Linh Chu

chương 865: lôi đài chữ hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu không muốn bạo lộ thân phận, tự nhiên không thể sử dụng tuyệt học của mình, vì vậy tạm thời tu luyện một bộ kiếm quyết, không những có thể che dấu thân phận, còn che dấu cả khí tức bản thân.

- Cả đêm có thể tu luyện một bộ kiếm quyết, uy lực rốt cuộc có lớn hay không?

Tất Trữ Suất cũng không tin lời Phong Phi Vân nói.

Dù sao kiếm quyết hay pháp thuật cường đại cũng không phải một sớm một chiều có thể lĩnh ngộ, cho dù là đệ nhất thiên tài ở Thần Tấn vương triều này cũng không thể lợi hại như thế.

- Đủ để ứng phó vòng chiến đấu thứ nhất.

Phong Phi Vân đứng nghiêm, tràn đầy tự tin nói.

- Thôi đi pa ơi..., Nhị Cẩu, ngươi khoác lác quá đi, cường giả trẻ tuổi thế hệ này rất mạnh, rất nhiều đều khổ luyện ba, bốn mươi năm, ngươi mới tu luyện vài năm, đừng để người ta đạp xuống đài đấy.

Tất Trữ Suất ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy chiến đấu kịch liệt vượt xa hắn tưởng tượng, cho nên mới nói như vậy.

Hiện tại chỉ mới là sáng sớm, chín tiếng chuông sáng vang lên, nhưng mà trong hoàng thành đã kín hết người.

Không chỉ có một đám trẻ tuổi tuấn tài tham chiến, còn có rất nhiều tu sĩ thế hệ trước, có lẽ là người hộ đạo, chắc là thái thượng trưởng lão của tiên môn cỡ trung, người đi tới nơi này đều là hạt giống tu tiên rất tốt, rất nhiều tuấn tài biểu hiện ưu dị trên chiến đài, không ngừng được các thế lực khắp nơi lôi kéo.

Thiên tài đỉnh cấp nhất cũng chưa chắc là bá chủ tu tiên giới.

Tam công cửu khanh liên thủ chủ trì cuộc chiến phò mã, nhưng cũng không có hiện thân, đại nhân vật như bọn họ chỉ có tiến vào đợt thứ hai mới hiển lộ chân thân.

Tỷ thí vòng thứ nhất chính là một lão tổ hoàng tộc tọa trấn, có đại biểu khác của tam công cửu khanh tham gia.

Tam công cửu khanh tuy không có đích thân đến, nhưng mà những người này sức nặng vẫn không tầm thường, đều là nhân vật tu vị cường đại, khí tức trên người rất cường đại, chấn nhiếp toàn trường.

Trong hoàng thành, tổng cộng có mười tòa chiến đài, phía trên có trận pháp do cự phách khắc thành, tọa lạc trên một trăm bậc thang đá, xuất hiện giữa không trung.

Mười tòa chiến đài được đặt lên là: thiên, địa, huyền, hoàng, pháp, nhân, hồng, hoang, thần, hồn.

Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đi tới chiến đài chữ "Hoàng", chiến đài nguy nga và đại khí, cắm một cây cờ lớn có chữ "Hoàng", cờ phất phơ trong gió, vô cùng uy vũ.

Bên dưới tòa chiến đài chữ hoàng này có mấy vạn người xem, trừ người trẻ tuổi tham gia còn có rất nhiều tu sĩ lớp già đứng ở dưới, có rất nhiều nữ tử thiên kiều bá mị, hoàng tộc và công chúa tới quan chiến.

Quả thực chính là người ta tấp nập, Phong Phi Vân rốt cục hiểu vì sao Tất Trữ Suất không có cơ hội leo lên chiến đài.

- Trấn thủ dài chiến đấu chính là bốn tu sĩ lớp già nửa bước cự phách, chính là trưởng lão khách khanh của hoàng tộc, vô cùng khủng bố.

Phong Phi Vân nói.

Bốn lão giả tóc bạc mặc trường bào màu vàng đang ngồi bốn phía, giống như bốn gốc cây khô, trên người có khí trắng bay lên, tu vị vô cùng uyên thâm.

Tất Trữ Suất nhìn qua một phương gần chiến đài chữ hoàng, nói:

- Móa, là người phủ thái sư.

Phong Phi Vân nhìn qua hướng đó, chỉ thấy một người trung niên mặc đạo bào màu xanh đang ngồi trên đàn mộc, nhắm mắt dưỡng thần, trước ngực thêu thái cực đồ, trong tay cầm một phất trần màu xanh, vị trí mi tâm có ấn ký hình thiểm điện, có dòng điện đang ẩn hiên.

- Đó là ngũ đệ tử phủ thái sư, thời điểm ta đi trộm linh dược, hắn an vị trong Thanh Vân Đầm, tu vị cao đến đáng sợ, ta suýt nữa bị hắn phát hiện ra.

Tất Trữ Suất sinh lòng sợ hãi, bắp chân co rúm.

Ánh mắt Phong Phi Vân sáng ngời, thiên nhãn mở ra, muốn xem thấu tu vị của người trung niên kia.

Mà đúng lúc này, người trung niên ngồi trên đài cảm thấy có người đang dò xét mình, hắn mở mắt ra giống như thiên địa sơ khai bộc phát dữ dội, ánh mắt như xuyên qua không gian nhìn thẳng vào Phong Phi Vân.

Ở đây rất nhiều người đều cảm nhận được lực lượng vô cùng bàng bạc, giống như cự thú viễn cổ thức tỉnh lại.

Trong người một đạo sĩ trung niên không ngờ thai nghén lực lượng khổng lồ như thế.

Một đạo thần niệm đảo qua chung quanh Phong Phi Vân, sau đó biến mất trong không trung.

- Ồ.

Ánh mắt người trung niên mang theo kỳ quang.

- Rốt cuộc là ai vừa rồi nhìn ta, thần thức thu liễm rất gọn gàng.

Hắn đảo qua nhìn qua chung quanh một vòng, bắt đầu nhắm mắt lại.

Trên trán Tất Trữ Suất mồ hôi lạnh ứa ra, run rẩy nói:

- Bị hắn phát hiện sao?

- Không có.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Tu vị người này rất cường đại, đã đạt tới nửa bước cự phách đỉnh phong, cách cự phách còn kém nửa bước, ngũ đệ tử thái sư không phải chuyện đùa, thái sư phái hắn tới đại biểu đủ trấn trụ toàn trường.

Nửa bước cự phách, mặc dù chỉ là một cảnh giới, nhưng mà chiến lực chênh lệch cực lớn, trong cùng cảnh giới có thể miểu sát đối phương.

Ngũ đệ tử thái sư tuy tu vị chỉ là nửa bước cự phách, nhưng mà đã có thể được xưng là "Chuẩn cự phách ",

- Tính toán, chúng ta nên đổi một tòa chiến đài khác đi, vạn nhất bị lão đạo này nhìn thấu thân phận, không may chính là chúng ta.

Tất Trữ Suất nói.

Phong Phi Vân cũng gật gật đầu, muốn đi một tòa chiến đài khác, nhưng mà đúng lúc này ánh mắt Phong Phi Vân cứng lại, hắn nhìn thấy người quen.

Tất Trữ Suất thấy Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, vì vậy nhìn theo ánh mắt Phong Phi, chợt nước miếng chảy ròng, hai mắt tỏa sáng.

Một nữ tử tuyệt sắc, vòng eo rất nhỏ, tóc dài như thác nước, toàn thân có tiên quang bao phủ, lại có sương lạnh và âm khí ngưng tụ, những nơi đi qua vô số thiên tài tuấn kiệt đều ghé mắt nhìn, ánh mắt mở to, nước miếng chảy dài.

Toàn trường kinh hô vang vọng.

Tuy toàn thân của nàng có hào quang mông lung bao quanh, không cách nào thấy rõ dung nhan tuyệt thế của nàng, nhưng mà người ta vẫn phải nhìn nàng không chớp mắt.

- Tiên khí ngọc thể, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như thần hà bao phủ, giai nhân bực này vì sao ta trước giờ chưa gặp qua, chưa nghe tên bao giờ.

Tất Trữ Suất phát xuân, nếu không phải đang mang phủ phật to trên đầu, gương mặt dâm đãng của hắn hiện tại đủ dọa hỏng rất nhiều người.

Nhưng mà lúc này chẳng có ai trách hắn làm gì, bởi vì đám thanh niên tuấn tài chung quanh không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì cô gái này mị lực quá lớn, dung nhan tuyệt mỹ.

Vẻ ngoài mị hoặc bên trong ưu nhã, mang theo khí chất phong tình hồng trần, bất luận nam nhân nào nhìn thấy nữ tử như thế đều không có sức chống cự.

Đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng sinh lòng ái mộ.

Phong Phi Vân nói:

- Nàng tên là Diêu Cát, là nữ đệ tử kiệt xuất của Âm Hư thi động.

Tất Trữ Suất chợt đứng thẳng người lên, không còn chút dâm đãng nào, kiêng kị nói:

- Ngươi vừa nói như vậy, ta đúng là nhớ tới ở Nam Thái Phủ thánh ven thánh hồ gặp qua nàng một lần, lúc ấy đứng trên phần mộ một cự phách, bên người có rất nhiều diễm thi xinh đẹp, có nữ tử từng làm loạn một thời đại, những cô gái này sau khi chết không ngờ bị nàng tế luyện thành thi nô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio