Quan trọng nhất là, tên thiên tài này còn không sợ trời không sợ đất, lại rất có nguyên tắc, mặc cho ai cũng muốn có được một cấp dưới như vậy.
Điện hạ Sâm La Điện đệ thập điện cũng động tâm, truyền âm cho Nạp Lan Tuyết Táng.
Nạp Lan Tuyết Táng lỗ tai có chút giật giật, sau đó âm u cười, nói:
- Phong Đại Ngưu, hiện giờ có hai con đường bày trước mặt ngươi.
- Hai con đường gì?
Phong Phi Vân nói.
- Thứ nhất, quy thuận Sâm La Điện đệ thập điện ta. Thứ hai, chết trong tay ta.
Nạp Lan Tuyết Táng nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay, khóe miệng nhảy lên, tuy rằng đang cười, nhưng dáng tươi cười lại thập phần chấn nhiếp người.
Không thể thu phục được, vậy thì cũng chỉ có thể diệt trừ.
Phong Phi Vân thanh âm càng thêm tục tằng, hét lớn:
- Lão tử hôm nay vốn đã ôm một bụng tức giận, chỉ vì giết đám con cháu rùa Tà Tông các ngươi mà đến, nếu đầu nhập vào môn hạ Tà Tông, chẳng phải tự mình cũng biến thành cháu con rùa rồi sao?
Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đứng dậy toàn bộ, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, trong lòng mỗi người đều vô cùng khâm phục vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, tràn đầy hảo cảm.
Luật Tam Xuyên hừ lạnh một tiếng, biết rõ Phong Phi Vân đây là đang mắng hắn:
- Thật sự là một tên cuồng đồ không biết tốt xấu, nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Hiển nhiên Luật Tam Xuyên cũng nhận được chỉ thị giống thế, nếu Phong Đại Ngưu không quy thuận, vậy thì chỉ có thể đánh chết.
Luật Tam Xuyên trên đỉnh đầu ngưng tụ một mảnh lãnh vân, nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống gấp lần, hoa mai mềm mại trên cành cũng đông lạnh đến cứng rắn hơn sắt, ba tòa hàn băng núi lớn toàn bộ từ bên trong lãnh vân lao ra.
Băng sơn từ trên trời giáng xuống, đỉnh băng sắc bén hơn cả kiếm, nhiệt độ trong không khí lần nữa hạ thấp, khiến mặt đất như bị đóng băng nứt vỡ.
- 《 Địa Ngục Hàn Băng Quyết 》 tầng thứ sáu, Địa Ngục Hàn Băng Sơn!
Mộc Đàm Thiên có chút cả kinh, biết rõ đây là tuyệt học của Luật Tam Xuyên.
Luật Tam Xuyên vốn là tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp, thiên phú vẻn vẹn chỉ dưới Thích Dạ Lai, hai năm trước, Mộc Đàm Thiên và Luật Tam Xuyên đã giao thủ, chín chiêu bại trận, lúc ấy Luật Tam Xuyên mới tu luyện thành 《 Địa Ngục Hàn Băng Quyết 》 tầng thứ năm mà thôi.
Hai năm qua đi, tu vị Luật Tam Xuyên lại không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, mà ngay cả mệnh huyệt cũng mở ra tòa, cách tòa chỉ còn cách một bước ngắn.
Một cái Vạn Tượng Tháp đệ tử muốn thăm dò Địa Ngục Hàn Băng Sơn uy lực, đem một quả trung giai Bảo Khí cấp bậc thiết châu nghĩ đến trên không ném đi.
Bành!
Nhưng thiết châu cách Địa Ngục Hàn Băng Sơn, còn có hơn m đã bị hàn khí kinh khủng kia đông lạnh ra vết rạn, xuất hiện đường vân tựa như mạng nhện vỡ vụn thành từng khối vụn sắt.
Luật Tam Xuyên tuy rằng tâm chí mềm yếu, nhưng thiên phú của hắn quả thật khủng bố, đến gần vô hạn thiên tài cấp bậc sử thi, có thể tranh phong với Liễu Thuận Phong và Kỷ Phong.
Phong Phi Vân bàn chân mãnh liệt đạp mạnh trên mặt đất, thân thể xông ngược lên, hai tay cầm đao, mãnh liệt chém lên, một đạo đao lãng màu trắng dài hơn ba mươi thước cuốn ra, như một vòng trăng sáng chiếu bầu trời, hào quang đâm vào khiến người không mở nổi mắt.
Hàn khí như đao, nhưng lại không ngăn được đao trong tay Phong Phi Vân!
Ba mười sáu đạo đao khí đồng thời bay ra, bá, bá, bá, bay trong không khí, phát ra tiếng xé gió kịch liệt.
Ầm ầm!
Ba tòa Địa Ngục Hàn Băng Sơn suy sụp xuống, hóa thành vô số Hàn Băng, rơi trên mặt đất, tựa như mây thiên thạch bay xuống, va chạm ra vô số hố to.
Phong Phi Vân dẫn theo đao rơi xuống, chiến khải màu đen trên người cũng đông lại một tầng băng cứng dày đặc, chiến đao trong tay "BA~" một tiếng vỡ vụn ra một đạo đường vân.
BA~, BA~, BA~...
Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp, thanh chiến đao kia lập tức biến thành mảnh vỡ, chỉ còn một chuôi đao còn nắm trong tay.
Ngay cả đao cũng bị đông lạnh vỡ nát, bởi vậy có thể thấy được nhiệt độ của Địa Ngục Hàn Băng Sơn kia thấp cỡ nào.
- Ha ha! Phong Đại Ngưu chiến lực của ngươi cũng không gì hơn cái này, ngươi ngay cả đao cũng không có, còn đánh với ta thế nào đây?
Luật Tam Xuyên giọng mỉa mai cười, tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này cũng không gì hơn cái này.
Có vài người rất không quen nhìn tên cẩu nô tài của Tà Tông Luật Tam Xuyên này, rất nhiều thiên chi kiều nữ Vạn Tượng Tháp sở dĩ bị người Tà Tông bắt, đều là vì Luật Tam Xuyên chỉ điểm, cuối cùng rơi vào trong ma chưởng.
Loại bại hoại Vạn Tượng Tháp khuất thân làm nô, vương bát đản giết hại đồng môn này quả thực càng đáng giận hơn cả đệ tử Tà Tông.
Rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp định đưa thần binh lợi khí của mình cho Thần Võ Thiên phu trưởng, trợ hắn chém giết tên chó chết Luật Tam Xuyên kia, nhưng lại đều bị Phong Phi Vân từ chối nhã nhặn.
- Không có đao thì như thế nào, tay không tấc sắt, chiến lực ta càng mạnh hơn nữa!
Trong đầu Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức lần nữa ngưng tụ, hóa thành một tòa Tiểu Diễn tế đàn, hào quang xoay chuyển, liền từ trong thân thể nổ bắn ra.
Một mảnh thần mang màu đen lơ lửng trời cao, có lôi điện và hỏa diễm nhảy lên trong đó.
- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!
Lại là một thanh thần chùy màu đen cao mấy trăm thước, chiến uy nước cuộn trào, như cự thân lôi thần hàng kâm, cầm chùy hám thiên, trực tiếp ép xuống Luật Tam Xuyên.
Luật Tam Xuyên thi triển "Địa Ngục Hàn Băng Sơn", muốn ngăn cản Tru Thiên Hám Tiên Chuy, ba tòa băng sơn, đứng vững giữ may xanh, nhưng lại bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy đánh nát bàn tay dễ dàng.
Tru Thiên Hám Tiên Chuy vô kiên bất tồi, căn bản không cách nào ngăn cản.
Oanh!
Bàn tay Luật Tam Xuyên bị đánh ra một vết máu, máu tươi chảy dài trên bàn tay trắng nõn, thân thể bị đánh chìm xuống đất giống như bị chôn sống.
Lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chuy quả thật quá lớn, chính là dùng tiểu diễn thuật biến hóa mà thành, có thể mượn một tia cấm khí viễn cổ trong truyền thuyết cho mình sử dụng, giống như linh thông trên thiên công bảo điển cũng chưa chắc ngăn cản được.
Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ ra tiểu diễn chi thuật bốn hai phần mười, có thể dùng hai chiêu thần thông, Tru Thiên Hám Tiên Chuy chính là một chiêu trong đó.
- Viễn cổ cấm khí không thể địch, cho dù là một đạo hư ảo cũng có thể nhất kích phát vạn pháp.
Luật Tam Xuyên bay ra khỏi bùn đất, nho y màu trắng trên người xuất hiện vết rách dài, lập tức cởi ra, nó bay trong không khí và biến lớn trăm trượng, giống như một cái tui càn khôn.
Bộ nho y này bên trong có dán phù lục giới linh thạch, chừng bảy trăm hai mươi tấm, hào quang lập loè, giống như ảy trăm hai mươi cái đèn lập lòe, cô đọng thành thế giới.
Khó trách hắn đầu nhập vào điện thứ bảy của Sâm La Điện nhưng không có cởi nho y ra, thì ra là như thế.
Phong Phi Vân lật tay đánh một chưởng, hào quang màu đen bay ra, lại đánh ra Tru Thiên Hám Tiên Chuy, bàng bạc như núi sắt va chạm với nhau, chấn vỡ mấy chục tấm phù lục trong nội y, nhưng mà không có công phá được nó, giống như tảng đá ném vào trong biển rộng.