Linh Chu

chương 650: cố nhân gặp nhau (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chỉ có đi đọc qua sách cổ trong Khâu Am thì có lẽ mới tìm được chút ít manh mối.

"Khâu Am" ở vào phía bắc thần tượng, ngọn núi cao vút trong mây, không biết có bao nhiêu ngàn trượng.

Con đường đá cổ xưa nối thẳng đỉnh núi, trên đó có tiếng chuông như sấm, Phật âm yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể gặp được một vị tiểu sa di đang gánh nước, một bên nhớ kỹ kinh Phật, một bên chạy về phía đỉnh núi.

Ngự Thú Trai cũng là Phật môn thánh địa.

Nhưng khác với Ngự Thú Trai là Ngự Thú Trai chỉ thu nữ đệ tử, có thể để tóc tu hành, nhưng đệ tử Khâu Am lại phải quy y cửa Phật, hơn nữa chia làm "Già Lam Viện" và "La Hán Viện" .

Già Lam Viên là "Nữ ni", tu 《 Pháp Hoa Lan Kinh 》, cầu không như hợp nhất, siêu thoát trần thế, vạn vật đều là không.

La Hán viện là "Khổ hạnh tăng", tu 《 Kim Cương Bát Nhã Kinh 》, chủ yếu tu luyện bản thân, chủ trương nhận thức rời xa mọi thứ không liên quan, tức buông tha cho nhận thức và truy cầu đối với thế giới sự thần, dùng bát nhã trí tuệ khế chứng nhận không tính.

Kỳ thật chỗ khác nhau lớn nhất giữa Ngự Thú Trai và Khâu Am chính là đệ tử Ngự Thú Trai chú trọng nhập thế, ma luyện tâm tính trong cuộc sống; mà đệ tử Khâu Am lại chú ý xuất thế, không tham dự vào tranh đấu hồng trần.

Tu sĩ đến Khâu Am bái Phật dâng thương có rất nhiều, hơn nữa dùng một đời tuổi trẻ tài tuấn làm chủ.

Dưới sự dẫn dắt của Lệ Phụng Tâm, một đoàn người đi tới Khâu Am Tàng Kinh Điện, trong đó cũng không phải đặt điển tịch tu luyện Phật môn mà chỉ là một tí kinh Phật bình thường nhất và một ít kỳ văn điển tịch, cho nên trông coi Tàng Kinh Điện cũng chỉ có bốn vị nữ ni, đều là tu vị Tiên Căn sơ kỳ.

Bốn vị nữ ni này áo trắng xuất trần, có một vị canh giữ ở cửa ra vào, ba vị khác đều ở bên trong sửa sang lại điển tịch.

Sau khi nói rõ ý đồ đến, vị nữ ni này liền dẫn Phong Phi Vân tiến nhập Tàng Kinh Điện, đi lấy bản sách cổ chuyên môn ghi chép về thần tượng kia, bản cổ tịch này bình thường kỳ thật có rất ít người đọc qua, cũng được để ở nơi hẻo lánh nhất

Về phần hai người Lệ Phụng Tâm và Chu Danh, bọn hắn đối với mấy cái kinh Phật này lại không có chút hứng thú, đã đi "Vấn Phật Thai", vốn bọn hắn chính là vì gặp "Dạ Tiêu Tương" một lần mà đến, tự nhiên là không thể chờ được nữa rồi.

Vạn Hương Sầm nhận được một tấm ngọc phi phù từ trên trời bay tới, nàng mở ngọc phi phù ra đọc, sau khi thấy nội dung trong đó liền dẫn theo hai nha hoàn Tử La Lan và Tử La Tâm vội vàng rời đi, chỉ lưu lại bốn tên hộ vệ, canh giữ ở bên ngoài Tàng Kinh Điện chờ đợi Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân một mình một người, đứng dưới giá sách gỗ tử đàn, từ từ mở ra thẻ tre trong tây, đây là một cuốn thẻ tre ghi chép sự tích hơn bốn nghìn năm trước, tuy rằng bị niêm phong kĩ càng nhưng vẫn có nhiều chỗ chữ viết mơ hồ.

Phong Phi Vân hết sức chăm chú ngưng mắt đọc qua "Thành Phong cửu niên, Tấn Hà thủy khô, thủy diện hạ trầm, hữu thần tượng thiên nữ lộ xuất thủy diện, viết vi thạch nhân... "

Bỏ ra suốt nửa canh giờ, Phong Phi Vân mới đọc xong thẻ tre, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cả, trên này đại khái là nói: Vào hơn bốn nghìn năm trước Thần Tấn vương triều phát sinh đại hạn hiếm thấy, mặt nước Tấn Hà hạ thấp, thần tượng này cũng vì đó lộ ra phần đầu, lúc ấy triều đình vận dụng ba vạn Thần Võ Quân, trước thay đổi tuyến đường Tấn Hà, hao phí hai năm mới có thể hoàn toàn đào thần tượng ra từ trong bùn đất.

Thần tượng xuất thế, trời ban điềm lành, đánh xuống mưa to, Thần Tấn vương triều đại địa bốn phía đều có linh vật xuất thế, hưng thịnh một thời đại.

Cũng chính vì thế nên Tần Đế tại vị lúc ấy mới đổi tên "Tấn Đô" thành "Thần Đô" .

Phong Phi Vân nhíu mày, trên thẻ trúc hoàn toàn tìm không thấy một tia manh mối, căn bản không giới thiệu thần tượng này là từ đâu mà tới, chẳng lẽ là tự mình mọc ra từ trong lòng đất sao?

- Xem ra chỉ có từ trong thần thoại bờ Tần Hà tìm kiếm manh mối.

Phong Phi Vân cuốn thẻ tre lại, sau đó đặt lại trên giá sách, mà lúc hắn đặt thẻ tre lại, lại thấy được một đôi mắt ở đối diện, một đôi mắt của nữ nhân thập phần xinh đẹp.

Cách một giá sách, hai người bốn mắt đối nhau.

Trong mắt nàng kia mang theo một tia kinh hãi, hiển nhiên nàng thật không ngờ đối diện lại đột nhiên toát ra một người, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

- Tiểu thư, làm sao vậy?

Thanh âm nữ tử khác vang lên, bước nhanh tới.

- Không có... gì, không có gì!

Phong Phi Vân cũng thật không ngờ trong Tàng Kinh Điện này cũng có thể gặp được người quen, cô gái này không phải ai khác, dĩ nhiên cũng là một thanh quan nhân của Tuyệt Sắc Lâu, "Ngọc Thiền" .

Vài năm không gặp, vị nữ tử đã từng cầm thi song tuyệt này lại càng thêm tự nhiên hào phóng, lúc nào cũng lộ ra một cổ khí chất tài nữ tú nhã.

Ngọc Thiền nói cho Phong Phi Vân, Tuyệt Sắc Lâu đã dời đến Thần Đô.

Nghe được tin tức này, trong lòng Phong Phi Vân có chút kích động, nói:

- Hồng Nhan còn ở Tuyệt Sắc Lâu không?

Ngọc Thiền thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, nói:

- Tỷ tỷ đã mất tích một năm, một năm này không hề có tin tức

- Một năm, một năm trước không phải là lúc nàng rời khỏi Phong gia sao!

Trong lòng Phong Phi Vân thoáng thất vọng, vốn tưởng rằng gặp Ngọc Thiền thì nhất định có thể nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan, lại thật không ngờ Nam Cung Hồng Nhan vậy mà không trở lại Tuyệt Sắc Lâu.

Không trở lại Tuyệt Sắc Lâu, nàng có thể đi đâu đây?

Phong Phi Vân nhìn nhìn bạch y nữ tử văn nhã tú lệ đứng ở bên kia giá sách, hỏi:

- Ngươi và Huyết Vũ ở Tuyệt Sắc Lâu vẫn tốt chứ?

Phong Phi Vân cũng không biết có phải vì yêu ai yêu cả đường đi hay không nên mới mở miệng quan tâm, dù sao nữ tử trong phong trần, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, nhưng trên thực tế lại chịu rất nhiều khổ sở, căn bản không cách nào nói rõ được.

Nha hoàn đứng đằng sau Ngọc Thiền là Lam nhi, đây là một tiểu cô nương có đôi mắt sáng răng trắng tinh, cũng không biết thân phận Phong Phi Vân nên dương dương đắc ý nói:

- Tiểu thư nhà chúng ta và Huyết Vũ tiểu thư, hiện giờ đã là hai trong ba vị thanh quan nhân nổi bật nhất của Tuyệt Sắc Lâu. Chỉ có điều...

- Chỉ có điều cái gì?

Phong Phi Vân hỏi.

Ngọc Thiền u hít một tiếng, nói:

- Thần Đô chính là nơi phồn vinh nhất thiên hạ, tụ tập tu sĩ nhiều đến tam vạn vạn, mà nơi phong hoa tuyết nguyệt có thể đánh xuống căn cơ ở Thần Đô bình thường đều có vương công quý tộc ở sau lưng làm chỗ dựa, hoặc là có tiên môn và gia tộc ủng hộ. Tuyệt Sắc Lâu đến Thần Đô không lâu, căn cơ bất ổn, lại bị thế lực khắp nơi xa lánh và bài xích...

Nàng nói xong liền có chút ít nức nở nghẹn ngào, trong đôi mắt dễ thương mang theo một chút sương mù, không ngờ lại lã chã rơi lệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio