Linh Chu

chương 1607: người hầu của thần phượng cũng thành thánh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mao Ô Quy cũng không dám lại đi về phía trước, dừng bước, nói:

- Ngươi đối với Phượng Hoàng yêu tộc rất quen thuộc, biết phía dưới là vật gì không?

- Phượng Hoàng huyết tụ tập thành con sông!

Phong Phi Vân cũng hít thở không thông, cả người đều đang đổ mồ hôi, đây cũng không phải là bị dọa sợ mà là bị nhiệt độ kia nướng.

Cách xa nhau vài trăm thước cũng đã sắp đem Phong Phi Vân dung hóa, có thể thấy được năng lượng đáng sợ ẩn chứa trong Phượng Hoàng huyết kia, nếu như dính vào một giọt, Phong Phi Vân hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đây là một con sông sinh mệnh không cách nào vượt qua.

- Phượng Hoàng huyết đạt tới cảnh giới Thánh Linh, chẳng lẽ nơi này từng vẫn lạc một vị Phượng Hoàng thánh giả?

Tâm của Phong Phi Vân chợt trở nên kính sợ, hướng về phía con sông kia xá một cái thật sâu.

- Biết tại sao ta nói đó là một khối Thánh Linh phượng cốt rồi đi, mẹ nó, nơi này dĩ nhiên là mộ của một vị Thánh Linh, mộ Thánh Linh của Phượng Hoàng yêu tộc.

Mao Ô Quy lùi về phía sau hai bước, cảm thấy nhiệt độ của huyết hà phía dưới đang không ngừng tăng lên, chỉ sợ coi như là đại hiền giả đến, nếu không cẩn thận mà rơi vào dòng sông cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn trường hà huyết vũ lất phất, đột nhiên ở trên bờ sông có vách đá dựng đứng thấy được một hàng chữ, đó là thánh văn, từng chữ muôn đời bất diệt, có thánh uy kinh sợ tâm linh.

Cũng chỉ có Phong Phi Vân mới có thể xem hiểu chữ ở phía trên, bởi vì kiếp trước Phong Phi Vân đạt tới Vũ Hóa đệ cửu trọng, lại biết rõ Phượng Hoàng cổ văn.

- Thần Phượng táng Thiên Mộc, Phượng bộc thủ lăng mộ!

Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng chấn động, cả người đều trở nên run rẩy, lần nữa khom người mà bái, trên mặt tràn đầy thần sắc sùng kính.

- Ngươi nhìn thấy gì?

Mao Ô Quy hỏi.

- Đây là mộ của Thái cổ Thần Phượng!

Phong Phi Vân nói.

- Cái gì, cường nhân kinh khủng nhất trong lịch sử của Phượng Hoàng yêu tộc, xưng bá thời đại cuối Thái cổ, uy chấn mấy chục vạn năm, vạn tộc khuất phục, không người nào là không sợ hãi.

Mao Ô Quy cũng bị dọa đến hàm răng run lên.

Đồn rằng Thái cổ Thần Phượng sống được ba mươi ba vạn năm, được gọi là tồn tại sống lâu nhất trong lịch sử, cũng vì Phượng Hoàng yêu tộc sáng tạo ra danh hiệu Bất Tử Phượng Hoàng.

Ngay cả Thái cổ tam đại thánh cũng không sống đến ba mươi ba vạn năm.

Mặc dù tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng thân đạt tới đại thừa cũng có thể sống đến chín vạn năm, nhưng mà đây vẻn vẹn chỉ là công pháp, đối với người có thể thành thánh mà nói, từng người đều có đạo thuộc về riêng mình, đại thần thông giả có thể mở ra "Đạo" của bản thân là có thể vì mình kéo dài sinh mệnh.

Thánh Linh bình thường coi như là mở ra đạo của mình cũng chỉ có thể gia tăng rất ít tuổi thọ.

Nhưng mà Thái cổ Thần Phượng lại bất đồng, chính là một trong những tồn tại mạnh nhất từ xưa tới nay, đạo lĩnh ngộ được cũng cao xa hơn người khác, tổng cộng sống ba mươi ba vạn năm, được xưng là "Bất tử", là cổ kim chi nhất, không người nào có thể vượt qua.

Bạch Chu thánh tổ mặc dù sáng chế ra Vạn Kiếp Bất Tử công, thần công đại thừa có thể sống mười hai vạn năm, cũng thuộc về một trong những cường nhân Thái cổ.

Nhưng mà như cũ lại không bằng Thái cổ Thần Phượng, bởi vì ở sau khi thần công của hắn đại thừa lại không đi được xa như Thái cổ Thần Phượng.

Mao Ô Quy nói:

- Ta hiểu được, ban đầu Thái cổ Thần Phượng dùng Bàn Man Phủ chặt đứt Thiên Mộc của Kim Ô yêu tộc, dùng một đoạn trong Thiên Mộc làm ra quan tài chôn cất chính mình, nhưng mà ta nhứ rằng Thái cổ Thần Phượng trong truyền thuyết là muốn dùng Thái cổ Thiên Mộc kéo dài tính mạng cho mình, chẳng lẽ đã thất bại?

Phong Phi Vân cau mày thật chặt, đánh gái bốn phía, nói:

- Ta càng hiếu kỳ Thần Phượng đại nhân cùng Thái cổ Thiên Mộc làm sao lại xuất hiện ở trong thanh đồng cổ thuyền, chẳng là chủ nhân của chiếc cổ thuyền này chính là Thần Phượng đại nhân?

- Có cái gì không đúng, có cái gì không đúng...

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi cũng cảm thấy có cái gì không đúng?

- Không phải, trong truyền thuyết Thái cổ Thần Phượng chính là chí cường trong Thánh Linh, cổ kim khó gặp đối thủ, chút ít vãn bối kia của Phượng Hoàng yêu tộc kính nàng như thần minh, cảm thấy nàng có thể được gọi là Thái cổ đệ tứ đại thánh, nhân vật như thế chỉ sợ là nhỏ ra một giọt máu cũng giống như mặt trời chói chang, dễ dàng có thể áp chết chúng ta, nhưng mà máu nơi này mặc dù mạnh, chúng ta vẫn như cũ có thể chống đỡ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Ngươi căn bản là không rõ ràng lịch sử của Phượng Hoàng yêu tộc ta, Thần Phượng đại nhân là tồn tại siêu nhiên bậc nào, ở lúc nàng trẻ tuổi cũng đã không có người nào đỡ được một chiêu của nàng, ở thời kỳ cuối của nàng, ngay cả nô bộc đi theo bên cạnh nàng cũng đạt đến Thánh Linh cảnh, tên là Phượng Bộc.

- Phượng Bộc chính là người thủ mộ nơi này, máu ở dưới này hẳn là máu của Phượng bộc.

- Lại trải qua năm tháng từ thái cổ đến hiện tại, năng lượng của Thánh Linh Phượng Hoàng huyết nhất định sẽ trôi đi, cho nên hiện tại chúng ta mới có thể đứng ở chỗ này, nếu không chúng ta đã sớm hôi phi yên diệt.

Mao Ô Quy trợn tròn mắt:

- Ngay cả nô bộc cũng đạt tới Thánh Linh cảnh, mẹ kiếp, quá biến thái!

Phong Phi Vân đột nhiên nói:

- Nói nhảm, ngươi không nhìn xem một chút Thần Phượng đại nhân cường đại cỡ nào, mặc dù chỉ là nô bộc của nàng lúc ấy cũng là thuộc về tồn tại vô địch, có thể coi như thiên hạ đệ nhị.

Phong Phi Vân lần nữa nhìn mười chữ thánh văn ở trên vách đá bờ bên kia, kim quang chói lọi, vô cùng uy nghiêm, tựa như là triện văn của thần linh:

- Thần Phượng táng Thiên Mộc, Phượng Bộc thủ lăng mộ!

- Chẳng lẽ Thần Phượng đại nhân liền được chôn cất ở bờ bên kia cái huyết hà này.

Trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy hướng tới, cảm xúc dâng trào, rất muốn tận mắt đi tế bái thần tượng trong lòng.

- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng đi, hoành ngang ở phía trước chính là Thánh Linh huyết, ngươi dính vào một chút nhất định sẽ bị hòa tan.

Mao Ô Quy nhắc nhở.

- Nếu như có thể lấy tới một giọt Thánh Linh phượng huyết, có lẽ ta có thể trùng kích Niết Bàn đệ bát trọng.

Hai mắt Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào con sông đang sôi trào phía dưới, vô số hỏa diễm tràn ngập, bất kỳ vật gì rơi xuống đó đều bị hóa thành khí trong nháy mắt, đến cả cặn cũng sẽ không còn dư lại.

Mao Ô Quy mặc dù nói Thánh Linh huyết rất kinh khủng, không thể chạm vào, nhưng mà nó đang đánh mưu ma chước quỷ, đây nhưng là côi bảo có thể so với cổ dược, nhận được một giọt đều hưởng thụ vô cùng.

Ánh mắt của nó chuyển động xoay tròn, đối với Phượng Hoàng thánh huyết ở phía dưới tràn đầy khát vọng.

Cũng chỉ có ở trong Thiên Mộc, những Phượng Hoàng thành huyết này mới có thể bảo tồn được, nếu như đặt ở chỗ khác sợ rằng Phượng Hoàng thánh huyết đã sớm khô héo rồi.

- Đúng rồi, có thể dùng Tam Vị Chân Hỏa lô!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio