Linh Chu

chương 56: tiềm long biệt viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tiến vào Tử Tiêu cổ thành thì bước chân của Sơn lộc chậm lại rõ ràng, cổ xe chạy thoải mái trên đường phố cổ đông nghịt người, đi xuyên qua từng tòa công trình kiến trúc vô cùng đặc sắc thật giống như vĩnh viễn đều không đi tới được nơi cuối cùng vậy.

Phong Vạn Lý uốn gối mà ngồi, cười lắc đầu nói:

- Phong gia bản phủ nằm ở khu nội thành Chu Tước, chúng ta nếu muốn đi đến đó thì phải đi qua tám đạo thành môn, đi mất ba trăm bốn mươi dặm đường, bây giờ chúng ta dĩ nhiên là không đi tới được chỗ đó.

- Vậy chúng ta đang đi tới chỗ nào?

Phong Tùy Vũ cũng không nhịn được mà hỏi.

- Tiềm long biệt viện, nơi đó chính là một trong những biệt viện lớn nhất của Phong gia ở Tử Tiêu cổ thành, chuyên tiếp nhận con em trẻ tuổi trong gia tộc trước khi bắt đầu Tiềm long đại chiến, các con trước hết hãy đợi ở nơi này mà tĩnh tâm tu luyện, tự nhiên sẽ có người hầu, trinh sát đặc biệt cho các con.

Phong Vạn Lý nói.

Tâm tư Phong Phi Vân kín đáo, nhẹ nhàng nhíu mày nói:

- Nghe nói con cháu trực hệ đời thứ năm của Phong gia cũng đã vượt quá ba vạn, càng chưa nói đến con cháu của bốn mươi tám mạch hệ thứ, một tòa Tiềm long biệt viện có thể chứa nhiều người như vậy sao?

Phong Vạn Lý cười nhạt một tiếng, nói:

- Phi Vân, dù sao con cũng không nên dùng tầm mắt khi nhìn thành Linh Châu rồi bây giờ lại nhìn Tử Tiêu cổ thành chứ, Nhị bá con đã ở Tử Tiêu cổ thành trọn bốn mươi năm nhưng chẳng qua cũng chỉ là đi dạo hết một số góc trong cổ thành mà thôi, còn có vô số bí ẩn và không biết mà ngay cả ta cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi.

- Liền lấy Tiềm long biệt viện ra mà nói, diện tích hơn ba ngàn mẫu, đình đài lầu gác chẳng biết xây bao nhiêu là tòa nữa, bên trong chỉ là người hầu thôi cũng đã đạt hơn mấy vạn. Nhưng mà Tiềm long biệt viện của Phong gia cũng giống như đình viện mà thôi, ở Tử Tiêu cổ thành ít nhất cũng có trên trăm toà như thế, mà cái này chẳng qua cũng chỉ là một góc băng sơn ở Tử Tiêu cổ thành.

Sự xa hoa và phú quý của đại gia tộc làm cho người ta phải cứng họng, nguồn tài nguyên chiếm lấy cũng là một con số kinh khủng, như vậy thì vận hành một con quái vật khổng lồ thế này thì phải tiêu hao một nguồn tài nguyên chắc cũng là một con số làm cho người ta phải kinh hồn khiếp sợ.

Hèn chi những đại thế lực kia luôn cướp đoạt tài nguyên ở khắp nơi, mà còn không tiếc đánh đập tàn nhẫn sinh linh, âu cũng là vì sinh tồn mà thôi!

Trong lòng Phong Phi Vân tuy là xúc động nhưng cũng vì vậy mà vui vẻ, Tử Tiêu cổ thành khổng lồ như vậy thì dù cho bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt có đến đây cũng chưa chắc tìm được hắn.

Có điều, một vấn đề nhức đầu khác lại xuất hiện.

- Nhị bá, Tiên Tuyết muội muội cũng sẽ không ở Tiềm long biệt viện chứ?

Phong Phi Vân đối với Phong Tiên Tuyết vẫn có chút nhức đầu.

Phong Vạn Lý gật đầu cười nói:

- Con cũng không cần lo lắng quá mức như vậy đâu, Cửu thái gia cũng đã sớm cảnh báo nó rồi, trước khi tham gia Binh thư thiết quyển hội thì nếu thật là Tiên Tuyết dám đánh gãy chân của con thì Cửu thái gia liền đích thân cắt đứt chân của nó.

- Vậy sau Binh thư thiết quyển hội thì sao chứ?

Phong Phi Vân cười khổ nói.

- Khà khà! Khi đó chỉ sợ là các con đã thành hôn rồi, giữa vợ chồng có chút cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường thôi!

Phong Vạn Lý cười, nói một câu như vậy rồi quay đầu đi hướng khác, không nhìn Phong Phi Vân một cái nào nữa hết, giống như là chuyện này không liên quan gì đến mình vậy.

Phong Tùy Vũ ngồi ở bên cạnh từ đầu tới cuối đều không nói câu nào nhưng trong đầu của hắn lại có mưu tính:

"Phong Phi Vân nếu thật là tỏa sáng ở trong Binh thư thiết quyển hội thì nhất định sẽ được các cao tầng trong gia tộc coi trọng, đến lúc đó còn có chỗ đứng nào cho Phong Tùy Vũ ta không? Hơn nữa hắn có thể cưới Tiên Tuyết muội muội làm vợ, thiên phú tu luyện của Tiên Tuyết muội muội lại cao như vậy, nếu thật như nàng trở thành vợ của Phong Phi Vân thì chẳng phải Phong Phi Vân càng như hổ mọc thêm cánh sao?"

"Không được, tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân đạt được, lúc cần thiết ..."

Trong mắt Phong Tùy Vũ ẩn hiện sát khí nhưng thu lại rất nhanh, khóe miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu, lúc này cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.

Tiềm long biệt viện có hết thảy sáu đại môn, Sơn lộc đồng xa thì chậm rãi dừng lại ở bên ngoài của một trong những đại môn, Phong Vạn Lý, Phong Phi Vân, Phong Tùy Vũ lần lượt từ trên xe đi xuống.

Một tên người hầu từ trong cửa đi ra, dắt cổ xe đi và dẫn đường ở phía trước, tiến vào Tiềm long biệt viện.

Con cháu đời thứ năm của Phong gia đều đã bắt đầu chạy về lần lượt, đang có màn luyện tập võ nghệ trong Tiềm long biệt viện, xung quanh có những bó đuốc đốt sáng rực, lúc này cũng có một vị thanh niên đang so chiêu.

Ở bên cạnh một cái ao nước có mười mấy người thanh niên tài giỏi đẹp trai mặc bạch y đang cùng nhau ngồi xếp bằng, trên người lấp lánh linh quang, sau khi thấy ba người Phong Phi Vân thì những người này cũng chỉ hơi liếc mắt một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt và tiếp tục tu luyện.

Dọc theo một con đường mòn, cũng không biết phải đi mất bao lâu mới đi tới bên ngoài một tòa lầu các sơn đỏ, bên trong gồm có năm gian phòng liên tiếp nhau, vừa qua lại vừa tách rời. Được đắp ngói lưu ly, cột nhà đỏ thẫm đứng thẳng, ngay cả cái cầu thang cũng bằng đá cẩm thạch trắng.

Cái này chẳng qua chỉ là một chỗ ở bình thường nhất trong Tiềm long biệt viện nhưng cũng hiện ra hết sự lộng lẫy rồi.

Phong Vạn Lý chỉ vào một tòa nhà ở bên phải, cười nói:

- Căn kia chính là chỗ ở bây giờ của Tiên Tuyết.

Phong Phi Vân giật mình trong lòng, theo hướng ngón tay hắn nhìn thấy thì chỉ thấy một gian phòng có cửa đóng chặc, không có một chút ánh sáng lọt ra ngoài làm cho không khí có vẻ đầy sự đe dọa, dễ nhận thấy bây giờ Phong Tiên Tuyết cũng không có ở bên trong.

Chỉ cần nàng không bất ngờ lao tới là tốt rồi, Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, đêm đã xuống, nàng có thể đi đâu chứ? Tại sao vẫn chưa về?

- Một gian ở bên cạnh nó, đó là do ta đặc biệt chuẩn bị cho con.

Phong Vạn Lý vỗ vỗ vai của Phong Phi Vân, cười nói:

- Phi Vân, nắm thật tốt cơ hội lần này đi, thừa dịp hai tháng này các con có thể bồi dưỡng một chút cho tình cảm hai đứa.

Bồi dưỡng cái mốc khô ấy! Cùng với một cô nàng bạo lực bồi dưỡng tình cảm còn không bằng việc ôm một con heo mẹ đi ngủ cho an toàn!

Phong Phi Vân đến bây giờ cũng còn nhớ rõ nàng từng quyền, từng quyền đánh nát xương toàn thân hắn như thế nào, lúc đó nếu không có Phong Vạn Lý đưa tới Đoạn tục thỏa nghìn năm thì e rằng lúc đó Phong Phi Vân cũng không phải đơn giản chỉ là nằm trên giường nửa tháng như vậy đâu.

- Con cũng không nên có áp lực trong lòng như vậy, tính tình Tiên Tuyết mấy năm nay đã bớt nóng nảy lắm rồi, hơn nữa còn có mệnh lệnh của Cửu thái gia, nên nó không dám thực sự đánh cho con tàn phế đâu.

Trong lòng Phong Vạn Lý cũng không nắm chắc, dù sao thì hắn so với ai khác cũng là quá hiểu con gái nuôi của mình, nàng chính là một người "trướng đô bất mãi", thiên tư tuyệt đỉnh nhưng lại hết sức kiêu ngạo, tất cả thế hệ trẻ ở Phong gia đều không lọt vào trong mắt của nàng, có thể được nàng xem trọng thì cũng phải là những anh kiệt nghịch thiên ba hay năm năm.

Trong lòng Phong Phi Vân mặc dù đối với Phong Tiên Tuyết có chút đau đầu nhưng cũng không e ngại, dù sao bây giờ tu vi hắn cũng đã là tiên căn sơ kỳ, chiến lực có thể so với cao thủ tiên căn trung kỳ, thực lực rõ là mạnh hơn nàng thì lại có cái gì phải sợ nàng chứ?

- Nhị bá, vậy con ở trong gian phòng kia sao?

Ánh mắt Phong Tùy Vũ nhìn chăm chú vào một căn phòng còn lại trong ba gian kia, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.

- Con ... con chỉ là con cháu hệ thứ, không có đủ tư cách ở nơi này.

Trên mặt Phong Vạn Lý không mang theo chút tình cảm nào, liền quay người theo một hướng khác bước đi, vừa đi vừa vẫy tay nói:

- Đi theo ta!

"Không có tư cách ..."

Phong Tùy Vũ nắm thật chặc bàn tay, cố gắng ngăn chặn những bất mãn trong lòng, Phong Tiên Tuyết cũng không phải là con cháu hệ thứ sao? Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú Phong Phi Vân một cái rồi lúc này mới tức giận rời đi.

Phong Phi Vân cười một chút nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng không khỏi sinh ra một chút sảng khoái, Phong Tùy Vũ, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?

Hắn không nghĩ nhiều nữa, sãi bước hướng về trong lầu các mà bước đi, định bụng trước tiên sẽ thu xếp cho ổn thỏa rồi lại tính tiếp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio