Triển Hành: “How are you”
Lâm Cảnh Phong: “Sao lại là bạn”
Triển Hành: “How are you, too!”
Lâm Cảnh Phong: “???”
Triển Hành: “Không cho nhìn thẻ nha”
Lâm Cảnh Phong: “Ờ! Sao lại là bạn nữa!”
Triển Hành: “…”
Lâm Cảnh Phong len lén liếc sắc mặt Triển Hành: “Không đúng hả?”
Triển Hành: “How old are you?”
Lâm Cảnh Phong: “Sao cụ già lại là bạn”
Triển Hành: “Vầy không được! Lừa bố hả! Muốn đi du lịch ít nhất anh phải qua được giao tiếp nhập môn chứ! Bằng không làm sao ép giá người ta?!”
Lâm Cảnh Phong: “Hổ ca học tiếng Anh còn nhanh hơn anh, kêu ảnh ép giá đi”
Triển Hành lật bàn gầm thét: “Không sai, ảnh học tiếng Anh nhanh, nhưng ảnh không biết đếm a! Lần trước ngồi xe buýt còn quăng nguyên tấm thẻ tín dụng vào hộp đựng tiền kia kìa, chuyện này em còn chưa lôi ảnh ra tính sổ đâu!”
Bắc Kinh, tại Phan Gia Viên có một căn tiệm vừa mới mở, tên là “Tiệm đồ cổ phu phu Lâm thị”.
“Ghé mắt vào xem chút đi nào” Tay trái Triển Hành cầm loa phóng thanh, ra sức hét: “Cửa tiệm mới mở đê, khai trương ngay trên quê quán quý vị đê! Tiệm chúng tôi hiển nhiên toàn dựa vào sự ủng hộ của quý vị đồng đạo đấy nha!”
Trên tiệm đồ cổ treo tấm biển đen, đề bốn chữ to màu vàng kim xấu hoắc_____Tranh Vanh Tuế Nguyệt. (đề tự: Tôn Lượng)
Hai bên xếp đầy lẵng hoa, toàn là quà mừng khai trương, nhiều đến độ lấn sang cửa tiệm đối diện.
Dưới nền thảm đầy xác pháo, khói mịt mù, nhóm người Tóc Đỏ đang xua khói giúp trật tự đô thị.
“Hôm nay Tranh Vanh Tuế Nguyệt khai trương tại Phan Gia Viên, cảm tạ các vị ân khách…Các vị khách hàng mới cũ đã nể mặt” Triển Hành nói: “Tiệm chúng tôi cũng không phải bán toàn hàng hiện có, đúng rồi, thỉnh thoảng cũng có bán ít đồ mô phỏng, cổ vật và quà lưu niệm! Hôm nay nhân dịp mới khai trương, chúng tôi sẽ chiêu đãi mọi người một màn giải trí, biểu diễn vài trò mua vui, mong sau này việc buôn bán hưng hưng thịnh thịnh, xem biểu diễn xong mời các vị bằng hữu vào trong dùng trà_____Hey! Bắt đầu biểu diễn!”
Hai anh em Trương Soái Trương Huy mặc cái đoản quái đi tới trước cửa tiệm, đưa tay cởi áo, lộ cơ vai săn chắc, làm tư thế đứng tấn.
Triển Hành quơ cái bình dưới đất: “Món này thuộc triều đại nào, mọi người đoán xem? Vị anh hùng nào tinh tường nhìn ra châu ngọc, sẽ tặng bình hoa cho vị đó!”
Có người hô: “Triều Tống!”
Triển Hành: “Triều Tống! Người anh em này đoán triều Tống, nhưng đáng tiếc là trật lất! Đây là hàng mô phỏng hiện đại, dùng dược phẩm hóa học đánh sáng, rồi chôn dưới lòng đất mười ngày nửa tháng, chứ nếu hàng thật thì bán được sao?”
