ nhân thượng đẳng, Diệp Ti Loan không có lừa gạt hắn.
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:
- Lão phu tu luyện Đồng Tử Công của phật môn, không tiện gần nữ sắc.
Liễu Duệ Hâm ở rất gần hai người, tự nhiên cũng nghe được bọn họ nói rõ ràng, kinh ngạc nói:
- Diệp sư tỷ, sao ngươi giới thiệu Nhạc sư thúc cho đại thúc hèn mọn bỉ ổi này, hắn có điểm nào xứng đôi với Nhạc sư thúc.
- Lão phu... Hèn mọn bỉ ổi ở đâu?
Trán Phong Phi Vân đen lại.
Diệp Ti Loan cũng áy náy, nói:
- Duệ Hâm, đại thúc là người có bổn sự lớn, hơn nữa còn cứu mạng Ti Loan, không được nói lugn tung.
Phong Phi Vân ưỡn ngực, thần khí tự đắc, nhẹ nhàng vuốt chòm râu.
Liễu Duệ Hâm tự nhiên không có ác cảm quá lớn với Phong Phi Vân, ngược lại có vài phần hảo cảm, nhưng cảm giác thấy đại thúc này có vấn đề, đặc biệt là ánh mắt lúc hắn giao thủ với người khác, bộc lộ tài năng cao chót vót, căn bản không giống ánh mắt lão nhân mấy trăm tuổi.
Dương nhiên nàng bảo mẫu thân muốn phong bế tu vị Phong Phi Vân, bắt hắn về Nhật Nguyệt Tiên Giáo, tự nhiên không phải thật sự ngược đãi hắn, kỳ thật nàng cảm thấy đại thúc rất thú vị, muốn kéo hắn vào Nhật Nguyệt Tiên Giáo.
- Cũng đã giả trang thành đại thúc, còn có nhân duyên với nữ nhân như vậy, yêu ma chi tử không hổ là yêu ma chi tử.
Nhị đương gia ở đằng xa nói nhỏ, trên mặt mang theo hâm mộ và ghen ghét.
- Ngươi xác định hắn là Phong Phi vân?
Tu Hoa Thập Tam Nương không tin nói ra.
- Hẳn là hắn không nghi ngờ.
Nhị đương gia tròng mắt đảo một vòng, truyền âm nói:
- Một khi người Nhật Nguyệt Tiên Giáo rời đi, chung ta cùng ra tay buộc hắn trở về Hoàng Phong Lĩnh.
Tu Hoa Thập Tam Nương gật đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mang theo nụ cười kỳ dị trên mặt.
Xa xa, lỗ tai Phong Phi Vân động động, hắn tươi cười.
Ba cự đầu Ám Vực bị đánh lui, cường giả Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng trở về, đáp xuống linh quả thụ phong cách cổ xưa kia, một đám tu sĩ tiên y bồng bềnh vây quanh linh quả thụ tán thưởng không thôi, không ngừng trao đổi với nhau.
Không bao lâu sau, Bạch Nguyệt sứ giả mang theo Diệp Ti Loan một trước một sau đi tới bên cạnh đám người Phong Phi Vân, trên người Bạch Nguyệt sứ giả ít đi vài phần lạnh lùng, nhiều ra mấy phần tươi cười hiền lành, ánh mắt đảo qua người tiểu tà ma, cười nói:
- Phong gia tiểu tà ma, hôm nay trưởng thành thành đại mỹ nhân, nếu Thiên Toán thư sinh phổ lại mỹ nhân bảng, Phong cô nương chắc chắn đứng trước ba, thật sự là thiên chi kiều nữ đương thời.
Bạch Nguyệt sứ giả nói một câu lộ ra rất nhiều tin tức, xem ra Nhật Nguyệt Tiên Giáo đã tiếp xúc người Phong gia, nói không chừng đã kết minh, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ vậy.
Tiểu tà ma đang chơi đùa với đạm đạm, tuy duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, nhưng mà tính trẻ con không mất, ham chơi rất nặng, chỉ cười cười với Bạch Nguyệt sứ giả, kêu một tiếng tiền bối.
Lông mày Bạch Nguyệt sứ giả nhíu lại, ba người còn lại nàng hoàn toàn không biết, vôn dùng thân phận của nàng không cần thiết phải nhận ra những tán tu này, nhưng mà Diệp Ti Loan biết mấy tán tu này bỏ ra khí lực lớn giúp bọn họ đạt được linh quả thụ, cho dù từ mặt nào mà nói Bạch Nguyệt sứ giả cũng nên đáp tạ một phen.
Diệp Ti Loan giới thiệu với Bạch Nguyệt sứ giả.
- Vị đại thúc này... Vân tiền bối, chính là đệ tử tục gia phật môn, tinh thông đan đạo và tầm bảo thuật, phương diện trận pháp cũng có thành tự cực cao.
- Nha
Bạch Nguyệt sứ giả xem trọng Phong Phi Vân hơn mấy lần, một cự phách có lẽ nàng sẽ không quá đặt trong lòng, nhưng nếu là cự phách luyện đan sư hoặc tầm bảo sư thì khác hoàn toàn.
Địa vị ăm dại Huyền sư không phải tầm thường.
Diệp Ti Loan chính là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Nguyệt sứ giả, mắt cao hơn đầu, rất ít tán dương một ai, đây là lần đầu tiên tán dương tán tu này cao như thế.