Tay của nàng cầm một cái mộc giản, duỗi ngón tay ra tìm kiếm mộc giản, tìm rất chuyên tâm.
- Trong tay ngươi cầm cái gì?
Phong Phi Vân nhìn qua mộc giản.
- Thần phổ!
Tiểu tà ma vẫn đang tìm kiếm.
- Thần phổ... Ngươi sẽ không trộm gia phả tộc phổ đấy chứ?
Phong Phi Vân một tay túm lấy mộc giản của nàng xem xét, quả nhiên là tộc phổ Phong gia, từng tục danh tổ tiên Phong gia khắc lên trên, thập phần kỹ càng.
Nàng đã trộm nó...
Mỗi gia tộc cổ xưa chỉ có một phần gia phả, không chỉ khắc tục danh và cuộc đời của tiên hiền, còn ghi lại một vài che dấu của gia tộc, ví dụ như Phong gia bốn tổ địa đều có ghi rõ ràng trên gia phả.
Bởi vì trong gia phả có nhiều che giấu, cho nên bình thường đều đặt trong nhà thờ tổ, do cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, trừ gia chủ mỗi thời đại, ngoại nhân căn bản không gặp được.
Phong Phi Vân cầm gia phả xem nửa ngày, hắc tuyến trên trán càng ngày càng sâu, khó trách tiểu tà ma có thể tiến vào tổ địa Phong gia, còn móc xương cốt tổ tiên ra ngoài, thì ra nàng từ tộc phổ tìm ra phương pháp đi vào tổ địa.
- Thật sự là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng!
Phong Phi Vân cảm thán.
- Ta không có trộm, là đạm đạm lén mang ra.
Tiểu tà ma lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người con mèo.
Một con mèo có thể trộm tộc phổ từ trong nhà thờ tổ đề phòng xâm nghiêm lén mang ra ngoài hay sao?
Nếu thật sự là như vậy, đám cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia đều là một đám bao cỏ phế vật rồi.
- Ồ, chẳng lẽ là hắn!
Phong Phi Vân tìm ra manh mối trên gia phả, có lẽ chính là thân phận chân thật của nam tử chết hơn ngàn năm năm trăm năm này.
Phong gia thành lập hơn một ngàn năm trăm năm trước, gia chủ Phong gia đời thứ nhất tài hoa hơn người, thiên tư tung hoành, nhưng mà một người cho dù tu vị cao đều khó có khả năng dùng sức một mình, thành lập một gia tộc khổng lồ như Phong gia.
Trên gia phả có ghi lại, gia chủ Phong gia đời thứ nhất có một đệ đệ, thiên tư càng hơn cả huynh trưởng, là vương giả xứng đáng ở thời đại đó, bình sinh đại chiến bảy trăm tám mươi tràng, không một thua trận.
Phàm là người dám không phục Phong gia đều bị hắn cường thế trấn áp, người không phục, đánh phục, ngay cả phủ chủ Nam Thái Phủ lúc đó cũng thua ba lượt trong tay hắn.
Trên gia phả đánh giá hắn cực cao, không tới ba mươi tuổi suýt chút nữa đột phá Cự Kình, đạt tới cảnh giới rất cao, được xưng là "Phong gia đệ nhất nhân! Nếu không phải chết, rất có thể dẫn đầu Phong gia trở thành siêu cấp môn phiệt sánh ngang tứ đại môn phiệt."
Có rất ít người biết rõ tên thật của hắn, trên gia phả chỉ ghi hai chữ "Phong Si" .
Ai! Một đời anh kiệt lại mất tích ở quận Tam Thánh, từ nay về sau không xuất hiện trên nhân gian.
Đây là một cọc án lịch sử mà Phong gia không giải quyết được, ai cũng không biết hắn đi nơi nào, chỉ có người nhìn thấy hắn xuất hiện bên ngoài Phong gia tổ địa, về sau thì đi tới quận Tam Thánh, sau đó triệt để bốc hơi giữa nhân gian.
Nếu như nam tử mặc áo giáp trắng này thật sự là một tiên hiền của Phong gia, như vậy có thể tìm ra tin tức về hắn trên tộc phổ, chỉ có hắn mà thôi..
Chẳng lẽ Phong gia đệ nhất nhân lại chết ở Bán Đạp Sơn, chôn xương dưới ngọn núi nhỏ?
Chuyện này quá thê lương rồi, nếu không có nữ ma xuất thế, chỉ sợ bị thần thoại của Phong gia lúc trước đã không xuất thế rồi.
Mèo con nhìn thấy tiểu tà ma, lại nhảy ra khỏi ngực Phong Si, đã chạy tới và cầm lấy làn váy của tiểu tà ma!
Phong Si vẫn đứng lặng ở bờ hồ như trước, đứng thẳng nhìn chằm chằm vào hạt châu màu tím, vẫn không nhúc nhích, giống như có lẽ đã hóa thành tấm bia to.
Phong Phi Vân kéo tiểu tà ma ra khỏi mộ, tứ phẩm linh đan tuy mê người, nhưng đó là của người khác, nếu mạnh mẽ bắt lấy, chỉ biết sẽ uổng mạng.
Cho dù Phong Si đã từng là tiên hiền Phong gia, nhưng đã chết, chỉ là một xác ướp cổ, một thi tà tam biến.
Đi ra khỏi huyệt, trực tiếp đi thẳng lên đỉnh núi, không hề dừng lại nửa phần.
Sau khi Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma leo tới sườn núi, xa xa có tiếng rống to.
Oanh!
Vô Pháp Thi Động động chủ cầm theo đuổi thi linh đánh bại tàn thi, trấn thi thần phù nằm trên đỉnh đầu Tứ Phương Thiên Hầu, Tứ Phương Thiên Hầu phản kích mấy lần và bị trấn áp.
- Tứ Phương Thiên Hầu, ngươi cũng đã chết, vinh nhục đã ném đi, nên ngoan ngoãn làm thi nô cho bản tôn đi.
Phốc! Phốc! Phốc...
Vô số thi tà đều bị lực lượng trấn thi thần phù bắn vào nát bấy, áp thành cốt phấn, rơi vãi trên mặt đất, trên đất có tới mấy ngàn thi cung.
Những thi tà cường đại bị đuổi thi linh trấn áp, toàn bộ quỳ rạp trên đất lên, vô cùng thành kính cúng bái tên động chủ này, giống như vạn thi hành hương.
- Bắc Cương cản thi nhân đúng là quá cường đại, không ngờ có thể thu phục thi tà sánh ngang Cự Kình. Vô Pháp Thi Động cũng không phải là những thi động khủng bố, không biết mấy thi động truyền thừa cổ xưa mạnh tới mức nào?
Phong Phi Vân nhìn thấy Tứ Phương Thiên Hầu bị trấn áp, lại ngẩng đầu nhìn qua xa xa, nhìn thấy lão giả mặc đạo bào trắng đen đứng trên không, tuy già nua nhưng lại không có suy yếu, ánh mắt như chim ưng, khí tức lạnh thấu xương.
Ầm ầm!
Đột nhiên trên đỉnh Bán Đạp Sơn truyền tới lực lượng hủy thiên diệt địa.
Lực lượng này làm cho thiên địa biến sắc, hoàn vũ run rẩy, giống như thần vực rơi xuống.
Bành!
Sắc mặt Phong Phi Vân cuồng biến, lực lượng này ép hai chân của hắn khụy xuống, cự đạo cắm xuống đất, hai tay cầm chặt chuôi đao mới có thể gian nan bảo trì đứng thẳng.
Đây là cảnh khủng bố, mây đen trên bầu trời tách ra, một bàn tay khủng bố áp xuống, thân thể động chủ thi động đổ máu, hắc bạch cản thi bào cũng bị xé rách, thân thể bị đánh vào lòng đất, xuất hiện một hố to.
Lực lượng này không cách nào chống cự được!
Cho dù là Cự Kình cũng bị trấn áp.
Bành, bành!
Trấn thi thần phù và cản thi linh bị đánh bay, sinh ra vết rách vỡ nát, hai kiện linh khí đuổi thi này xuất nữa bị đánh tan nát.
Một bàn tay có thể đánh tan linh khí...
Cơ hồ tất cả thi tà quỳ xuống, đầu áp xuống mặt đất, toàn thân đang run rẩy.
- Trên đỉnh Bán Đạp Sơn có một cường giả tuyệt thế!
Phong Phi Vân nhìn qua đỉnh núi, lại nhìn qua dấu chưởng ấn lúc nãy rộng mấy ngàn trượng, sâu vày chục trượng, trực tiếp hóa thành thâm cốc.
Khói đặc bay lên, quả thực suýt chút nữa làm thiên địa đảo ngược.
- Nữ... Nữ ma!
Toàn thân Vô Pháp Thi Động động chủ đổ máu, hắn gian nan leo ra khỏi bùn đất.
Hắn thụ thương rất nặng, thu hồi trấn thi thần phù và cản thi linh, cũng không quay đầu lại chạy về phía bức, một động chủ địa vị cao thượng lại thất bại, quả thực thoát đi vô cùng chật vật.
Hắn sợ hãi không nhẹ, càng chạy càng nhanh!
Một hồi gió lạnh thổi qua, tuyết lại rơi xuống.
Cả Bán Đạp Sơn đều trở nên yên tĩnh!
Phong Phi Vân một tay che ngực, cảm giác đau đớn, tuy chưởng ấn từ trên đỉnh núi đánh xuống, công kích động chủ thi động kia ở cách mười dặm, nhưng mà hắn lại bị chấn thương.
Lực lượng này mạnh tới mức khó nói nổi.