Linh Chu

chương 741: cực lạc hoa cung (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Phi Vân lại biết nữ nhân chính thức không dễ nói chuyện còn chua xuất hiện.

Nơi trăng hoa nổi danh nhất thần đô, trừ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là ba đại hoa cung.

Nơi gió trăng của thần đô hoàn toàn không có chút dơ bẩn thấp hèn nào, ngược lại chính là nơi cao nhã, người bên trong trong trắng và tài mạo song tuyệt, tài học có thể so với đại nho, dung mạo có một không hai thiên hạ, thậm chí ngay cả nữ tu sĩ của thế lực tu tiên cỡ lớn đều tiến tới cổ động, ủng hộ trong trắng của mình mua ưa thích của người khác.

Trong nơi gió trăng này cũng không phải nhất định phát sinh xác thịt. Nhưng mà một khi phát sinh quan hệ thì phải chuộc người mình lấy đi trong trắng ra ngoài, mặc dù không thể cho bọn họ danh phận, không tiến vào gia môn, cũng nhất định phải tôn trọng các nàng.

Các nàng không phải nữ tử phàm tục, phải là người các nàng xem trọng mới có thể phát sinh quan hệ xác thịt, cho nên cũng thỉnh ngươi tôn trọng các nàng, không nên đối đãi với các nàng như tỳ nữ nô bộc.

Nhưng mà trong nơi như ba đại hoa cung, người trong trắng bên trong mắt cao hơn đầu, các nàng căn bản không thiếu người theo đuổi, mặc dù ngươi là thiếu chủ tiên môn, đệ tử bốn đại môn phiệt chưa hẳn lọt vào trong mắt của các nàng.

Nếu ai thật sự chiếm được các nàng ưu ái, đây chính là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, sẽ bị rất nhiều người hôm mộ và ghen ghét.

Rất nhiều đệ tử vương công quý tộc vì đạt được một người ưu ái, quanh năm đều ở trong nội cung, không ngừng cổ đọng cho nàng, giúp nàng tìm kiếm tiền tài, tranh đấu vì nàng, vì nàng khóc cười, cuối cùng nhất ôm mỹ nhân quay về, chuyện như vậy chưa phải chưa từng xảy ra.

Đây cũng là vì sao người trong trắng đều có thân phận địa vị cao, bởi vì bên người các nàng đều có trẻ tuổi tuấn kiệt bảo hộ, giá trị con người của các nàng cũng tăng cao.

Hôm nay thiên hạ anh kiệt đều tụ tập đến thần đô, có hơn phân nửa cũng đã đi tới nơi gió trăng, trong đó tự nhiên không thiếu thiên tài cấp sử thi, càng làm cho sự trong trắng của các nàng tăng lên gấp đôi, tranh giành mỹ nhân đánh nhau, so tài luận đức, khói thuốc súng bắn ra bốn phía.

Người có giá trị trong trắng cao nhất thần đô lúc trước chính là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu "Dạ Tiêu Tương ", được người ta xưng "Dạ đại gia", "Tiêu tiên tử", sau khi Dạ Tiêu Tương mất tích thì người trong trắng cao nhất chính là ba vị "Hoa tiên tử" của hoa cung.

Ba hoa tiên tử đều là giai nhân mỹ mạo xếp trước hai mươi của Thần Tấn vương triều, tài học nghệ thuật không thua gì Dạ Tiêu Tương, đã trở thành người mà các anh kiệt truy cầu.

Cực Nhạc Hoa Cung chính là một trong ba hoa cung.

Chữ "Phong Nguyệt" trong nơi gió trăng.

Phong chỉ là "Phong nhã ", "Bộ dạng thùy mị ", "Phong tình ".

Nguyệt, chính là "Buổi tối".

Trong nơi phong nhã này vào buổi tối chỉ nhìn một ít mỹ nhân phong tình trong nơi phong tình.

"Sinh ra trong nơi gió trăng, ở bên cạnh nam nhân." Thần vương Long Xuyên Phượng lúc tuổi còn trẻ đã từng ở Cực Nhạc Hoa Cung đề cập qua một câu thơ như vậy, lúc ấy miêu tả hoa tiên tử Lộ Thủy của Cực Nhạc Hoa Cung.

Lão thần vương lúc tuổi còn trẻ có hồng nhan tri kỷ nhiều hạng gì, thế nhưng mà sau khi về già lại cô độc một mình, trên đời này nữ nhân cũng không phải muốn ngủ một giấc với ngươi thì nhất định sẽ đi theo ngươi, chính thức có thể đi thẳng đến cuối cùng, phần lớn đều không phải người mình yêu nhất.

Mùa đông thần đô vô cùng giá lạnh, đặc biệt là đêm xuống, trên đường tuyết rơi thật nhiều, quả thực có thể nhấn chìm nửa người.

Phong Phi Vân mặc bộ quần áo mộc mạc, một kiện trường bào áo vải, cầm theo quạt xếp và đi giày vải, mặc quần áo đơn giản, vốn thái giám thần vương phủ ở phía sau hắn định quát lên, nhưng mà hắn đã ngăn cản lại.

Hắn vốn muốn tới Cực Nhạc Hoa Cung tìm Ngọa Long Sinh mưu đồ bí mật kết minh, tự nhiên không thể để cho quá nhiều người biết hành tung của hắn.

Sắc trời càng lờ mờ, bên ngoài Cực Nhạc Hoa Cung đèn đuốc sáng rực, hoan ca man vũ, cánh cửa cũng rất đại khí, quả thực có thể so với hoàng thành đế cung, trên bầu trời cao cao còn có từng cung điện lơ lửng, tỏa lưu quang như thiên cung.

Ầm ầm.

Một chiếc xa giá nguy nga chạy qua, đằng có hơn mười người hầu quần áo ngăn nắp trực tiếp lái vào cánh cửa Cực Nhạc Hoa Cung.

Cũng có tuấn tài trẻ tuổi nối nhau không dứt, đạp tuyết mà đến, vừa trò chuyện vừa nói về các tiên tử hoa lệ đêm nay sẽ có khúc mục gì, ai sẽ là người cổ động...

Phong Phi Vân vốn là đến tìm Ngọa Long Sinh, giờ phút này cũng không xuất ra khí phách gì đó, khóe miệng cong lên đi về phía Cực Nhạc Hoa Cung.

Vừa đi vào trong Cực Nhạc Hoa Cung, Phong Phi Vân đã bị một người giữ lại, đây là một lão mụ tử chừng bốn năm mươi tuổi, y phục trên người có đủ mọi màu sắc, đo đường thì mông cong vênh lên, giống như muốn vặn gãy eo.

Lông mi của bà ta rất nhỏ, mảnh như chân ruồi, trên mặt bôi lên không biết bao nhiêu tầng son phấn, nhìn qua giống như cương thi vậy.

- Công tử, đêm nay có rãnh không.

Lão mụ tử kéo cánh tay Phong Phi Vân, thần thần bí bí nói ra.

Phong Phi Vân vội vàng nuốt nước bọt, nghiêm mặt cười cười:

- Bác gái...

- Gọi là đại mụ.

Lão mụ tử biến sắc, buông tay Phong Phi Vân, nói:

- Tuy người ta dung mạo phai tàn, nhưng cũng có danh tiếng, ở nơi bướm hoa của thần đô này cũng rấ có tiếng.

- Lợi hại như vậy, xin hỏi bác gái xưng hô như thế nào?

Phong Phi Vân nói,

- Vạn Hoa Đồng.

Lão mụ tử nhìn qua phía Phong Phi Vân cười lên, sau đó bắt lấy cánh tay Phong Phi Vân tiếp, nói:

- Công tử mới lần đầu tiên tiến tới nơi này của thần đô sao?

Phong Phi Vân lui ra phía sau một bước, ngẫm lại, sau đó cười gật gật đầu.

- Vậy đúng rồi, khó trách ngươi ngay cả Vạn Hoa Đồng ta cũng không nhận ra, công tử nói cho ngươi biết một nơi để đi, đêm nay cam đoan chuyến đi này của ngươi không tệ.

Hai mắt lão đại mụ này nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, con mắt không nháy một cái.

Phong Phi Vân cảm trong lòng mát lạnh, ho khan hai tiếng, nói:

- Bác gái, nơi này hai ta làm thế... Không quá phù hợp a...

- Thôi đi pa ơi..., tiểu tử, ngươi muốn đi đâu, Vạn Hoa Đồng ta làm ở nơi này từ lâu, còn không phải nhiều lần gặp qua cảnh trâu già gặm cỏ non a, trung thực nói cho ngươi biết, đêm nay tại Cực Nhạc Hoa Cung một trong bốn vị hoa khôi là Hoắc Băng Băng sẽ hiến khúc, rất nhiều thiên tài tuấn đều tới đó cổ động, động tâm a, còn giả vờ, ha ha, trước mặt Vạn Hoa Đồng ta không có nam nhân nào giả vờ được, đi thôi, cùng đi cổ đọng cho Hoắc đại mỹ nhân, đêm nay tuyệt đối là chuyến đi không tệ, à mà ngươi có mang tiền không?

Vạn Hoa Đồng vốn lôi kéo Phong Phi Vân đi vào sâu trong Cực Nhạc Hoa Cung, đột nhiên mới ý thức được chuyện trọng yếu, đó là tiền, lúc này dừng lại hỏi.

Phong Phi Vân cười nói:

- Tự nhiên mang.

- Ha ha, ta thích nhất kẻ có tiền, có tiền chính là có mị lực ah, nhưng mà không biết mị lực của ngươi đủ cho Hoắc Băng Băng ưu ái hay không, nếu như đạt được đại mỹ nhân ưu ái, có thể ôm mỹ nhân quay về, đám thiên tài tuấn kiệt kia sẽ ghen ghét tới chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio