- Nói bậy, ta đến Oa Hậu miếu là vì có nhiều di tích thánh linh để lại đây, có thể lĩnh ngộ đạo mà thánh linh để lại, không liên quan gì ngươi.
Phong Phi Vân tiếp tục bảo:
- Chắc vì nàng thấy ta và Lưu Tô Hồng đính hôn, biết dù có cho ta cũng chỉ có thể làm cái tiểu thiếp, nàng giận quá chạy vào miếu ni cô. Nàng trong cơn tức giận định chặt đứt ba ngàn tơ hồng trần, từ nay xuất gia.
- Nhưng không ngờ đại ni cô thấy nàng trần duyên chưa xong, trong lòng còn nghĩ đến nam nhân tên Phong khốn kiếp, thế là không đồng ý cho nàng quy y. Nàng giận quá ở mãi chỗ này không đi.
Đông Phương Kính Nguyệt trợn trắng mắt:
- Ngươi tự kỷ quá, nếu ta thật sự muốn xuất gai thì đại sư trai đường chắc chắn sẽ nhận ta.
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt sung sướng. Trước kia Phong Phi Vân thấy nàng luôn né tránh, mặc cho nàng tốt với hắn bao nhiêu cũng không làm hắn vui vẻ, ân cần hỏi han được. Hôm nay tên xấu xa này đột nhiên đổi tính, chủ động theo đổi nàng, điều này vượt ngoài dự đoán của Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân cười to bảo:
- Nếu nàng không muốn xuất gia vậy là trong lòng thật sự có một tên khốn?
- Thì có, nhưng kẻ đó không phải là ngươi.
Đông Phương Kính Nguyệt là nữ nhân thông minh, nàng biết nam nhân càng không có được thứ gì thì càng quý trọng.
Hiện tại Phong Phi Vân chủ động theo đuổi nàng, Đông Phương Kính Nguyệt sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu không sẽ bị hắn xem thường.
Kêu thì đến, đuổi thì đi. Nam nhân muốn tìm loại nữ nhân này rất dễ, vào thanh lâu huơ một mớ.
Phong Phi Vân ngây người, tức giận nói:
- Vậy tên khốn kia là ai?
Có câu là: Con muốn báo hiếu mà phụ mẫu không còn.
Tình trạng Phong Phi Vân bây giờ là ta muốn cầu mà giai nhân không đợi.
Có lẽ một nữ nhân sẽ luôn luôn thích một nam nhân, nhưng chưa chắc sẽ chờ mãi mãi. Ếch ba chân khó tìm chứ nam nhân hai hai chân thì một đống.
Đông Phương Kính Nguyệt thấy bộ dáng sốt ruột của Phong Phi Vân thì rất vui vẻ, hí hửng như chuột con ăn vụng mật.
- Ngươi muốn biết? Nhưng ta không nói!
Phong Phi Vân không ngờ Đông Phương cô nương luôn không nói dối mà bây giờ cũng biết nói xạo.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng không nói thì ta cũng không ép, không thể trách nàng, chỉ trách ta. Nàng không muốn biết ta làm sao biết nàng ở Hỗn Độn thiên thành sao?
Đông Phương Kính Nguyệt giả bộ ngu:
- Không muốn biết chút nào, có ngươi trùng hợp đến Thủy Nguyệt Đình gặp ta?
Phong Phi Vân nói:
- Ta đặc biệt đến tìm nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt sướng rơn, nhưng không lộ ra ngoài mặt.
Đông Phương Kính Nguyệt nheo mắt lại, vui vẻ nói:
- A? Vậy thì thật hiếm thấy. Chẳng phải trước kia ngươi luôn trốn tránh ta sao? Chẳng phải ngươi luôn cho rằng gặp ta thì rất xui sao? Chẳng phải ngươi rất hận ta sao?
Phong Phi Vân nói:
- Tại trước kia ta . . . Được rồi, nói chuyện lúc trước cũng vô dụng. Bây giờ ta chỉ muốn biết có phải nàng cũng nằm mơ, trong giấc mơ nàng không tên Đông Phương Kính Nguyệt mà là Thủy Nguyệt Đình?
Cơ mặt Đông Phương Kính Nguyệt cứng ngắc.
Huyết Giao, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật chờ dưới chân núi. Chúng nó vây quanh một khối bia đá thánh linh, tham ngộ đạo thánh linh để lại.
Vốn xung quanh bia đá thánh linh có nhiều tu sĩ khác đang tham ngộ nhưng bị Huyết Giao hù sợ chạy mất, giờ bia đá thánh linh bị chúng nó bá chiếm tạm thời.
Nhưng trừ Mao Thành Thật ra hai tên kia không ngồi yên ngộ đạo. Mao Ô Quy, Huyết Giaom ới xếp bằng trước bia đá thánh linh một lúc đã như ngồi ghế đinh.
Huyết Giao đứng dậy bước tới sau lưng Mao Ô Quy, đấm lưng cho nó:
- Quy gia, ta vẫn cảm thấy ngươi uy vũ bất phàm, thần thông đạo pháp rất lợi hại. Nói về kiến thức thì trong nhân tộc khó tìm được vài người sánh bằng Quy gia. Không biết tại sao Quy gia lại đi theo Phong gia lăn lộn? Mặc dù tư chất của Phong gia xuất sắc nhưng kinh nghiệm ít, thế lực sau lưng quá yếu.
Mao Ô Quy mở mắt ra:
- Ngươi thì biết gì? Nhân vật sau lưng Phong Phi Vân một người đi ra đủ hù ngươi nhũn chân.
Huyết Giao nói:
- Hay phụ mẫu của Phong gia là đại nhân vật gì? Cũng đúng, phụ thân của Phong gia cua cả Thanh Liên nữ thánh, chắc là nhân vật siêu phàm.
Mao Ô Quy lườm Huyết Giao:
- Ngươi biết thì tốt. Đừng bao giờ dùng những thế lực mặt ngoài tính toán Phong Phi Vân, nếu làm vậy thì ngươi sai hoàn toàn. Tóm lại chúng ta đi theo hắn chắc chắn không thiếu thịt, không chừng sẽ gặp một ít đại tạo hóa.
Huyết Giao gật đầu, nói:
- Dường như Phong gia hơi hứng thú với thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hay chúng ta âm thầm giúp Phong gia?
Mao Ô Quy cười gian:
- Cái này . . . Ta thích, nếu thêm vài thần thai thì càng tuyệt. Khi đó chúng ta mang theo mấy đứa nchó trời sinh thần thai, xem ai không vừa mắt thì đánh kẻ đó.
Mao Thành Thật lên tiếng:
- Gia gia, lai lịch của thánh nữ điện hạ không nhỏ, nàng là người của Đế gia.
Mao Ô Quy, Huyết Giao đồng thanh kêu lên:
- Sao ngươi biết?
Mao Thành Thật trả lời:
- Tối hôm qua ta nghe bọn họ nói chuyện.
Mao Thành Thật kể lại những gì đêm qua nghe được.
Mao Ô Quy vỗ tay vui mừng nói:
- Đế gia là đệ nhất gia tộc của nhân tộc, truyền thừa từ thái cổ. Nhưng năm xưa Hiên Viên Đế Sư đắc tội quá nhiều cường giả yêu tộc, vì vậy Đế gia trải qua đại kiếp nạn, buộc phải thay tên đổi họ ẩn náu. Chắc bây giờ Đế gia sống rất vất vả, chỉ có thể trốn trong Diệp Hồng Cảnh hẻo lánh kéo dài hơi tàn.
Huyết Giao hỏi:
- Sao Quy gia biết Đế gia trốn trong Diệp Hồng Cảnh?
Mao Ô Quy cười nói:
- Thất quận chúa của Diệp Hồng Cảnh và Thủy Nguyệt Thánh Nữ chơi thân từ nhỏ, nghĩa là bọn họ quen biết từ khi còn bé xíu. Tại sao lúc Thủy Nguyệt Thánh Nữ còn nhỏ quen thất quận chúa chứ không phải người khác?
Huyết Giao nịnh hót:
- Quy gia nói chí lý!
Mao Ô Quy cười gian:
- Cô nương Hiên Viên tâm cao khí ngạo, nhưng nàng có thể khóc vì gia tộc nói lên gia tộc là điểm yếu của nàng. Chúng ta có thể chọt ngay vào chỗ yếu.
Huyết Giao nói:
- Ý của Quy gia là truyền tin Đế gia núp trong Diệp Hồng Cảnh ra, để những yêu tộc có thù không đội trời chung đến tìm Đế gia tính sổ? Rồi chúng ta xúi Phong gia anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp đó bắt lấy trái tim của cô nương kia?
Mao Ô Quy đá bay Huyết Giao, hung tợn nói:
- Cái ý tưởng rác rưởi gì vậy? Dù Đế gia bị yêu tộc vây công, người thứ nhất thánh nữ điện hạ nghĩ đến là nhờ thánh thần giúp đỡ! Hơn nữa để thánh nữ điện hạ biết chúng ta lộ tin về Đế gia, khiến Đế gia lần nữa bị yêu tộc huyết tẩy, ngươi cảm thấy nàng sẽ tha cho chúng ta sao?
Huyết Giao hỏi:
- Vậy ý của Quy gia là . . .?
Mao Ô Quy cười gian:
- Tuy Đế gia tụt dốc nhưng vẫn có địa vị rất cao trong nhân tộc, những kẻ tội ác tày trời cũng cung kính với người Đế gia. Không có Hiên Viên Đế Sư thì không có nhân tộc phồn thịnh như bây giờ.
- Nhưng cá tiền bối Đế gia không chỉ muốn những điều này, bọn họ muốn vực dậy hưng thịnh Đế gia trước kia.