Đối với hắn loại Tiểu hầu gia Thiên Hầu phủ như hắn mà nói, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nào từng chịu khuất nhục như thế? Hắn dùng hết lực lượng và tu vị toàn thân, muốn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng mặc dù đầu gối hắn cũng đã chảy ra máu tươi, nhưng vẫn không cách nào chống cự được áp lực mà Phong Phi Vân thêm trên người hắn.
Càng là người không coi ai ra gì, lại càng không biết mình, chỉ có triệt đề đè ép ngạo khí của bọn hắn xuống, bọn hắn mới biết được tôn trọng người là thế nào.
- Phong Phi Vân, ngươi rõ ràng dám khiến ta quỳ xuống, ngươi có biết ta là con trai trưởng Thần Tọa Thiên Hầu, tương lai sẽ kế thừa tước vị Thần Tọa Thiên Hầu không, ngươi đắc tội ta chính là đang đắc tội toàn bộ Thần Tọa Thiên Hầu phủ.
Cố Truyện Phong mặt cũng bị nghẹn đỏ lên, vô luận hắn dùng ra biện pháp gì cũng không thể đứng khỏi mặt đất.
- Vậy sao? Vốn chỉ định cho ngươi quỳ một ngày, hiện giờ ta thay đổi chủ ý, quyết định cho ngươi quỳ ba ngày ba đêm!
Phong Phi Vân nói.
Trong mắt Cố Truyện Phong tràn đầy thần sắc oán độc, tràn ngập sát ý, nói:
- Ngươi đắc ý không được bao lâu đâu, hôm nay toàn bộ một đời tuổi trẻ Thần Đô, người muốn giết ngươi ngàn vạn, không lâu sau, nhất định đều sẽ chạy tới nơi này. Trong đó còn có mấy vị nhân vật cấp bậc Vương giả một đời tuổi trẻ, tu vi của bọn hắn gấp lần ta.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, ngược lại không biết mình lúc nào rõ ràng đắc tội nhiều người như vậy.
Không lý nào a! Mình mới vừa tới đến Thần Đô, cho dù đắc tội, cũng chỉ đắc tội với Bắc Minh phiệt và Bạo Thiên Hầu phủ, sao lại đắc tội toàn bộ một đời tuổi trẻ Thần Đô rồi?
Phong Phi Vân lại không biết, đây là vì vị Dạ đại gia ở bên người hắn. Tất cả mọi người tưởng rằng Phong Phi Vân bắt đi Dạ Tiêu Tương, chút ít Vương giả một đời tuổi trẻ kia đều muốn vì Dạ Tiêu Tương xuất đầu, cho nên mới giết ra Thần Đô, đi đối phó Phong Phi Vân.
Tuy rằng, những người này đều không tìm thấy Phong Phi Vân, nhưng là truyền thuyết tiểu trấn quỷ thôn đã truyền ra, có thể tưởng tượng không lâu sau, tất nhiên sẽ hấp dẫn toàn bộ Vương giả một đời tuổi trẻ tới.
- Ai nha! A Lãng, A Tang, thấy các ngươi không ở nhà, ta biết ngay hai người các ngươi sẽ chạy đến nơi đây mà, nơi này rất hung hiểm, lá gan các ngươi cũng quá lớn đi.
Lão phụ rất xa la lên, rất nhanh đã đi tới, trong mắt mang theo thần sắc oán trách, nhìn Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương.
"A Lãng" và "A Tang" là tên giả mà Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương dùng.
Phong Phi Vân có chút áy náy cười nói:
- Đại nương không cần lo lắng cho bọn ta đâu, ban ngày, nơi này cũng không có gì không sạch sẽ cả.
Phong Phi Vân cũng không biết có phải là bị Dạ Tiêu Tương ảnh hưởng không, cũng quan tâm đến cảm thụ của người bình thường, không muốn vị lão nương nhiệt tâm này lo lắng.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Có A Lãng bảo hộ ta, quỷ tà đều không thể đến gần được.
Dạ Tiêu Tương lôi kéo cổ tay lão phụ, nhẹ nhàng dao động, trong miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Lão phụ thở một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Cố Truyện Phong ở bên bờ sông, hiếu kỳ nói:
- Bên bờ sông sao lại có người quỳ thế?
- Hắn...
Dạ Tiêu Tương nói.
- Hắn quỳ ở nơi đó khẩn cầu Nữ thần Tấn Hà phù hộ tiểu trấn an bình, hi vọng loại đồ vật tà ác như quỷ thôn không bao giờ xuất hiện nữa.
Phong Phi Vân lời nói thấm thía thở dài một tiếng, nhìn qua bờ sông, trầm lặng nói:
- Người trẻ tuổi thành kính như vậy, hiện giờ đã không nhiều lắm rồi.
Lão phụ nhẹ gật đầu, sau đó liền về tiểu trấn, lúc rời đi còn dặn đi dặn lại, muốn Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương nhất định phải quay về tiểu trấn trước lúc trời tối, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương tự nhiên là liên thanh ứng dạ.
Sau khi lão phụ rời đi, trong miệng Cố Truyện Phong phun ra một ngụm máu tươi, bị Phong Phi Vân chọc giận đến thổ huyết.
Phong Phi Vân chán ngấy nhìn Dạ Tiêu Tương, cười nói:
- Lần này ngươi ngược lại rất phối hợp đấy?
- Ta cũng là suy nghĩ cho dân chúng trên thị trấn, ngươi nếu thật sự có bản lĩnh thì hãy khiến quỷ thôn thật sự vĩnh viễn đừng tái xuất hiện nữa đi, vậy thì ta sẽ chính thức tin tưởng ngươi là một người tốt.
Dạ Tiêu Tương duỗi ra một cánh tay ngọc không tỳ vết, nói:
- Trả tử tiêu lại cho ta!
- Làm gì vậy?
Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận, tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương không phải chuyện đùa, coi như là cự kình cũng có thể sẽ ngủ say trong tiếng tiêu của nàng, Phong Phi Vân cho dù có được Phượng Hoàng linh hồn, cũng sẽ mất phương hướng ngắn ngủi trong tiếng tiêu.
Dạ Tiêu Tương ánh mắt thanh tịnh như nước nói:
- Ta muốn thử xem dùng tiếng tiêu, tinh lọc mảnh thổ địa tà ác này.
Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào con mắt mang theo vầng sáng màu tím nhạt kia, muốn xem nàng nói là thật hay giả, hắn lấy tử tiêu ra, thay đổi liên tục trong tay, chợt, Phong Phi Vân con mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng Dạ Tiêu Tương.
Dạ Tiêu Tương thoáng kinh ngạc, hắn đang nhìn cái gì, nàng cũng xoay người, chỉ thấy hai người trẻ tuổi đang đứng ở đàng xa, một nam một nữ, nam uy phong lẫm lẫm, nữ tiên tâm tú lệ
Đúng là Đông Phương Kính Nguyệt và Đông Phương Kính Thủy!
Hai huynh muội này đều là nhân trung long phượng, trên người kèm theo một cổ khí chất siêu việt người bình thườn, người bình thường cũng không dám quá mức tới gần bọn họ.
- Ha ha! Ngươi thật sự là thần rồi, Phong Phi Vân quả nhiên ở trong tiểu trấn này, ngươi làm sao biết được thế?
Đông Phương Kính Thủy cao giọng cười cười, hiển nhiên lời này là đang nói với Đông Phương cô nương cao ngạo thánh thiết ở bên cạnh hắn.
Thì ra lúc ở tiểu trấn, Đông Phương Kính Nguyệt đã cảm giác được Phong Phi Vân ở ngay phụ cận, đây là một loại cảm giác kỳ quái, ngay cả chính cô ta cũng không biết là vì sao?
Đông Phương Kính Thủy vốn không tin, nhưng giờ phút này nhìn thấy Phong Phi Vân đứng ở trước mặt, hắn rốt cục đã tin tưởng. Ngay đó dưới Bỉ Khâu Sơn, hắn và Phong Phi Vân cũng từng gặp mặt một lần, bất quá lúc đó hắn cũng không nhận ra Phong Phi Vânl
- Trên người hắn có một cổ hương vị du côn lưu manh, ta cách cách xa vạn dặm cũng có thể ngửi thấy được.
Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên nói.
Đông Phương Kính Nguyệt bà nương chết tiệt này, quả nhiên vẫn đang ghi hận một quyền ta đánh nàng ngày đó, Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận, như lâm đại địch, tuy rằng dùng tu vi hiện giờ của hắn đã đủ để dừng chân trong Vương giả một đời tuooit trẻ, nhưng nếu hai huynh muội Đông Phương Kính Nguyệt và Đông Phương Kính Thủy đồng thời ra tay với hắn thì hắn vẫn kém một ít.
Phong Phi Vân tuy rằng trong lòng cẩn thận, nhưng trên mặt lại không chút biểu hiện, nói:
- Ai ôi!!!! Đây không phải Ngân Câu gia tộc đại thiếu gia, đại danh đỉnh đỉnh não đại tiến... Khục khục, Đông Phương Kính Thủy sao, kính đã lâu, kính đã lâu, thất kính, thất kính.
Phong Phi Vân cố ý bỏ qua Đông Phương Kính Nguyệt, không thèm liết lấy nàng.