Linh Chu

chương 1947: vũ hóa thiên tôn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huống chi Kim Thạch thánh tôn kim thạch thành đạo, như cây kim dẫn sét, tất cả thiên kiếp đuổi theo đánh gã.

- Ngươi . . . Ngươi có thể điều động lực lượng thiên kiếp?

Kim Thạch thánh tôn giơ kim luân trên đầu, nhưng kim luân không ngmăn được lực lượng thiên kiếp, bị loi kiếp đánh tan chảy.

Ngàn vạn thiên kiếp giáng xuống, không có dấu hiệu dừng lại. Mãi khi Kim Thạch thánh tôn bị đánh nằm sấp dưới đất sấm sét mới tan.

Thánh linh cũng không chịu nổi ngàn vạn thiên kiếp đánh.

Người Kim Thạch thánh tôn đen thui bốc khói, hấp hối, nhiều chỗ trên người hòa tan. Nếu thiên kiếp cứ giáng xuống thì Kim Thạch thánh tôn sẽ chết.

Phong Phi Vân không tốt bụng tha mạng cho Kim Thạch thánh tôn, chẳng qua là cao nhân khác đánh tan thiên kiếp, cứu Kim Thạch thánh tôn.

Phong Phi Vân nhìn bầu trời:

- Có vẻ Phạn Diệt giáo còn nhân vật tạm được.

Trong lòng Phong Phi Vân rất giật mình. Trong Tây Ngưu Hạ Châu một chủng tộc khó sinh ra một thánh linh, nhưng bây giờ Phạn Diệt giáo xuất hiện ba thánh tôn. Ô Sào thánh tôn, Nhạc Tước Linh, Kim Thạch thánh tôn, còn có giáo chủ tọa trấn sau màn.

Đây là đại giáo đẳng cấp gì mà có đến bốn vị thánh linh, và chắc chắn không ngừng lại ở con số đó?

Ở Tây Ngưu Hạ Châu đây là chuyện không thể tưởng tượng.

Một nam nhân trung niên đầu đội kim quan bước ra từ hko, vòng thánh quang lơ lửng sau lưng, hai thần thị theo hầu. Giống như thần tôn trong thần thoại giáng trần, khí thế khiếp người.

- Bái kiến Côn Luân giáo chủ!

Trừ Nhạc Tước Linh ra các giáo chúng quỳ giữa hư không, rất tôn kính nam nhân trung niên này.

Trong Phạn Diệt giáo cao nhất là Phạn Diệt giáo hoàng, ở trung cung. Dưới tay giáo hoàng có bốn giáo chủ Thiên, Côn, Địa, Phạt chủ quản thiên địa bốn phương.

Côn Luân giáo chủ một trong bốn giáo chủ đến di châu hỗn nguyên đại thế giới, chủ quản mọi chuyện trong di châu hỗn nguyên đại thế giới. Côn Luân giáo chủ không chỉ nắm giữ lực lượng giáo chúng Phạn Diệt giáo, một số đại thế lực vực ngoại cũng thuộc quyền gã.

Mới rồi là Côn Luân giáo chủ đánh tan thiên kiếp cứu Kim Thạch thánh tôn.

Giọng Côn Luân giáo chủ hùng hồn chứa lực lượng tín ngưỡng bao phủ cửu thiên thập địa, xuyên thấu tiên giới, xuyên qua địa ngục.

- Chư thiên vạn giáo, duy tôn Phạn Diệt!

Đây không phải lực lượng tín ngưỡng ngưng tụ từ nhang đèn chúng sinh mà do Côn Luân giáo chủ tu luyện Phạn Thế Diệt Thiên Kinh, tu thành lực lượng tín ngưỡng.

Các giáo chúng đồng thanh kêu lên:

- Chư thiên vạn giáo, duy tôn Phạn Diệt!

Chấn thiên động địa, làm tinh thần người rúng động.

Các quân sĩ nhân tộc bên dưới bị lực lượng của Côn Luân giáo chủ ảnh hưởng tinh thần, nhiều người hét câu chư thiên vạn giáo, duy tôn Phạn Diệt.

Chuyện này làm người ta sợ hãi, đây là chuyện chỉ làm được khi tu luyện thánh lực đến cực điểm.

Phong Phi Vân chắp hai tay, phật quang vàng từ bàn tay phát tán phủ lên mặt đất, bao phủ đại quân nhân tộc, tịnh hóa lực lượng tín ngưỡng của Côn Luân giáo chủ, khiến mắt mọi người lại trong trẻo.

Bọn họ rèn luyện trên chiến trường vạn tộc nhiều năm, toàn là nhân kiệt tâm trí vững vàng. Bọn họ ra khỏi tín ngưỡng mù quáng, vôị giữ bản tâm, ánh mắt kin cường.

Côn Luân giáo chủ gật gù nhìn Phong Phi Vân:

- Không tệ, tuổi trẻ đã có tu vi như thế, rất đáng quý. Nếu ngươi chịu tham gia Phạn Diệt giáo thì chúng ta sẽ xóa bỏ hết mọi mâu thuẫn trước đó.

Phong Phi Vân cười hỏi:

- Có chuyện tốt vậy sao?

Côn Luân giáo chủ nói:

- Đương nhiên vì biểu thị lòng trung thành ngươi phải giết hết nhân loại có mặt tại đây, lấy đó làm công danh tham gia Phạn Diệt giáo.

Các tu sĩ nhân loại căng thẳng nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Nhạc Tước Linh nói:

- Giáo chủ, sư thúc còn bị hắn khống chế, chúng ta và hắn có thù không đội trời chung.

Côn Luân giáo chủ nói:

- Ô Sào không quay về được, nàng đã rơi xuống địa ngục. Người đứng trước mặt ngươi đã không phải là sư thúc của ngươi.

Tu vi của Nhạc Tước Linh thua xa Côn Luân giáo chủ, không thể nhìn thấu những gì Ô Sào thánh tôn đã gặp. Côn Luân giáo chủ nhắc nhở khiến Nhạc Tước Linh xuyên thấu mọi chuyện xảy ra, càng giận Phong Phi Vân hơn.

Phong Phi Vân cười to bảo:

- Không uổng là giáo chủ, độ lượng hơn hẳn người bình thường, rộng rãi trong chuyện này như vậy. Nhưng tam uốn hỏi nếu ta không tham gia Phạn Diệt giáo thì sao?

Ánh mắt Côn Luân giáo chủ lạnh băng:

- Vậy thì rất khó chịu, ngươi là kẻ thù của Phạn Diệt giáo, bản giáo đành trấn áp ngươi, nhốn vào a nan đại di đà ngục, chịu giáo hình cửu sinh cửu tử.

Phong Phi Vân giẫm ngực Kim Thạch thánh tôn, tay cầm Yêu Hoàng kiếm chỉ lên trời, mắt kiên quyết nói:

- Không còn gì để nói, chiến đi!

Côn Luân giáo chủ bóp hai ngón tay, một tòa hư không đại giới kẹp trong hai ngón tay. Lực lượng thế giới từ đầu ngón tay điểm ra ngoài. Phong Phi Vân vung chiến kiếm đón chào, từng tầng hư không tan vỡ thành mấy mảnh nhỏ hư không.

Đột nhiên thiên địa khẽ rung.

Dưới đất nứt rạn, có vô số tử khí dâng lên từ lòng đất.

Phong Phi Vân đứng vững gót chân, nhìn sâu trong nghĩa địa vô biên. Tận cùng bầu trời dâng lên ánh lửa, mơ hồ ê ngọn núi đen to bay lên cao.

Phong Phi Vân giơ kiếm đứng thẳng, chém đứt ma khí ập đến:

- Ma sơn đang lung lay, hung ma thức tỉnh sao?

Mắt Côn Luân giáo chủ sâu thẳm nhìn Ma sơn, nói:

- Rốt cuộc là ai đánh thức Vũ Hóa thiên tôn?

Côn Luân giáo chủ không tấn công Phong Phi Vân, một bước vượt hư không bay hướng Ma sơn.

Phong Phi Vân đuổi theo sau, đi tới bên ngoài Ma sơn màu đen. Phong Phi Vân nhìn hư không, chỗ này đã có nhiều tu sĩ cường đại tụ tập. Đa số là cường giả vực ngoại, khí thế khổng lồ. Tu sĩ vực ngoại đứng bên ngoài Ma sơn, không xông vào.

Một thánh linh vực ngoại đầu đầy rễ cây chui lên từ lòng đất báo cáo với nam nhân mặc trường bào màu đen:

Nam nhân mặc trường bào màu đen đến từ hắc ám hỗn nguyên đại thế giới, một vị ma vương của Hắc Ám ma cung, được gọi là Tối Thế ma vương.

Tối Thế ma vương có chín lớp khuôn mặt, có già nua dữ tợn, có mặt trắng không râu, có trẻ nhỏ. Chín lớp khuôn mặt, chín nhân cách. Không ai đoán ra Tối Thế ma vương suy nghĩ thế nào.

Tối Thế ma vương nói:

- Côn Luân, ngươi đến muộn rồi.

Hiện giờ khuôn mặt Tối Thế ma vương là một lão nhân dáng người gầy đét, tóc bạc lưa thưa, da dẻ nhăn nhúm, mắt nhỏ như hột đậu.

Côn Luân giáo chủ vượt hư không đến, đứng trên bầu trời nhìn Ma sơn phía xa.

Côn Luân giáo chủ không vội ra tay, bình tĩnh nói:

- Vũ Hóa thiên tôn là tổ tiên của Phạn Diệt giáo chúng ta, lão nhân gia đã thức tỉnh đương nhiên ta rất vui.

Tối Thế ma vương cười to bảo:

- Phạn Diệt giáo các ngươi luôn giả dối như vậy. Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi đến là phụng pháp chỉ của Phạn Diệt giáo hoàng, muốn luyện hóa Vũ Hóa thiên tôn trước khi Vũ Hóa thiên tôn xuất thế. Tiếc rằng các ngươi không thành công, bản vương đã khiến thiên tôn lão nhân gia thức tỉnh trước.

Côn Luân giáo chủ nói:

- Tối Thế ma vương, ngươi đừng dùng lối suy nghĩ của Hắc Ám ma cung để ước đoán Phạn Diệt giáo chúng ta. Phạn Diệt giáo làm việc luôn quang minh chính đại, tổ tiên thức tỉnh ta vui mừng hơn bất cứ ai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio