Linh Chu

chương 1687: tám ngày dương thọ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh có sức chiến đấu mạnh đến vậy sao?

Ngày thứ hai, có nhiều hiền giả tinh anh mạnh mẽ chạy đến Thanh Liên linh sơn. Trong Thanh Liên linh sơn tiếng chiến đấu vang vọng không trung, linh sơn run rẩy, thỉnh thoảng có tu sĩ bại trận trốn trở về.

Tu sĩ run rẩy nói:

- Bán yêu kia càng đánh càng mạnh, đúng là biến thái.

- Tuyệt đối đừng chọc vào hắn, hắn là bán yêu sức chiến đấu số một lịch sử, hai chưởng đã đập chết một vị tuyệt đại thiên kiêu cảue Hổ Lang yêu tộc, luyện thành huyết đan.

Hôm nay có tu sĩ trốn trở về, có tu sĩ chết trong Thanh Liên linh sơn, bị luyện thành huyết đan. Đám người cảm thấy không chân thật, bán yêu tuyệt đối không làm được chuyện này. Nếu đổi lại là Bá hoàng tử Kim Ô tộc, Phượng Hoàng Thiên Nữ của phượng hoàng yêu tộc, Bất Tử Bất Quá của Bạch Hổ yêu tộc, Long Thập Tam thái tử của long tộc, nói đám người này làm ra chuyện lớn như vậy thì có người tin.

Một bán yêu làm ra chuyện kinh thiên động địa thế này khiến người thấy quái dị.

Phong Phi Vân đứng trên đỉnh Thanh Liên linh sơn nhìn xuống tu sĩ các tộc bên dưới, khuôn mặt già nua, ánh mắt bá đạo nói:

- Các ngươi về hết đi. Hôm nay ta đánh đủ rồi, không muốn giết người nữa. Các ngươi muốn xông núi thì chờ ngày mia lại đến, bao nhiêu người ta cũng tiếp.

Đám tu sĩ vây quanh bên ngoài Thanh Liên linh sơn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bán yêu quá kiêu ngạo, cuồng ngạo không biên giới.

Nhưng thực lực bán yêu quá mạnh, người nào khiêu chiến với hắn cũng thua, thậm chí có người chết trận.

Một tin tức truyền đến:

- Bá hoàng tử Kim Ô tộc đã đến Đan Đỉnh Quỷ thị.

Tin này lan ra gây náo động lớn. Mỗi người đều biết Bá hoàng tử Kim Ô tộc mà tới thì chắc chắn sẽ lấy bán yêu ra khai đao.

Cuối cùng xuất hiện người có thể trấn áp bán yêu này.

- Bá hoàng tử tâm cao khí ngạo, một số yêu vương chưa chắc lọt vào mắt hoàng tử. Không chừng Bá hoàng tử sẽ không hạ thấp thân phận đối phó bán yêu, không hợp với thân phận của hoàng tử.

- Tứ hoàng tử dù sao là đệ đệ ruột của Bá hoàng tử, Tứ hoàng tử chịu nhục quỳ trên Thanh Liên linh sơn, chắc chắn Bá hoàng tử sẽ tới.

- Nhân vật như Bá hoàng tử chỉ cần giáng một phân thân là dư sức giết Thiên Thần này, căn bản không cần bản tôn đến.

Đám tu sĩ bao vây Thanh Liên linh sơn rút đi, chờ ngày mai Bá hoàng tử Kim Ô tộc đến Thanh Liên linh sơn giết bán yêu mạnh nhất trong lịch sử. Trận chiến này rất đáng để mong chờ.

Trên Thanh Liên linh sơn, dưới rừng trúc, bên khe suối có đống lửa đốt.

Một con rùa trắng tay cầm giỏ tre, trong giỏ chứa một con Huyết Giao.

Con rùa trắng ngồi trên tảng đá bên khe suối, đôi khi giỏ tre múc nước, nhấc lên rồi lại thả xuống nước, lại nhấc lên.

Huyết Giao trong giỏ tre tức giận chửi thề:

- Ngươi quá đáng, có dám yên lặng một lúc không? Bản vương chỉ muốn ngủ một giấc khó khăn như thế sao?

Con rùa trắng lại thả giỏ tre xuống đất, nửa ngày sau nhấc lên:

- Chẳng phải giao thích nước sao? Lão phu sợ ngươi khát.

- Khát cái con khỉ, từ một vạn năm trước bản vương đã không cần nhờ uống nước để sống!

Huyết Giao chưa từng thấy con rùa nào nhảm như vậy, nó thề khi nào thoát khốn chắc chắn sẽ chặt hai móng vuốt rùa ra.

Mao Ô Quy nghĩ ra kiểu chơi khác:

- Vậy được rồi, ta sẽ đặt ngươi vào lửa nướng.

Huyết Giao gào khóc:

- Quy gia, chúng ta chơi nước đi, rời xa nước ta sẽ chết!

Bên dòng suối nhỏ, Phong Phi Vân ngồi dưới đất, xếp mười tám viên huyết đan thành một hàng. Mỗi viên huyết đan trong suốt lấp lánh, tỏa ra bảo quang, ẩn chứa linh tính vô cùng.

Hiên Viên Nhất Nhất mặc áo trắng tinh khiết, lưng cõng cổ kiếm đén bên khe suối, đưa lưng hướng Phong Phi Vân. Gió nhẹ thổi qua, thổi lên một góc mũ lộ ra nửa khuôn mặt đẹp tuyệt trần, động lòng người.

Không khí yên lặng thật lâu.

Hiên Viên Nhất Nhất mở miệng nói:

- Ngươi không kiêng nể gì chọc giận anh kiệt cường giả các tộc chỉ có hại không lợi. Nếu ngươi sát phạt quá độ không chừng sẽ vời ra vương giả yêu tộc.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, thánh quang và phật quang đan xen trên người hắn.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ta cứ nghĩ thánh nữ sẽ hỏi tại sao ta biến thành lão già.

Hiên Viên Nhất Nhất nói:

- Trẻ tuổi hay già cả đều là trạng thái con e sẽ trải qua. Ta không biết ngươi đi con đường gì, ta cảm thấy ngươi biết rõ con đường mình đi hơn bất cứ ai, nên ta không hỏi.

Phong Phi Vân nói:

- Có lúc ta rất ghét nó chuyện với thánh nữ, vì ta cảm thấy thánh nữ không phải lẩm bẩm. Nhưng hôm nay ta thấy trò chuyện với thánh nữ cũng khá vui, vì thánh nữ luôn sẽ không hỏi ta tại sao.

Hiên Viên Nhất Nhất xoay người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, rất khó tưởng tượng bộ dạng hắn như bây giờ còn cười được.

Hiên Viên Nhất Nhất im lặng một lúc sau hỏi:

- Ngươi còn sống được boa lâu?

Phong Phi Vân nhíu mày bấm đốt tay, thở hắt ra:

- Còn tám ngày dương thọ.

Hiên Viên Nhất Nhất nói:

- Theo ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có lẽ thánh thần có thể tục mệnh cho ngươi.

Phong Phi Vân cười lắc đầu.

Hiên Viên Nhất Nhất nói:

- Tư chất của ngươi tuyệt đỉnhm từ xưa đến nay hiếm ai sánh bằng, không nên đoản mệnh.

Phong Phi Vân nhặt mười tám viên huyết đan lên, cười nói:

- Thánh nữ muốn biết tại sao ta chiến đấu, tại sao giết chóc đúng không? Bây giờ ta nói cho thánh nữ biết, vì ta dùng chiến để luyện thể, ta muốn thu thập huyết khí của các cường giả đến giết ta, trợ giúp ta trùng kích Vũ Hóa cảnh.

Hiên Viên Nhất Nhất hé môi son, mắt sáng tràn ngập kinh ngạc nói:

- Vũ Hóa cảnh?

Phong Phi Vân trịnh trọng gật đầu, nói:

- Ta đã suy tính, qua bốn ngày nữa là đêm không trăng, khi đó quy tắc trong thiên địa yếu nhất, cũng là cơ hội duy nhất để ta phá vỡ thiên đạo nguyền rủa, trùng kích Vũ Hóa cảnh. Vượt qua được thì trời cao biển rộng, nếu không qua liền thành cát bụi.

Ánh mắt Phong Phi Vân kiên quyết nhìn đống lửa đốt cháy, bình tĩnh, ung dung, thản nhiên.

Hiên Viên Nhất Nhất khép mắt, tháo mũ xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt thế động lòng người. Mày dài, mũi dọc dừa, môi hồng răng trắng, trên người chỗ nào cũng hoàn mỹ.

Hiên Viên Nhất Nhất chậm rãi ngồi xuống, lấy một ánhnh cây vàng nhạt ra, chỉ dài nửa thước, tỏa mùi thơm mát.

Hiên Viên Nhất Nhất đưa nhánh cây vàng nhạt cho Phong Phi Vân:

- Đây là nhánh cây của một gốc cửu nguyên cổ dược trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Tuy kém xa dược lực cửu nguyên cổ dược hoàn chỉnh nhưng chắc sẽ giúp được ngươi, đây là mức độ lớn nhất ta có thể giúp ngươi.

cửu nguyên cổ dược ý chỉ cổ dược sống cửu nguyên.

Một nguyên tương đương mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm.

Cửu nguyên tương đương một trăm mười sáu vạn sáu ngàn bốn trăm năm.

Một gốc cửu nguyên cổ dược sinh trưởng trăm vạn năm mới trưởng thành, cổ dược như thế rất hiếm hoi, kỳ diệu trong thiên địa. Một miếng lá cây đã có gái trị liên thành.

Phong Phi Vân không từ chối ý tốt của Hiên Viên Nhất Nhất, hắn e bvị thánh nữ điện hạ này không tệ.

Đêm đó Hiên Viên Nhất Nhất rời đi, trước khi đi nói cho Phong Phi Vân biết có một giọt tinh huyết đại thánh sẽ đấu giá trong Đan Đỉnh Quỷ thị. Nếu kịp lúc, được tinh huyết đại thánh có lẽ sẽ giúp nhiều cho Phong Phi Vân trùng kích Vũ Hóa cảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio