Đây là một tòa ác sơn tràn đầy Thi Tà, phạm vi ba trăm dặm, hiểm sơn ác thủy, quả thực không dưới một tòa tuyệt sát tử địa cổ xưa, Phong Phi Vân quả thật vạn phần không muốn quay lại đây.
Tinh Hà đầy trời, sáng chói mà vĩnh hằng, mặc dù trời tuyết bay liên tục cũng không cách nào khiến cho ngôi sao ảm đạm.
Dưới Bán Đạp Sơn, gió lạnh phần phật, ngay cả tuyết rơi trên bầu trời cũng mang theo một cổ mùi máu tươi.
- Đã đến!
Phong Phi Vân đứng trong tuyết, phun ra một ngụm khí màu trắng.
Tinh Hà run lên, tinh quang đầy trời cuốn ngược xuống quay lại thiên mạc
Trên đỉnh kỳ ngưu, Nữ Ma cũng mặc nho y màu trắng, trên người ánh sáng chói lọi trong suốt, giống như một chiếc tiên đăng trong bóng tối vậy.
Đôi mắt không chút cảm xúc của nàng chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vào Bán Đạp Sơn như Cự Thú nằm ngang, con mắt cong cong có chút nhíu lại, mang theo vài phần hàn mang.
Bán Đạp Sơn thật sự rất cao lớn, đứng dưới chân núi, trước mắt, tất cả ánh mắt đều bị sơn thể ngăn trở, thật giống như đứng ở dưới thần bích kết nối với Cửu Thiên vậy, khiến người có một loại cảm giác hít thở không thông.
- Ta đưa ngươi đến Bán Đạp Sơn, cũng đến lúc nên mỗi người một ngã rồi.
Phong Phi Vân buông lỏng khóa sắt trong tay, 'Rầm Ào Ào', sờ lên cái mũi tràn đầy lân phiến của kỳ ngưu, cự thú vốn hung mãnh giờ phút này lại dịu dàng ngoan ngoãn giống một chú nghé con vậy.
Phong Phi Vân ôm Bạch Như Tuyết cột trên lưng kỳ ngưu xuống, nàng cũng đã sớm tỉnh, nhưng toàn thân đều bị trói lại, không cách nào nhúc nhích, dưới làn da màu trắng, đôi mắt dễ thương như trân châu đen kia lộ ra đặc biệt chói mắt.
- Trừng ta làm gì vậy? Rất tức giận sao?
Phong Phi Vân trêu tức cười nói.
- Ngươi vì sao không giết ta?
Bạch Như Tuyết vẫn trừng mắt nhìn Phong Phi Vân.
- Ta giết ngươi làm gì? Ta hiện giờ thả ngươi về nhé?
Phong Phi Vân cười cười.
Bạch Như Tuyết chau mày lại, có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu rõ ý đồ của Phong Phi Vân, mình chẳng qua chỉ là công cụ để hắn phản kích Tà Tông thôi, một khắc khi hắn cột mình lên cây thì kỳ thật mình đã không còn giá trị gì nữa.
Thả mình về hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng là ..., mục đích của hắn đã đạt được.
Phong Phi Vân chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng lại không muốn trơ mắt ếch ra nhìn nữ nhân vừa bị mịnh chơi chết cóng dưới cây ngô đồng, cho nên mới mang nàng đi.
Giờ phút này, Bạch Như Tuyết đã khôi phục vài phần tu vị, thả nàng rời đi thì đã làm sao?
Bạch Như Tuyết khôi phục tự do, liền vội nhanh chóng lướt ra hơn bảy trượng, kéo xa khoảng cách với Phong Phi Vân, lạnh lùng cười:
- Phong Phi Vân, ta cam đoan với ngươi, đây là quyết định sai lầm nhất đời ngươi. Ngươi hoàn toàn không hiểu tâm lý trả thù của một nữ nhân sẽ cường đại đến mức nào đâu?
Nàng lại lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi nàng cảm thấy Phong Phi Vân đã không cách nào uy hiếp được nàng nữa thì mới dừng bước.
- Ah! Ngân ngân, cho dù ngươi lại luyện mười năm, một trăm năm, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
Phong Phi Vân cười nói.
- Ngươi sai rồi, có đôi khi trả thù người, chưa hẳn cần nhờ lực lượng.
Tóc trắng trên đầu Bạch Như Tuyết như ngàn vạn thác nước trắng, bay múa từ từ trong không khí, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vẻ mỉa mai và xinh đẹp.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn những biện pháp khác sao?
Bạch Như Tuyết nói:
- Ta có thể tra tấn tự mình, ngươi nói đây có phải là một phương thức trả thù không?
- Ha ha, ta vốn nghĩ ngươi là một nữ nhân thông minh, lại không nghĩ ngươi cũng ngu xuẩn như vậy, cho dù ngươi chém mất hai tay hai chân của mình, ta cũng sẽ không có nửa phần đồng tình đâu!
Phong Phi Vân lắc đầu thở dài.
- Vậy nếu ta ngủ với nam nhân khác thì sao?
Bạch Như Tuyết uyển mị cười cười, cười đến phong tình vạn chủng.
Quần áo trên người nàng nhẹ nhàng chảy xuống, lộ ra ngọc thể hoàn mỹ không tỳ vết, đẫy đà, hết sức nhỏ, thon dài, quả thực giống như tinh linh trong tuyết, vưu vật trời sinh.
Chỉ cần là nam nhân có mắt, sau khi chứng kiến thân thể của nàng khẳng định sẽ muốn ngủ với nàng ngay.
Phong Phi Vân nhướng mày, chằm chằm vào nàng.
Bất kỳ một nam nhân nào nếu nghe nói nữ nhân từng ngủ qua với mình lại ngủ với nam nhân khác cũng không phải chuyện vui vẻ gì, mặc dù hắn căn bản không thích nữ nhân này.
Ham muốn chiêm giữ của nam nhân rất mạnh, ai cũng thế cả.
- Ta tin tưởng nếu ta cởi sạch quần áo, khẳng định sẽ có vô số nam nhân muốn lên giường với ta.
Ánh mắt Bạch Như Tuyết không giống nói đùa chút nào, tràn đầy vẻ căm hận đối với Phong Phi Vân, hắn cười nói:
- Những nam nhân này, nhất định sẽ có bằng hữu của ngươi, có cừu nhân của ngươi, có ngươi người ghét, thậm chí là thân nhân của ngươi, ta đều nguyện ý ngủ với bọn hắn, cùng bọn hắn trên giường, khiến bọn hắn nếm thử ngọc thể câu hồn, nghe ta âm thanh rên rỉ của ta.
Phong Phi Vân giờ khắc này không thể không thừa nhận, thật sự mình không hiểu rõ sinh vật nữ nhân này.
- Ha ha, còn chưa đủ, ta lên giường với lão đầu xấu xí nhất, lên giường với tên ăn mày bên đường, ta lên giường với mỗi một nam nhân trong thiên hạ một lượt. Nếu ta biến thành một nữ nhân đê tiện phóng đãng hơn cả kỹ nữ vậy thì cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách ngươi, đều là ngươi một tay tạo thành đấy, ngươi phải bị tra tấn tâm lý.
Bạch Như Tuyết âm trầm cười, cười đến đặc biệt điên cuồng.
Nàng tựa hồ thật sự đã điên rồi.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ đau lòng?
Phong Phi Vân nói.
- Ngươi chẳng lẽ sẽ không?
Bạch Như Tuyết nói.
- Ha ha! Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, lúc ngươi đang lãng phí bản thân, ta nói không chừng đã ôm một tiểu mỹ nhân khác ngủ, thoải mái không biết bao nhiêu.
Phong Phi Vân bỗng nhiên bay lên, rơi xuống trên đỉnh đầu kỳ ngưu, trực tiếp thân mật ôm Nữ Ma vào ngực, cười nói với Bạch Như Tuyết:
- Ngươi phải biết rằng, Phong Phi Vân ta cho tới bây giờ đều không thiếu mỹ nhân, thêm ngươi một người không nhiều, thiếu ngươi một người không ít.
Nữ Ma vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi hơi liếc qua Phong Phi Vân, còn chưa từng có nam nhân nào dám ôm nàng như vậy, nhưng Phong Phi Vân giờ phút này lại ôm chặt nàng, ôm giống như nàng là tình nhân của hắn vậy.
Bạch Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân và Nữ Ma trên lưng kỳ ngưu, hừ lạnh một tiếng:
- Phong Phi Vân, chúng ta chờ xem, tương lai đừng hối hận.
Nói xong lời này, nàng liền nhặt lên quần áo trên mặt đất, bọc lấy thân thể, hóa thành một đạo nhân ảnh bạch sắc bay vút vào rừng rậm.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi, ưu thương không hiểu, khoái cảm lúc trước không còn chút nào, trong lòng lại có một loại cảm giác tội ác, nếu nàng thật sự sa đọa trong hồng trần, mình thật sự sẽ không đau lòng chút nào sao?
Bành!
Phong Phi Vân ngực tê rần, một cổ lực lượng khổng lồ đánh tay hắn ra, thân thể đụng một tiếng, rơi trong đống tuyết, cả người đều bị chôn trong đó.