Linh Chu

chương 147: thiên tủy xá lợi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tửu Nhục hòa thượng mặt mày đầy vẻ mệt mỏi, đôi bàn tay chắp tay trước ngực làm ngưng tụ ra một pho tượng Phật màu vàng trông nghiêm túc vô cùng. Lão liền giống như một vị Chân Phật đang trấn áp Cự Ma.

- Đây chính là đại sự liên quan đến muôn dân thiên hạ, nếu mà để cho Tiêu Nặc Lan sống lại, với oán khí trong thân thể, đến lúc đó nhất định máu chảy thành sông, núi thây biển máu...

Tửu Nhục hòa thượng nói năng chuẩn xác, ngôn từ hùng tráng lộ vẻ liên quan đến bá tánh trăm họ, nói thật hay khiến người ta không thể không cảm động.

Chỉ là trên ngực hòa thượng nọ lại có hình xăm Thanh Long Bạch Hổ, mặt mày thì dữ tợn nên lại làm cho người ta không thể không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của lão.

Phong Phi Vân nghe những lời ngời ngời đại nghĩa này, đều phải nổi da gà mà nói;:

- Ta kệ lão. Nếu chuyện này quan hệ trọng đại như thế, một mình lão tại sao không đi?

Nói giỡn, nữ thi kia mặc dù bây giờ vẫn còn chưa sống lại, nhưng mà cũng đã vô cùng nguy hiểm. Người bình thường vẫn chưa đi đến trong vòng mười trượng quanh nàng liền bị sát khí trong thân thể nàng cắn nát.

Hơn nữa ngay cả tổ sư cấp bậc Cự Kình đều không thể làm gì được nàng. Nay chỉ dựa vào hai con tép riu Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết mà muốn đi trấn áp nàng, quả thực chính là người si nói mộng.

Lại nói vào giờ phút này ở bên ngoài Thần Miếu đang tụ tập nhiều cường giả như thế từ mỗi thế lực lớn. Người nào mà không phải vì của quý trong Thần Miếu cùng với Linh Tuyền đang trôi nổi chung quanh nữ thi kia. Một khi có người thật sự đến gần một khối nữ thi kia, nhất định khiến cho mọi người vây công. Đến lúc đó coi như là một vị Cự Kình đều phải bị nện thành mảnh vụn.

Vị Tửu Nhục hòa thượng này thì cứ ở chỗ này làm chó giả chết, lại muốn để cho Phong Phi Vân đi mạo hiểm thay lão. Chuyện như vậy ai đi làm, người đó chính là kẻ ngu thứ hai.

- Tiên Tuyết, chúng ta đi thôi. Ca ca mang muội rời khỏi địa phương quỷ quái này!

Phong Phi Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Phong Tiên Tuyết, đang muốn dẫn nàng rời đi.

Chà!

Tay nàng lạnh như băng dị thường, cái giá lạnh làm cho toàn thân Phong Phi Vân rùng mình một cái, thật giống như vừa nắm vào một khối Hàn Băng.

Giờ phút này Phong Phi Vân mới nhận thấy được chỗ không đúng. Khó trách nha đầu kia từ đầu đến giờ đều cũng không mở miệng nói một câu. Thì ra nàng đang bị đông lạnh dữ dội đến như vậy. Trên làn da đều kết một tầng sương trắng, môi không ngừng run rẩy, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh. Giọt mồ hôi hột còn không kịp nhỏ xuống thì tiếp theo liền đã đóng băng, dính khắp mặt mày nàng.

Nàng thật giống như đã biến thành một pho tượng bằng băng!

Nàng đã bị lạnh đến cốt tủy, trực tiếp rúc vào trong lòng Phong Phi Vân mà nói run run:

- Hảo... Lạnh quá, lạnh quá, ôm muội được không ?

Phong Phi Vân vội vàng cởi y phục trên người xuống, khoác vào trên thân thể mềm mại cho nàng. Hai tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ của nàng, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để giúp nàng chống lại cái lạnh.

- Tại sao có thể như vậy, với tu vi của muội mà lại đều không thể áp chế khí lạnh trong thân thể. Này, Đại hòa thượng, có đúng là lão cho nàng ăn độc dược không ?

Phong Phi Vân hàm răng cắn chặt, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp kia của Phong Tiên Tuyết liền thấy đau lòng một hồi.

- Không, rõ ràng là chính nàng ta phát bệnh, lại đi trách Lão Tử... Lão nạp hạ độc, cái này không khoa học a!

Tửu Nhục hòa thượng đáp.

Phong Phi Vân có hơi sửng sốt:

- Phát bệnh, bệnh gì?

Cho tới bây giờ hắn vẫn còn không có nghe nói qua tu tiên giả cũng bị ngã bệnh. Bởi càng là người có tu vi uyên thâm, lại càng là có thể ngăn cản tật bệnh và sinh tử. Tu vi của Phong Tiên Tuyết so sánh Phong Phi Vân chỉ cao hơn chớ không thấp hơn, làm sao có thể phát bệnh đến dữ dội như vậy ?

- Nàng trời sinh phật cốt, trong thân thể tự hình thành sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi Tử, đối với người tu phật mà nói thì cái này quả thực chính là Phật Môn thánh thể. Tương lai có thể thành Phật, thành Bồ Tát. Nhưng mà đối với người không tu phật mà nói, cái này cũng là một loại bệnh nan y. Từ mười bốn tuổi bắt đầu sẽ phát bệnh, lần sau so với lần trước dữ dội mãnh liệt hơn, có rất ít người có thể sống quá mười sáu tuổi...

Tửu Nhục hòa thượng nói lải nhải.

Phong Tiên Tuyết toàn thân co giật, một câu cũng đều nói không nên lời, mà ngay cả hơi thở đều đã sắp đình chỉ, trái tim đều bắt đầu đập chậm dần, huyết dịch trong thân thể nàng tựa hồ đều đã bị đông lạnh đọng lại.

Phong Phi Vân trong lòng sốt ruột, hắn đá một cước mãnh liệt vào cái đầu trọc lóc của Tửu Nhục hòa thượng mà mắng to:

- Con lừa già ngốc, Lão Tử chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể cứu được nàng. Ngươi nói thừa nhiều như vậy để làm chi?

- Khụ khụ, cái...này... Chỉ cần mặc Nạp Lan Phật Y ở trên người của nàng, là xá lợi hàn độc trên người nàng có thể tạm thời bị trục xuất. Nhưng nếu muốn hoàn toàn trị bệnh trên người nàng thì nhất định phải cùng lão nạp tu luyện 《 Thương Sinh Cổ Kinh 》, gia nhập Phật Môn ta, làm một nữ ni cô...

Tửu Nhục hòa thượng tựa hồ tính tình tương đối tốt, mặc dù bị Phong Phi Vân đá một cước ở trên đầu, nhưng mà không tức giận, lại bắt đầu nói lải nhải.

Phong Phi Vân nào có còn nghe được lão đang nói cái gì. Hắn vội vàng nhặt Nạp Lan Phật Y trên mặt đất lên, sau đó cẩn thận giúp nàng mặc vào trên người, cài xong cúc áo rồi lẳng lặng quan sát sự thay đổi của nàng.

Một kiện Nạp Lan Phật Y này mặc ở trên người Phong Phi Vân thì chỉ như một kiện áo vải sam bình thường. Nhưng sau khi mặc trên người Phong Tiên Tuyết thì lại lập tức sinh ra sự biến hóa kỳ diệu, phát sinh cộng hưởng thần kì.

Chiếc áo vải phật sam vốn có màu xám như chì, giờ phút này quét sạch một lượt tất cả vẻ cũ kĩ ngày xưa. Mỗi một sợi vải vóc đều phát ra ánh sáng xanh nhạt, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng tia sáng xanh như tơ lưu động bên trên bề mặt vải. Chúng đan vào nhau tạo ra những đạo thánh ấn Phật Môn.

Có cái giống như ấn của Phật Đà, có cái tựa ấn của Âm Dương Bồ Tát, ấn của Kim Cương phật ma....v..v...!

Hào quang phật y trên người nở rộ càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng thánh khiết. Mà lớp ngụy trang trên mặt Phong Tiên Tuyết cũng bị phật quang hòa tan, để lộ ra dung mạo vốn có của nàng. Gương mặt đẹp như tranh, sóng mắt trêu người, mũi ngọc thanh tú cao thẳng, môi đỏ óng ánh.

Đây mới là bộ dáng vốn có của nàng, so sánh với dáng vẻ lúc đầu của nàng thì đẹp hơn không chỉ gấp hàng chục lần. Đó cũng là vì sao lúc nàng đóng nữ giả nam trang thì có thể tuấn tú khác người bình thường, bị Phong Phi Vân gọi là "Yêu nam".

Nếu mà vẻn vẹn chỉ là từ mức độ xinh đẹp mà nói, Phong Tiên Tuyết so sánh Đông Phương Kính Nguyệt căn bản không kém bao nhiêu, đều là tồn tại làm điên đảo chúng sinh. Chỉ là bọn họ đều ở lấy phương thức không giống nhau để che giấu sự xinh đẹp của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio