Phong Phi Vân đứng trên Vạn Thư Nhai, ngắm nhìn tòa Tiên Cung lơ lửng giữa mây trắng ở xa xa, đó chính là cung điện nghị sự của Lưu Ly gia tộc, "Tề Thiên cung", cũng là nơi quyền uy nhất cả Diệp Hồng Cảnh, ở đó nếu có một mệnh lệnh truyền ra, liền có thể điều động Vực Chủ khắp nơi.
Đương nhiên muốn đi vào Tề Thiên cung, ít nhất cũng cần tu vị cấp bậc Vũ Hóa, tu sĩ trẻ tuổi chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Phong Phi Vân sờ lên cằm, nói:
- Vị cảnh chủ kia của các ngươi ngược lại có chút mạnh.
- Sự cường đại của cảnh chủ đại nhân không phải ngươi có thể tưởng tượng đâu, mặc dù mới tu luyện hơn hai nghìn năm, nhưng ở trên Vạn Tộc Chiến Trường đã có được quân công cấp bậc Chiến Thần, trong toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cũng là tồn tại có uy danh hiển hách.
Lưu Tô Hồng kính nể nói.
"Chiến Thần" đã là vinh dự cao nhất của nhân loại, cần lập một trăm triệu điểm quân công, mới có thể có được loại xưng hô vinh dự này.
Phân lượng của Chiến Thần cũng hơn xa những Đại Hiền Giả kia.
- Vậy hắn là đệ tự của nhất mạch nào?
Phong Phi Vân càng quan tâm đến vấn đề này hơn.
Thần sắc Lưu Tô Hồng trở nên ngưng trọng, có chút nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử, sau đó nói:
- Hắn là cha ruột của Lưu Tô Tử.
Sắc mặt Phong Phi Vân cũng có chút biến đổi, nói:
- Vậy ngươi vẫn đấu với nàng, đây không phải là muốn chết sao, xong rồi, xong rồi, vị cảnh chủ đại nhân kia của các ngươi khẳng định thiên về phía Lưu Tô Tử, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta sẽ khó giữ được rồi, nếu không chúng ta bỏ trốn đi?
Lưu Tô Hồng liếc Phong Phi Vân, nói:
- Tranh giành người thừa kế cảnh chủ, cảnh chủ cũng không thể nhúng tay, huống hồ toàn bộ Lưu Ly gia tộc cũng không phải chỉ do một mình cảnh chủ định đoạt, thất mạch lão tổ đoàn cũng có sức nặng rất lớn.
- Thất mạch lão tổ đoàn?
Phong Phi Vân nói.
Lưu Tô Hồng nói:
- Thất mạch lão tổ đoàn tổng cộng do hai mươi mốt người tạo thành, tuyển ra từ trong các vị lão tổ từ tuổi đến tuổi, cùng cảnh chủ cùng nhau quản lý Diệp Hồng Cảnh và Lưu Ly gia tộc, 'Lão tổ đoàn' mỗi sáu ngàn năm thay đổi thành viên một lần, thành viên lão tổ đoàn mỗi ngàn năm sẽ tiến hành một cuộc tỷ thí, sau đó chế định bài danh, do đó quyết định quyền nói chuyện và lực ảnh hưởng của thành viên lão tổ đoàn.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Tứ tổ và Lục tổ đều là thành viên Thất mạch lão tổ đoàn rồi?
- Đúng là như thế, nhất mạch chúng ta tổng cộng có tám vị lão tổ trở thành thành viên Thất mạch lão tổ đoàn, quyền nói chuyện không thể coi thường.
Lưu Tô Hồng vẫn tràn đầy tự tin, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ.
Đã biết rõ lão ngoan đồng chính thức của Lưu Ly gia tộc sẽ không hiện thân, hiện giờ những người này chính là cường giả bên ngoài của Lưu Ly gia tộc.
Nội tình những Viễn Cổ cự đầu này thật sự không thể coi thường.
Phong Phi Vân càng thêm đau đầu, xem ra muốn chạy ra Cảnh Chủ Phủ thật sự là chuyện khó lớn lên trời, đáng chết hơn là cảnh chủ đại nhân còn là phụ thân của đối thủ cạnh tranh, thật sự càng thêm hung hiểm rồi.
Phong Phi Vân không khỏi nhìn thoáng qua Lưu Tô Tử, nàng tựu đứng cách đó không xa, nhìn qua "Tề Thiên cung" xa xa, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt Phong Phi Vân, nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt co rụt lại, âm thầm truyền âm nói:
- Đã sớm bảo ngươi xéo đi, lại luôn không nghe khuyên bảo, hiện giờ nhìn chằm chằm ta thì làm được gì, ta cũng không thể nào cứu được ngươi.
Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, truyền âm nói:
- Còn không phải bị vị Thủy Nguyệt Thánh Nữ kia làm hại sao, nếu không phải nàng nói ra Đại Khôi Lỗi Thuật thì cũng sẽ không gây ra sóng gió lớn vậy rồi.
- Hiên Viên Nhất Nhất.
Lưu Tô Tử nói.
- Là Hiên Viên Anh Vũ.
Phong Phi Vân sờ sờ mũi, nói:
- Lại nói nàng đi nơi nào rồi, nàng phải là không muốn gặp mặt ta, còn ngồi xổm cạnh góc tường vẽ vòng tròn không?
Lưu Tô Tử không ngừng dao động quạt xếp, sau đó trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, Thủy Nguyệt Thánh Nữ há ngươi muốn gặp là gặp.
Đúng lúc này, tâm tư Phong Phi Vân ngưng tụ, đột nhiên cảm giác mình dừng lại ở Cảnh Chủ Phủ tuy rằng rất nguy hiểm, sát cơ khắp nơi, nhưng lại an toàn hơn bên ngoài nhiều.
Ở di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành, mình bị rất nhiều cường giả nhìn thấy, có thể tưởng tượng, một khi mình ra khỏi Cảnh Chủ Phủ nhất định sẽ có vô số người đến đối phó, bá chủ khắp Hoàn Thiên Cảnh, Âm Phủ Giới, Thần Thấp Bà v.. v..
Hiên Viên Nhất Nhất nhất định cũng sẽ dẫn hắn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, mà hắn bây giờ lại tuyệt đối không thể đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, sau khi xảy ra chuyện Lưu Tô Hồng thì nếu Hiên Viên Nhất Nhất muốn dẫn hắn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tự nhiên sẽ bị kéo dài ra rất nhiều.
Nghĩ như vậy, dừng lại ở Cảnh Chủ Phủ kỳ thật cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể tạm thời lợi dụng cái ô dù này để ngăn cản áp lực khắp nơi từ bên ngoài.
Phong Phi Vân không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
- Ngươi nói với nàng gì thế?
Lưu Tô Hồng thấp giọng hỏi.
Linh giác nàng rất cường đại, phát giác được âm tần chấn động giữa Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nàng nói ngươi là một nữ nhân tâm tư ác độc, bảo ta cách ngươi xa một chút.
Đôi mắt Lưu Tô Hồng nhíu lại, trong mắt sinh ra vài phần hàn ý:
- Nàng ngược lại rất quan tâm ngươi đấy?
- Dù sao cũng là một nửa bằng hữu mà.
Phong Phi Vân cười nói.
Bọn người Phong Phi Vân lộ ra có chút nhẹ nhõm, nhưng bên trong Tề Thiên cung lại đang tranh đấu gây gắt, một cổ ý niệm cường hoành từ bên trong tản mát ra.
Đúng lúc này bên ngoài Cảnh Chủ Phủ truyền đến một tiếng tiếng kêu cao giọng:
- Thánh Đình sứ giả giá lâm.
Toàn bộ Cảnh Chủ Phủ đều oanh động, mà ngay cả những lão nhân trong Tề Thiên cung cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, nhao nhao đi ra đón tiếp.
- Thánh Đình sứ giả sao lại đến?
- Khẳng định có đại sự xảy ra.
- Thánh Đình tuy rằng đã suy nhược lâu ngày, nhưng vẫn có được lực ảnh hưởng không nhỏ, đại biểu cho cơ cấu thống trị cao nhất tại Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.
...
Những tu sĩ trẻ tuổi của Cảnh Chủ Phủ cũng đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, nhao nhao suy đoán nguyên nhân vì sao Thánh Đình sứ giả lại hàng lâm.
Một cỗ Giao Long Cổ Liễn lướt qua trên bầu trời, một đám tu sĩ ăn mặc quan trang màu xanh đi theo, mỗi người đều có một cổ quý khí, tu vị đều không yếu.
Thánh Đình sứ giả từ bên trong cổ liễn đi ra, là một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, run rẩy áo bào trên người, thanh âm có chút lanh lảnh, cười nói:
- Hồng Nhật tước gia không hổ là Chiến Thần đương thời, một đường đi đến, chứng kiến Diệp Hồng Cảnh nhất phái phồn vinh hưng thịnh, cường giả xuất hiện lớp lớp, linh mạch mênh mông cuồn cuộn, đây là rầm rộ hiện ra ah.
Diệp Hồng Cảnh Chủ ngồi ở trong Tề Thiên cung, uy nghiêm bức người, cũng không đứng người lên nghênh đón cái gọi là Thánh Đình sứ giả kia, chỉ cười nói:
- Sứ giả đường xa mà đến, khổ cực rồi, dọn chỗ.