Bầu trời rơi xuống từng mảnh từng mảnh huyết hoa, mang theo một cổ mùi tanh nhàn nhạt.
Vô luận là những đệ tử Phong gia hay là tu sĩ các phải trên đỉnh ngọn núi trung ương, hoặc là các vị cự kình Sâm La Điện đệ thất điện giờ phút này đều giống như lôi điện giội vào đầu, toàn thân đều sợ run.
Lật tay tầm đó, liền đánh chết vị cự kình, đương thời có mấy người có thể làm được?
- Thật là một vị cái thế nhân kiệt bị di vong của Phong gia quay về sao?
Trong đầu rất nhiều người đều phát ra nghi vấn như vậy.
Thần Tấn vương triều địa vực thật sự quá khổng lồ, đừng nói là một phủ, coi như là một quận cũng mênh mông cuồn cuộn vô biên, không ai có thể in dấu chân khắp thiên hạ này.
Rất nhiều cự kình thọ nguyên không nhiều lắm vào lúc tuổi già, đều sẽ rời đi gia tộc và tiên môn, đi đến Mãng Hoang Đại Trạch, hoặc là trốn ở một góc, có đi tìm kỳ ngộ phiêu miểu và tiên vận, hy vọng có thể đột phá gông cùm xiềng xích, lại lần nữa thu hoạch tân sinh, mà có thì lại muốn bình thản chết đi.
Cũng chính vì thế nên nếu ngươi ở trong một sơn động hoang dã gặp được một vị tiền bối ẩn cư cũng là chuyện rất bình thường. Lão khất cái ăn xin bên đường cũng có thể có thể đã từng là một phương tông chủ, chỉ là bọn hắn đều đang dùng một loại phương thức khác tìm kiếm đột phá, lĩnh ngộ chân lý Thiên Đạo.
Cho nên mấy trăm năm sau, một vị cái thế nhân vật đột phá cảnh giới, tăng thêm ngàn năm thọ nguyên, quay về gia tộc cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là tuế nguyệt biến thiên, người và vật không còn, không ai có thể nhận ra hắn thôi.
Phong gia đã có hơn một nghìn năm lịch sử, cho dù cách mấy trăm năm, có tiền bối trở về cũng là chuyện rất bình thường.
- Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là Phong gia Thần Thoại trở về rồi.
Có đệ tử Phong gia nhìn chằm chằm vào dáng người to lớn cao ngạo của Phong Si kích động dâng trào nói.
- Anh kiệt vô địch đã tu luyện Đại Phong Kình tới tầng thứ , thiên tài khoáng cổ tuyệt kim trong truyến thuyết, Phong Si?
- Ân, thật sự rất giống!
... ...
...
Tất cả đệ tử Phong gia đều nhớ lại bức họa tổ tiên, thật sự quá tương tự, chỉ là Phong gia Thần Thoại trên bức họa càng thêm bộc lộ tài năng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mà vị bạch khải nam tử trước mắt này lại lạnh như băng ngốc trệ, mang theo vài phần tang thương và cứng ngắc.
Phong Phi Vân trong lòng hiếu kỳ không thôi, Phong Si cũng đã biến thành Thi Tà, Tiểu Tà Ma làm sao có thể dẫn hắn ra được? Chẳng lẽ Phong Si mặc dù chết, nhưng thần hồn hắn lại không hoàn toàn minh diệt, còn bảo lưu lấy một tia thần trí sao?
- Meo meo!
Đạm đạm liếm đầu gối Phong Si.
Có lẽ, cũng không phải Tiểu Tà Ma dẫn hắn Phong Si đến nơi đây, mà là đạm đạm đưa hắn tới, đây chính là một con mèo từ trong Phong gia từ đường chạy ra, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi nữa.
Phong Phi Vân suy đoán Đạm Đạm rất có thể chính là mèo Phong Si nuôi, ở trong Phong gia đợi chủ nhân của mình trở về, một lần đã là cả ngàn năm.
Không đợi được Phong Si, lại đợi được Tiểu Tà Ma, bị Tiểu Tà Ma ôm ra khỏi Phong gia tổ trạch.
- Hừ, một người đã chết đi ngàn năm người mà thôi, cho dù tu vị cường đại, cũng chỉ là một cỗ Thi Tà.
Một đại hán thân cao ba mét râu quai nón đạp trên một đầu hắc ưng từ trên đỉnh ngọn núi trung ương bay xuống.
Đại hán nay hai chân như trụ, làn da trên người hiện ra đồng quang, mặc trên người một tầng thiết khải dày đặc, vác trên lưng lấy sáu cây thiết mâu to bằng cánh tay, trên người mang theo một cổ khí tức hùng hậu mãnh liệt.
Hắc ưng dưới chân hắn cũng trang bị áo giáp màu đen, chính là làm bằng Huyền Vũ Thiết, nặng hơn ngàn cân.
Hắc ưng giương cánh bay thấp đến sườn núi, như một con Côn Bằng đứng trên tiên sơn, phát ra tiếng kêu to chói tai, chấn động nhân tâm.
Võ Kính Phu cũng là một trong các cự kình Sâm La Điện đệ thất điện, một đôi mắt to như chuông đồng mang theo hào quang lạnh buốt, quang sát ra cổ thi khí nhàn nhạt trên người Phong Si, phát hiện ra đối phương chính là một cỗ Thi Tà.
Thi Tà quả thật chiến lực khủng bố, nhưng nhược điểm lớn nhất là trí tuệ chưa đủ, phản ứng không đủ linh mẫn.
Cũng chính bởi vì như thế Võ Kính Phu mới dám ra đây khiêu chiến.
Thi Tà quả thật trí tuệ chưa đủ, nhưng đó chỉ là Thi Tà lần đầu và lần thứ hai thi biến, lúc Thi Tà đạt tới lần thứ ba thi biến thì trí tuệ đã rất cao, có thể so với một ít hài đồng bảy, tám tuổi.
Lúc đạt tới đệ tứ biến, trí tuệ cũng đã có thể sánh với người bình thường, giông như nữ ma, nàng chẳng khác gì tu sĩ đỉnh tiêm nhân loại cả.
Phong Si cũng chú ý tới địch ý trên người Võ Kính Phu, quăng ánh mắt tới, chậm rãi giơ chân lên, bước ra trước một bước.
Sau một khắc, hắn cũng đã đứng ở trước mặt Võ Kính Phu.
Nhanh như vậy!
Võ Kính Phu trong lòng tim đập mạnh một cái, một cỗ Thi Tà lại có thể cảm nhận được địch ý của hắn.
Võ Kính Phu dù sao cũng là cự kình, thân kinh bách chiến, cường giả gì lại chưa gặp, trong lòng mặc dù kinh, nhưng lại không sợ, trên hai tay ngưng tụ ra Long Hổ chi lực, chín đầu Long Hổ hư ảnh ngưng tụ trên bàn tay, tựa như chín toà núi nhỏ bay lên không, cổ lực lượng kia đã không thể diễn tả bằng ngôn từ, không biết bao nhiêu ngàn cân lực lượng đánh đến.
Chỉ có đánh ra chín đầu Long Hổ chi lực, mới có thể được xưng là cự kình, đây là một loại lực lượng chỉ thuộc về cự kình, nghịch núi đoạn sông, đều chỉ trong một chưởng.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Phong Si cũng vươn quyền, làn da tái nhợt, trên nắm tay bao phủ thanh mang, cương phong dọc theo cánh tay xông thẳng ra, trực tiếp đánh tan thiết khải trên cánh tay Võ Kính Phu, xương cốt đã tu luyện như thần ngọc cũng bị chấn gãy.
Võ Kính Phu mang trên mặt thần sắc kinh khủng, tốc độ phản ứng của Phong Si không chỉ hông chậm, ngược lại còn phát sau mà đến trước, nhanh hơn cả hắn.
- Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn!
Bàn tay Võ Kính Phu biến thành kim đồng sắc, một chưởng chống thiên, chợt bầu trời thay đổi bất ngờ, lôi khiếu phong đằng, một tòa Ngũ Chỉ Sơn Nhạc từ phía trên ép xuống dưới, năm tòa ngọn núi liệt diễm cuồn cuộn, hình dạng như bàn tay cự nhân.
Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn, chính là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, chính là điện chủ Sâm La Điện đời thứ ba sáng chế, người này Phật Tà song tu, thiên tư vô cùng, sáng chế ra loại tà công này uy lực cực kỳ khủng bố.
Mười hai đại tà công có loại nào không phải là công pháp tuyệt đỉnh, tu thành một loại, cũng có thể trở thành cùng giai chi Vương.
Phong Si thi thán một tiếng, mặc cho Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn đánh lên người, bao phủ lấy thân thể hắn.
XÍU... UU!!
Một đạo bạch quang từ trong Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn trong xông phi mà lên, chợt liền lại hạ xuống tới, "Bành", một bàn tay đặt trên đỉnh đầu Võ Kính Phu.
Răng rắc!
Đầu một vị cự kình đầu tựa như dưa hấu vỡ vụn, máu tươi tung tóe ra, thiêu đốt lên trong không khí, ngọn lửa kia khiến bùn đất trên mặt đất cũng theo đó hừng hực thiêu đốt, sôi sôi cuồn cuộn, sóng nhiệt đập vào mặt.