- Kiếp trước nàng là con chuột sao?
Phong Phi Vân ngoái đầu liếc Du Tử Lăng, lại quay sang nhìn bên ngoài nhà tù:
- Dưới đất có giáp da yêu, tự mình nghĩ cách chạy đi.
Roẹt roẹt!
Phong Phi Vân nói xong xé áo đạo trên người nữ yêu tinh rách mấy miếng lộ đùi ngọc trắng nõn, bụng phẳng, rốn gợi cảm, ngực to. Phong Phi Vân kéo tóc nữ yêu tinh ra ngoài nhà tù ném cái bịch xuống đất, làm mấy Bạch Chu yêu tinh lặng lẽ bao vây hắn giật mình vội thụt lùi.
Phong Phi Vân vừa cột lại dây lưng vừa nói tục:
- Thân thể Địa Thọ Tinh Nữ yếu qua, lão tử chưa đâm mấy cái đã chết, chán.
Phong Phi Vân ngước nhìn đám Bạch Chu yêu tinh, chỉ vào xác nữ quần áo tả tơi dưới đất, cười dâm:
- Còn có nhiệt độ, nếu các ngươi có hứng thú thì lấy dùng đi.
Du Tử Lăng núp trong nhà tù mới mặc giáp da vào, nghe bên ngoài Phong Phi Vân nói tục thế là lại nghiến răng.
Phong Phi Vân khiêng chiến kiếm, miệng ngâm nga nghênh ngang ra khỏi chiến lao Bạch Chu yêu tộc.
Một nam nhân trung niên từ đằng sau chạy đến, từ xa hét lên:
- Yêu tướng đại nhân, yêu tướng đại nhân, chờ ta với!
Phong Phi Vân vốn định tìm doanh trướng của Phi Viện công chúa, nghe Sau lưng có người kêu thì dừng bước, nhìn nam nhân trung niên chạy tới.
Phong Phi Vân nghi hoặc hỏi:
- Yêu tướng đại nhân? Ngươi đang kêu ta?
Nam nhân trung niên cung kính hành lễ với Phong Phi Vân:
- Đúng là kêu đại nhân.
Nam nhân trung niên là phản đồ nhân loại, hình như tên Cố Trường Không, lại là họ Cố?
Gần đây Phong Phi Vân rất ghét người họ Cố, nên hắn không khách sáo với nam nhân trung niên tên Cố Trường Không.
Một tay Phong Phi Vân chống hông, kiêu căng nói:
- Ngươi là cái khỉ gì? Kêu lão tử làm chi?
Dường như Cố Trường Không đã lĩnh giáo tính cách của Phong Phi Vân nên vẫn cười toe toét:
- Yêu tướng đại nhân là thuộc hạ của Bạch Di đại nhân, địa vị cao quyền trọng, có địa vị hết sức quan trọng trong đại quân yêu tộc. Tiểu nhân vừa gặp yêu tướng đại nhân đã phục sát đất, đặc biệt đuổi theo bày tỏ lòng sùng kính với đại nhân.
Phong Phi Vân rùng mình ghê tởm, nhưng phải nói nam nhân trung niên tên Cố Trường Không giỏi vuốt mông ngựa, là nhân tài.
Phong Phi Vân hắng giọng:
- Ngươi nói rất đúng, rốt cuộc ngươi tìm lão tử làm gì?
Cố Trường Không khom người, cười nịnh nói:
- Nghe bảo lần này đại quân yêu tộc đi mở một tòa mộ táng thánh linh. Tiểu nhân chỉ nghe nói, nghe nói thôi.
Hóa ra là đến tìm hiểu tin tức.
Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, biểu tình nghiêm túc nói:
- Thấy ngươi cũng biết điều, ta sẽ cho ngươi biết vài điều bí mật.
Cố Trường Không lộ vẻ mừng rỡ, vãnh tai nghe.
Phong Phi Vân bí hiểm nói:
- Chúng ta sắp đi mở mộ táng Bạch Chu thánh tổ, bên trong có thánh linh dụng cụ Bạch Chu thánh tổ để lại, Vạn Kiếp Bất Tử Công, thánh linh truyền thừa . . . Ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe, tuyệt đối đừng lộ ra ngoài.
Tim Cố Trường Không đập nhanh, món nàoPhong Phi Vân nói cũng là thánh vật vô thượng, biết bao người thèm muốn.
Cố Trường Không vỗ ngực bảo dảm:
- Ta chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này như bưng!
- Bởi vì thời gian vội vàng, trong Bạch Chu yêu tộc chúng ta không có cường giả tọa trấn, nếu ai truyền tin cho bên nhân loại thì rắc rối to. Trung cổ thế gia nào cũng có thể ăn chúng ta, nên en hớ giữ kín. Không được lộ tin ra, nếu không chúng ta tiêu đời.
Phong Phi Vân nói xong cười dài rời đi.
Cố Trường Không nhìn bóng lưng Phong Phi Vân, nụ cười dần trở nên âm trầm. Cố Trường Không vội bay ra ngoài, trốn sau núi doanh địa không người, múa bút viết một phong ngọc thư, vỗ nát hư không bỏ ngọc thư vào.
- Một đám yêu tộc não rỗng, cho rằng phong lại tu vi của ta được sao? Đâu dễ vậy!
Cố Trường Không không còn bộ dáng rụt rè, vẻ mặt độc ác.
Cố Trường Không nhỏ giọng nói:
- Thánh linh dụng cụ, Vạn Kiếp Bất Tử Công, thánh linh truyền thừa, ha ha ha ha ha ha! Lần này ta lập công lớn, nếu Cố gia cướp được Không Vũ thì sẽ càng huy hoàng hơn hiện tại!
Cố Trường Không mong chờ Cố gia phái cường giả đến giành mộ táng Bạch Chu thánh tổ.
Phong Phi Vân rón rén đến trung tâm đại doanh yêu tộc.
Đại doanh Bạch Chu yêu tộc phủ mấy ngàn dặm, các tòa doanh địa, chiến thú khắp nơi. Trong dãy núi trập trùng toàn là quân sĩ yêu tộc đi tuần tra.
Lúc này Phong Phi Vân thấy bóng dáng quen thuộc trong đêm, là bà lão kia. Bà lão cầm cây gậy như hồn ma xuyên qua núi non, bộ dạng lén lút đáng ngờ.
Là bà lão bán tin tức cho Phong Phi Vân.
- Bà ta cũng chạy vào đại doanh yêu tộc?
Lai lịch của bà lão không nhỏ, biết nhiều chuyện bí ẩn, thấy bà lão lẻn vào đại doanh yêu tộc thành công thì biết thực lực khá mạnh.
Phong Phi Vân đi theo bà lão, muốn nhìn xem bà lão định làm gì.
Bà lão xuyên qua các doanh trướng, đi giữa núi non thẳng hướng trung tâm đại doanh yêu tộc. Cuối cùng bà lão dừng lại bên ngoài tòa thành sắt bay, yêu khí trong thành sắt như nước lũ, tử khí âm terầm, có trọng binh canh gác.
Bà lão đi lòng vòng ngoài thành sắt, dường như đang tìm cách lẻn vào.
- Chỗ này là đâu?
Phong Phi Vân nhìn tòa thành sắt bay, cảm giác bên trong tử khí âm trầm, mùi máu khiến người buồn nôn bay ra.
Bà lão đột nhiên biến mất.
Phong Phi Vân tìm kiếm bà lão khắp nơi, đột nhiên vai bị người vỗ, Sau lưng vang tiếng ho khan già nua.
- Tiểu tử, ngươi đi theo bà lão như ta trèo đèo lội suối, thập thò lén lút, hay tính tìm ta trả tiền?
Bà lão vòng ra trước mặt Phong Phi Vân, híp mắt nhăn nheo, móc giấy nợ từ trong ngực ra, xòe bàn tay khô quắt.
Phong Phi Vân hiện là tóc dài màu xanh, yêu khí tràn đầy nhưng vẫn bị bà lão nhận ra.
Linh thạch, đương nhiên Phong Phi Vân không còn một xu.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tiền bối nói đùa, mở miệng đã đòi tiền rất là tổn thương tình cảm.
Nghe ra Phong Phi Vân không tìm mình trả tiền, sắc mặt bà lão thayh đổi ngay. Bà lão cất sáu tờ giấy nợ, phớt lờ Phong Phi Vân. Bà lão n hìn chằm chằm thành sắt bay, thừa dịp trống lẻn vào trong.
Trận pháp ngoài thành sắt không thể ngăn cản nàng.
Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la, lặng lẽ chuồn vào. Phong Phi Vân rất muốn biết bên trong có cái gì.
Sau lưng vào thành sắt, mùi máu đậm đặc ập vào mặt, các tử khí khổng lồ. Cảm giác như vào quỷ thành chết chóc, âm u khủng bố.
Xung quanh bị huyết khi bao phủ, lửa ma trời nhấp náy.
Đột nhiên trong huyết khí phát ra tiếng gầm giận dữ. Áng mây lửa yêu giáng xuống biến ra mồm máu to nuốt Phong Phi Vân.
Phập!
Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra biến thành chiến đao, một nhát chém mồm máu to, xông qua.
Sâu trong thành sắt lại có khí tử vong oanh kích, biến thành bàn tay to kinh thiên. Bàn tay không giống tay người, hơi giống chân voi, vuốt sư tử thần. Lòng bàn tay đầy tia chớp mênh mông, làm thiên địa rung rinh.
Bùm!
Bà lão không biết từ đâu chui ra, cây gậy huơ trên cao điểm vỡ chưởng ấn to.
Bà lão vừa ho khục khặc vừa nói:
- Đứa nhỏ xui xẻo, ngươi không có năng lực xông vào chỗ này.