Linh Chu

chương 1276: trời long đất lở (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám tu sĩ Thái Dương tiên giáo mắt tròn mắt dẹt. Đây là mai rùa gì mà mấy trăm vạn tu sĩ không đánh bể được?

- Tới lượt ta.

Phong Phi Vân bay ra khỏi mai rùa, cùng sử dụng Hỏa Luân Dương, huyết nhân thần quán. Hai trấn thế sát binh bộc phát chiến uy vô song trên đời, chiếu một góc trời thành màu đỏ, nhuộm không trung đỏ như máu.

Đây là cuộc đồ sát.

Một luồng sát quang trấn thế sát binh rơi xuống dung luyện trăm dặm thành dung nham, bao nhiêu tu sĩ bị luyện chết.

Các đệ tử Thái Dương tiên giáo gào thét chạy trốn, trước công kích của trấn thế sát binh thì bọn họ không có chút sức chống lại.

Đây là hình ảnh vô cùng rung động hồn người, đám Thần Võ quân trên tường thành giật mình không nói nên lời. Đặc biệt tướng lĩnh Thần Võ quân Thần Vương phủ từng đi theo Phong Phi Vân nghiêm nghị đứng thẳng.

Một tướng quân Thần Vương phủ cười to bảo:

- Thấy chưa? Vào phút mấu chốt toàn nhờ Thần Vương đại nhân ra tay, Khí thế nghịch thiên xoay chuyển Càn Khôn.

Thần tướng khác của Thần Vương phủ nói:

- Chỉ có Thần Vương đại nhân mới có dứt khoát như thế, trong thiên quân vạn ãm giết quân giặc như xắt rau.

- Nhớ năm xưa Thần Vương tức giận vì hồng nhan, dẫn huynh đệ chúng ta lao vào Thần đô, san bằng Thiên Kim Nhất Tiếu lâu. Sự quyết đoán đó từ khi từ xưa đến nay dựng nước đến nay chưa từng có.

Chiến tướng Thần Võ quân từng đi theo Phong Phi Vân sóng lòng trào dâng. Trong lòng bọn họ luôn xem Phong Phi Vân là Thần Vương, rất muốn loa ra Thần đô ngay bây giờ, chiến đấu cùng hắn. Nhưng bọn họ biết Thần đô giờ do ba vị đế hoàng Nữ Đế, thái thượng Tấn đế, Tấn đế cai trị, bọn họ phải phục tòng quân lệnh, nếu không sẽ gặp nạn.

Long La Phù mặc đế bào đứng trên tường thành cao như ngọn núi, vô số khí long hoàng lượn lờ quanh thân. Ánh mắt Long La Phù lạnh băng nhìn Phong Phi Vân phương xa chiến đấu như thần linh.

Long La Phù lạnh lùng cười:

- Chỉ biết cậy mạnh trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, một người dù mạnh đến mấy cũng có hạn.

Đấu Chiến Thiên Hầu mắt như quả cầu lửa, rất muốn lao ra ngoài thành chiến đấu trời long đất lở:

- Tấn đế, hiện tại sĩ khí Thần Võ quân cao chưa từng có. Nên mở trận pháp, giết ra ngoài thành, quyết tử chiến!

Long La Phù nói:

- Nữ Đế sớm dặn dò, chưa đến lúc quyết tử chiến.

Tóc Dực Thiên Hầu sắp dựng đứng, chiến mâu phát ra thần hoa đỏ lấp lánh:

- Sĩ khí lên cao thì phải chiến đấu, huống chi sức chiến đấu của Thần Vương tuy mạnh nhưng chỉ có một mình. Nếu chúng ta ra tay vào lúc này, liên kết với hắn từ xa khuếch trương chiến quả gấp vô số lần. Nếu Thần Vương thua trận thì sĩ khí sẽ giảm thấp. Mong Tấn đế suy nghĩ lại, đừng bỏ qua chiến cơ tốt nhất.

Long La Phù quay đầu, lạnh lùng liếc Đấu Chiến Thiên Hầu, Dực Thiên Hầu.

Mắt Long La Phù lạnh băng vô tình nói:

- Phong Phi Vân đã không còn là Thần Vương của Thần Tấn vương triều, hy vọng các ngươi hãy nhớ rõ điều này.

Đế uy mênh mông, long khí vòng quanh thân Long La Phù. Nàng nhìn hướng Thái Vi nữ thần, ánh mắt phức tạp, tay trắng siết chặt cuối cùng thả lỏng. Long La Phù vuốt bụng mình, thânh ình yêu kiều đứng thẳng.

Dực Thiên Hầu, Đấu Chiến Thiên Hầu cắn chặt răng, siết chiến mâu cuối cùng thả lỏng, giậm chân xoay người đi.

Lệ khí trên người Đấu Chiến Thiên Hầu rất nặng, nếu không phải Thần đô nguy hiểm thì mới rồi gã đã vỗ chết Long La Phù.

Đấu Chiến Thiên Hầu nói:

- Long La Phù thật đáng hận, nàng đã quên năm xưa là ai trợ giúp nàng lên ngôi Tấn đế sao?

- Nữ nhân làm đế hoàng vốn đã buồn cười, theo ta thấy nàng ghen tỵ Thần Vương đại nhân chiến đấu vì Thái Vi nữ thần nương nương.

Long Xuyên Phượng từ trên trời giáng xuống trước mặt hai thiên hầu.

Đấu Chiến Thiên Hầu, Dực Thiên Hầu cung kính quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:

- Thuộc hạ bái kiến lão Thần Vương!

Long Xuyên Phượng gật đầu kêu hai người đứng dậy:

- Ta đã nghe những lời các người vừa nói. Bây giờ Thần đô hỗn loạn, Sau này đừng nói lời như thế nữa, sẽ ảnh hưởng quân tâm.

Dực Thiên Hầu nói:

- Mạc tướng biết lỗi. Nhưng Long . . . Tấn đế thật không nể tình, nói sao thì tiểu Thần Vương từng trợ giúp nàng lên ngai vàng, vậy mà trở mặt nhanh như lật bánh trán, khiến người quá thất vọng.

Long Xuyên Phượng nói:

- Chiến tranh không bàn chuyện tình cảm, thêm nữa cuộc chiến hiện tại do một tay Nữ Đế bố cục, lên kế hoạch, Tấn đế không quyết định được. Mới rồi ta đi đế cung một chuyến gặp Thái thượng Tấn đế. Người cho ta xem đế chỉ viết từ nửa năm trước.

Long Xuyên Phượng lấy đế chỉ vàng kim giao cho hai thiên hầu thân tín xem.

Đấu Chiến Thiên Hầu đọc nội dung đế chỉ xong suýt ném xuống đất, gainạ run người chửi:

- Đàn bà thúi Long La Phù, từ nửa năm trước đã muốn bãi miễn vị Thần Vương của tiểu Thần Vương! Cho rằng Thần Vương phủ dễ chọc sao?

Tính cách Đấu Chiến Thiên Hầu nóng nảy, lúc trước gọi Long La Phù là Tấn đế nhưng giờ đọc dế chỉ xong không kiềm được nữa, gọi thẳng tên nàng, chửi thúi đầu. Đây là tội lớn chém đầu, nhưng Đấu Chiến Thiên Hầu không sợ, bây giờ gã rất muốn vác chiến đao đi giết vua.

Ánh mắt Long Xuyên Phượng âm trầm, lạnh lùng quát:

- Thiên Nộ!

Đấu Chiến Thiên Hầu nghe lão Thần Vương nghiêm túc, lạnh lùng gọi tên mình thì biết mới rồi đã giận quá lỡ mồm.

Đấu Chiến Thiên Hầu rất tôn kính lão Thần Vương, vội quỳ xuống đất, hai tay nâng đế chỉ nói:

- Thuộc hạ biết lỗi!

Long Xuyên Phượng hiểu tính cách của Đấu Chiến Thiên Hầu, là loại người dám xông thẳng vào Thái Tể phủ giết người.

Long Xuyên Phượng lắc đầu, nói:

- Đứng lên đi.

Long Xuyên Phượng mở miệng nói:

- Học Túc, ngươi thấy đế chỉ này như thế nào?

Dực Thiên Hầu điềm tĩnh hơn nhiều, gã cầm đế chỉ xem một lúc, nói:

- Đế chỉ này viết vào nửa năm trước, khi ấy Thái thượng Tấn đế chưa xuất quan, Nữ Đế không quay về nhưng Tấn đế không ban lệnh, thật lạ.

- Bởi vì dù nàng ban quyển đế chỉ này ra cũng không thể làm gì Thần Vương.

Long Xuyên Phượng nói:

- Sắc phong, bãim iễn Thần Vương do trưởng lão hoàng tộc trong thánh địa quyết định, Tấn đế không có tư cách đó.

Long Xuyên Phượng dừng một lúc, nói tiếp:

- Đương nhiên Nữ Đế có tư cách, năng lực đó.

Dực Thiên Hầu nói:

- Vậy càng lạ nữa. Tấn đế thông minh tuyệt đỉnh, đã biết rõ không làm gì tiểu Thần Vương được tại sao còn viết ra quyển đế chỉ này, và đọng lại nửa năm không phát ra?

Long Xuyên Phượng cười nói:

- Ngươi thử nghĩ xem nếu đế chỉ được ban bố sẽ có kết quả gì?

Dực Thiên Hầu trả lời:

- Thần Vương và Tấn đế không hợp là việc lớn, triều đình xôn xao, quốc nạn ngập đầu, chuyện ngươi sẽ gây ra xôn xao lớn.

Long Xuyên Phượng lắc đầu, nói:

- Lý do Tấn đế bãi miễn Phi Vân là vì Nguyệt công chúa chết. Phong Phi Vân không cưới công chúa hoàng tộc thì không có tư cách trở thành vương khác họ của Thần Tấn vương triều, mọi chuyện hợp tình hợp lý.

- Thần Vương và Tấn đế không hợp, việc lớn như vậy sẽ kinh động túc lão trong hoàng tộc Thần đô ra. Vì bảo đảm triều đình ổn định, chỉ có một cách.

Dực Thiên Hầu nhíu mày nói:

- Khiến tiểu Thần Vương kết hôn với công chúa khác . . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio