Sinh vật trong thiên hạ có hơn trăm triệu loại, cho dù Phong Phi Vân kiến thức rộng rãi, nhưng mà chưa chắc biết được một phần mười.
Thân thể lão đạo này chấn động, cũng xuất hiện trên đài đấu giá, nhìn chằm chằm vào linh quả trong tay Phong Phi Vân, hai mắt kích động, nói:
- Đây là thánh vật huyền môn, Đạo Kính Hội Nguyên có ghi lại, trứng kim tầm sinh ra trong thiên đạo, ăn thiên đạo quy tắc mà phát triển, nếu có thể nuôi trứng kim tằm trong tử phủ nội cung, có thể thay thế bổn mạng linh khí, trợ tu sĩ lĩnh ngộ thiên đạo.
- Trong truyền thuyết, có một vị kỳ nhân phật đạo song tu, tên là Phật Tàm Tử, trong tử phủ nội cung của hắn có gieo kim tằm, cho nên mới đột phá cảnh giới Chân Nhân, sau đó đạt tới cảnh giới cao hơn, bước vào tiên đạo.
Lão đạo hai tay phát run, nói:
- Bần đạo nguyện ý dùng ba vạn linh thạch đổi lấy kim tằm này.
Phong Phi Vân sững sờ, một con kim tằm giá ba vạn linh thạch, quả thật là cao hơn dự đoán của hắn gấp mấy chục lần.
Lão đạo thấy Phong Phi Vân chần chờ, liền nói:
- Bần đạo cũng biết ba vạn linh thạch rất khó mua kim tằm, nhưng mà hiện tại trong người không có nhiều linh thạch như thế, ta còn có một gốc linh thảo bốn ngàn năm, Tích Linh Hoa Hồng, giá trị cũng không dưới ngàn linh thạch, nếu như tiểu hữu đồng ý chuyển nhượng cho bần đạo,như vậy tính bần đạo thiếu tiểu hữu một nhân tình.
- Không biết đạo trưởng xưng hô thế nào?
Phong Phi Vân nói.
- Bần đạo Trữ Tiên Phong.
Lão đạo vuốt râu nói.
Cái tên này càng kinh người, cả phòng đấu giá chấn động.
Trữ Tiên Phong, đây chính là một trong ba tán nhân của đạo gia, năm trăm năm trước đã là Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách, ngay cả chưởng giáo đạo môn nhìn thấy hắn cũng phải kêu một tiếng sư thúc, có bối phận cực cao trong tu tiên giới.
Đây chính là người cùng thế hệ với thần vương, đã mấy trăm năm không đi lại tu tiên giới, khó trách có thể ngồi ghế chí tôn số , đây quả thật là siêu cấp đại lão, chưởng giáo tiên môn cỡ lớn gặp hắn cũng phải hành lễ.
- Được, thành giao!
Phong Phi Vân sảng khoái đáp ứng, giao Bạn Sinh Chu Quả cho Trữ Tiên Phong.
Nói đùa, đây chính là tán nhân của đạo gia, một nhân vật như thế thiếu mình một nhân tình, tuyệt đối là chuyện còn tốt hơn cả kiếm linh thạch.
Trữ Tiên Phong tiếp nhận linh quả, không cách nào che dấu thần sắc kích động, càng không ngừng cảm tạ Phong Phi Vân, giao ba vạn linh thạch và góc Tích Linh Hoa Hồng cho Phong Phi Vânhắn hóa thành một đạo cầu vồng rời khỏi phòng đấu giá.
Sau khi Trữ Tiên Phong rời đi, cả phòng đấu giá nhanh chóng lâm vào hỗn loạn, hai kiện kỳ bảo tuyệt thế xuất thế, đều không nằm trong tay của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể bình tĩnh.
- Yêu ma chi tử kiếm lời quá lớn, dùng giá thấp mua được hai bảo vật, kiếm được mấy vạn viên linh thạch, cho dù bán một tiên môn cũng khôn bán quá mấy vạn linh thạch a.
- Đám nghiệm bảo sư của Ngân Câu Phường quá không cẩn thận, quả thật có mắt không thấy trân bảo.
- Chính các ngươi không có nhìn ra, còn trách người khác, xem ra nhãn lực của yêu ma chi tử thật lợi hại.
...
Trong phòng đấu giá có rất nhiều người suy nghĩ giống nhau, cảm thấy nhãn lực Phong Phi Vân kinh người, lòng dạ thầm quyết định, nếu như tiếp tục có bảo vật gì mà hắn ra giá, cho dù dốc toàn bộ gia tài cũng phải chiến đấu tới cùng.
- Quả thật đáng giận, tuyệt đối không thể để yêu ma chi tử chiếm tiện nghi thêm.
Thiếu chủ Trần gia nắm chặc hai đấm.
Trải qua hai lần có bảo vật kinh thiên xuất thế, thần sắc người ở đây kích động không thôi, hai mắt sáng ngời, có người nhìn chằm chằm vào đấu giá đài, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Nghiễm nhiên Phong Phi Vân đã biến thành cọc tiêu, chỉ cần hắn ra tay, người ta sẽ xông lên.
Đương nhiên người ở đây cũng không phải ngu xuẩn, không có quá mù quáng ra tay, rất nhiều người dùng thần thức chú ý tới biểu lộ biến hóa vị diệu của Phong Phi Vân, chỉ cần Phong Phi Vân có một tia chấn động, như vậy nói rõ bảo vật có vấn đề.
Kiện bảo vật thứ tư và thứ năm đều bị Tất Trữ Suất dùng giá không cao hơn một trăm linh thạch mua lại, dù có người đấu giá theo nhưng không có cạnh tranh kịch liệt.
Thẳng tới khi kiện bảo vật thứ sáu được đưa lên...
Đây là một quyển thư pháp, rộng chừng ba mét, dài chừng mười ba mét.
Sau khi mở quyển trục này ra, chữ trên đó mang theo khí thế bàng bạc tỏa ra chung quanh, kiểu chữ mạnh mẽ, tràn ngập sức bật, giống như mỗi chữ mang theo lực lượng vô cùng vô tận, va chạm là chấn động nhân tâm.
Đây không chỉ là bức thư pháp, trong thư pháp còn ngưng tụ đạo tắc nào đó.
Thư pháp này sau khi trình lên, sắc mặt Tất Trữ Suất lập tức mất tự nhiên, đây chính là đồ dỏm của Đường Sư mà hắn giao cho Ngân Câu Phường đấu giá.
Phong Phi Vân biểu lộ càng khoa trương, hai mắt mở to, đồng tử bắt đầu phóng đại, không kìm lòng được nắm tay Tất Trữ Suất, biểu lộ khoa trương này lập tức làm Tất Trữ Suất mờ mịt.
Đồ dỏm mà thôi, làm gì kích động như thế?
Rất nhanh, Phong Phi Vân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ phong đạm vân khinh, biểu lộ lạnh nhạt lại như trước.
Nhưng mà biểu lộ khoa trương này vẫn làm rất nhiều người trong phòng đấu giá chú ý tới, một đám bắt đầu hăng máu gà, trong lòng thầm nghĩ xem ra có bảo vật tuyệt thế xuất thế.
- Yêu ma chi tử quả thật xảo trá, lần này ngươi giả cũng không dùng được cái gì, kiện bảo vật này ta mua chắc rồi.
Một lão giả cự phách hai mắt bắn tinh quang, nhìn chằm chằm vào đấu giá đài.
- Đây tuyệt đối là bảo vật có giá trị liên thành, cho dù dốc toàn bộ túi tiền cũng phải mua được nó, tuyệt đối không để Phong Phi Vân dùng giá thấp mua được.
Có rất nhiều người nghĩ trong lòng như thế.
Tư Mã Chiêu Tuyết kinh ngạc, bảo vật này vừa mới đưa lên đấu giá đài, hào khí bên dưới đã khẩn trương, ngay cả nàng cũng cảm nhận được.
Nàng dùng ngạp tạp giơ lên cao, nói:
- Bảo vật thứ sáu, Thiên Hạ Cực Xử, đây là bút tích của đế vương đầu tiên của Thần Tấn vương triều khi vừa đăng cơ, tâm tình sôi sục đã ở trong nội cung tự tay viết xuống, bên trong thai nghén thiên đạo của Tấn đề, thậm chí rất nhiều tuyệt học của hoàng tộc đều diễn biến tư bên trong ra.
- Nếu thật sự là Thiên Hà Cực Xử, kiện bảo vật vô giá như thế vì sao Ngân Câu Phường dám xuất ra bán đấu giá, chỉ tiếc nghiệm bảo sư của Ngân Câu Phương cẩn thận xem xét, đây chỉ là đồ dỏm.
Tư Mã Chiêu Tuyết vừa dứt lời, phía dưới có tiếng cười vang.
Có người tràn đầy tự tin nói:
- Thư pháp Tấn đế đời đầu tiên chính là thánh vật, mặc dù là đồ dỏm cũng có giá trị cất chứa.
- Ánh mắt nghiệm bảo sư Ngân Câu Phường thật đáng làm người ta lo lắng, ta không tin tưởng bọn họ bao nhiêu, ta tin tưởng vào chính mình, đồ dỏm này ta muốn chắc rồi.
Thiếu chủ Trần gia làm ra bộ dáng nhất định phải có.
Rất nhiều người mắng thiếu chủ Trần gia đúng là đồ ngu ngốc, đã biết rõ đây là chính phẩm, còn nói ra lời này nữa, đây chẳng phải đang cố ý muốn dùng giá thấp mua được sao?