Khách khứa cười ồ lên, Triển Hành tự hỏi tự đáp: “Đương nhiên không thể bán được rồi, đập cái cho sướng nào! A đa______”
Triển Hành vung bình hoa nện lên đầu Trương Soái, Trương Soái vận công, trầm giọng rống lớn!
Bốp! Đầu lành lặn, bình vỡ nát.
Khán giả vỗ tay hoan hô inh ỏi, Trương Soái ôm quyền vái chào xung quanh, Trương Huy quát: “Tới lượt tiểu gia!”
Triển Hành: “Đừng gấp_____Mọi người xem, gốm màu đời Đường này là hàng thật hay đồ dỏm, người anh em nào đoán được sẽ tặng người đó?”
Có người hét: “Đồ dỏm, nhất định là đồ dỏm!”
Triển Hành: “Người anh em này bảo là đồ dỏm, mọi người nghĩ đúng không?”
Lập tức có người nước ngoài nhiều chuyện hô: “Đập! Đập!”
Triển Hành: “Lại đoán sai rồi, đây là hàng thật, chân heo còn không thật bằng nữa, chỉ hai trăm năm mươi ngàn thôi, nếu mọi người hứng thú lát có thể vào tiệm xem! Há! Hôm nay khai trương giảm giá, chỉ bán hai trăm ngàn thôi!”
Trương Huy đứng tấn nửa ngày trời, nói: “Cậu đập mau lên coi, hại anh khẩn trương suốt nãy giờ”
Triển Hành: “Tới liền đây, đừng gấp mà”
Triển Hành giao gốm màu đời Đường cho Hoắc Hổ, Hoắc Hổ cầm mang đi đặt trong tiệm, Triển Hành lại quơ cái bình thính phong, hỏi: “Cái bình thính phong đời Tống này thì sao…”
Lập tức có người la: “Hàng thật! Bình thính phong là hàng thật!”
Triển Hành: “Sai bét, là đồ dỏm, a đa_____” Nói xong giơ bình đập lên đầu Trương Huy.
Trương Huy tính quay đầu lại nhìn, thình lình bị đập một cái muốn xiểng niểng, bình thính phong vỡ đầy dưới đất, còn anh thì suýt ói máu, trán sưng cục to tướng.
Triển Hành: “…”
Trương Huy: “Sao không báo trước một tiếng?!”
Triển Hành: “Em la a đa rồi còn gì, đưa em xem xem, không sao chứ…Không sao không sao! Mấy chú này là có luyện tập, các em nhỏ không nên bắt chước nha!”
Trương Huy ôm đầu vào trong.
Tiếp theo, nhân viên phục vụ trong tiệm mang ra một khối ngọc, Triển Hành nói: “Khối ngọc này á, không đùa mọi người nữa, đây là đồ dỏm, dùng đá cẩm thạch chế thành, đương nhiên, bình phong trong tiệm đều là đá tốt cả. Người thứ hai trình diễn phục vụ quý vị, là chưởng quầy của Tranh Vanh Tuế Nguyệt, ông chủ Lâm Cảnh Phong! Mời mọi người hoan nghênh!”
Lâm Cảnh Phong cởi trần, mặc cái quần võ lụa đen, chắp tay sau lưng, cả người cơ thịt thon gầy, khán giả xôn xao nhốn nháo, Lâm Cảnh Phong chắp tay chào, rồi nằm xuống khoảng đất trống.
Nhân viên phục vụ đè khối đá lên mình Lâm Cảnh Phong, Triển Hành đón lấy cái rìu to Hoắc Hổ đưa qua.
Tôn Lượng: “…”
Triển Dương: “…”
Lục Thiếu Dung: “…”
Triển Hành vác cái búa to, lảo đảo suýt té, cố gắng giơ lên thử, rồi nói: “Ông chủ này chính là kungfu bán mạng chân chính a! Đoán thử xem cây búa này mà nện xuống anh ấy sẽ biến thành cái dạng gì?”
Khán giả điên cuồng la hét: “Đập! Đập!”
Triển Hành quơ quơ búa, mọi người rối rít né tránh, kế tiếp trở tay quăng mạnh, Lâm Cảnh Phong hét lớn: “Ha_____!”
Triển Hành dùng sức vừa đủ, búa vừa chạm tảng đá, Lâm Cảnh Phong liền giật mạnh hai tay, sức eo bật lên, bốp một tiếng, khối đá vỡ làm hai, người ngoài chỉ thấy hoa mắt một cái là khối đá đã vỡ rồi, thế là nhao nhao khen ngợi.
Triển Hành: “Cảm ơn!”
Triển Hành trượt tay một cái, làm búa cọ ngay háng Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lập tức phun “phụt” một tiếng.
“Tiểu sư phụ không sao chứ! Đừng dọa em nha! JJ không thể xảy ra chuyện gì nha!” Triển Hành hết hồn quăng búa.
Lúc quay đầu lại chỉ nghe Hoắc Hổ kêu la thảm thiết, ôm cái chân bị búa nện phải nhảy loi choi, hiện trường loạn cào cào.
Triển Hành: “Diễn viên bị thương rồi! Há! Vẫn còn tiết mục chưa diễn, thôi tạm thời cứ vậy đi, mọi người tới ném thẻ vào bình nào! Mỗi người một thẻ, ném trúng sẽ tặng một món quà lưu niệm! Biểu đạt chút tâm ý!”
Khách khứa nhao nhao xoắn tay áo tới xếp hàng chơi ném thẻ, Triển Hành che chở Lâm Cảnh Phong vào trong, nhóm người Lục Thiếu Dung lo giữ trật tự.
Triển Hành vào trong “Kiểm tra” gần cả tiếng đồng hồ, sau đó hai chân mềm nhũn ra ngoài.
Lâm Cảnh Phong thay một thân Đường trang đen, cực kỳ tiêu sái mà giũ vạt áo, còn Triển Hành thì bận áo bào xanh, mặc áo thư sinh đứng một bên, cười he he chắp tay với khách hàng, thỉnh thoảng nháy mắt với Lâm Cảnh Phong, như còn thèm thuồng mà liếm liếm môi.
Mặt Lâm Cảnh Phong ửng đỏ, nheo mắt, làm bộ không nhìn thấy.
Phan Gia Viên, hậu viện Tranh Vanh Tuế Nguyệt.
“Chả kiếm được bao nhiêu tiền hết” Triển Hành ngồi trong sảnh gảy bàn tính.
Ở nhà Lâm Cảnh Phong toàn mặc Đường trang, trông hết sức bảnh chọe, đương nhiên, dưới Đường trang vẫn có mang ủng, nhưng đâu quan trọng, ai lại đi chú ý dưới vạt áo chứ, đúng không?
Lâm Cảnh Phong: “Còn không phải tại em, mới mở tiệm có mấy ngày đã muốn chạy đông chạy tây, ba hồi đòi về New York, ba hồi đòi đi Xilin Gol, hoặc Sipsong Panna, tiệm này khai trương chưa tới nửa năm thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đủ phí ăn uống đi đứng là may lắm rồi, đuổi hết người làm thuê đi, mướn không nổi nhiều người như vậy”
Triển Hành dán sát qua cưỡi trên đùi Lâm Cảnh Phong cọ cọ: “Lâm công tử, mướn người không nổi thì còn ra ngoài chơi thế nào được?”
Lâm Cảnh Phong: “Kêu Hổ ca trông tiệm đi, dù sao cũng rảnh. Triển tiểu tướng công, cưng muốn làm gì? Tay đừng sò mó lung tung chứ”
Triển Hành: “Hổ ca thì làm được trò trống gì…Hả? Đếm số cũng chả xong, ngoại trừ trông tiệm, đừng nói cổ vật, phỏng chừng cả chữ cũng không biết”
Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu ngó quanh, nhìn ra hậu viện, môi thừa cơ cọ tới cọ lui trên mặt Triển Hành.
Triển Hành: “Hôn cái gì?”
Lâm Cảnh Phong: “Nhìn Hổ ca? Hổ ca đâu mất rồi?”
Triển Hành: “Anh cương cứng rồi nè, nhìn Hổ ca làm anh cương lên hả?”
Hoắc Hổ ăn no nằm trên chiếc ghế ở hành lang uốn khúc phơi nắng, trong sân một bầy mèo hoang đang nhao nhao vồ bướm.
Từ ngày Hoắc Hổ dọn tới ở trong tiệm cổ vật thì thu càng ngày càng nhiều mèo hoang, hiện dưới trướng Hoắc Hổ có một đống mèo, đủ màu đủ sắc lông vằn lông đốm, đám mèo hoang ăn không đủ no lân cận Phan Gia Viên đều chạy tới Tranh Vanh Tuế Nguyệt ăn chực, càng ăn càng không chịu đi.
“Hổ ca!” Triển Hành la: “Anh làm biếng quá vậy, không đứng dậy hoạt động được sao?”
Hoắc Hổ: “Ờ”
Triển Hành: “Chạy tới lui một hồi đi, anh có bụng mỡ rồi kia kìa”
Hoắc Hổ đưa tay rờ rờ bụng: “Đâu có, dáng anh vẫn rất ngon …” Giọng nói đột nhiên ngừng bặt.
Triển Hành: “Lồi một cục rồi còn ở đó bảo ngon, không phải mang thai rồi chớ”
Hoắc Hổ phẫn nộ vén áo, nghẹn thở: “Không có! Coi nè, vẫn còn cơ bụng! Sáu múi!”
Triển Hành: “…”
Lâm Cảnh Phong: “Chỉ còn có bốn múi kìa, Hổ ca, anh xem, của tôi mới gọi là sáu múi”
Hoắc Hổ: “…”
Hoắc Hổ: “Không thể nào! Khinh công của anh vẫn rất đỉnh!”
Hoắc Hổ đứng dậy, chạy tới vách tường ở hậu viện, nhún người miễn miễn cưỡng cưỡng đu lên tường, kế tiếp hai tay dùng hết sức lực trèo qua, hai chân đạp búa xua trên tường, gian nan leo lên.
Hoắc Hổ: “Phù…phù…”
Lâm Cảnh Phong lao nhanh một cái, sải ba bước liền giẫm lên vách tường, một tay bám tường tiêu sái trèo lên nóc.
Triển Hành hô “Yo a”, một tay lộn nhào ba trăm sáu mươi độ, một chân gác lên tường, vững vàng nhảy lên.
Hoắc Hổ: “Phù…phù…Không thể nào!”
Ba ngày sau.
Đường Du: “Đồ mấy người muốn làm xong rồi”
Lâm Cảnh Phong đang lau lư hương trên quầy, cũng không ngẩng đầu nói: “Anh cậu đâu? Kêu anh ta tới trông tiệm giùm vài ngày được không? Tiểu Tiện lại muốn ra ngoài chơi”
Đường Du: “Anh tôi đi Sipsong Panna rồi”
Lâm Cảnh Phong: “Giờ đổi sang buôn thuốc phiện rồi à?”
Đường Du nạt: “Ảnh nhận thầu cái vườn cao su! Đừng nói bậy! Học ai mấy câu nhảm nhí đó vậy!”
Lâm Cảnh Phong bật cười, Đường Du thuận tay ném một cái vòng lên mặt đất, nói: “Sản phẩm mới, tiểu Tiện đâu?!”
Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện tới Viện bảo tàng rồi, ngày mai kêu cậu ấy dẫn cậu tới Hương Sơn chơi đi”
Đường Du: “Được, tôi nghỉ phép ba ngày”
Hoắc Hổ: “Gì vậy? Tiểu Đường tới à? Này là vòng lắc hula hả?”
Đường Du: “Anh vậy mà cũng biết vòng lắc hula nữa á? Đương nhiên không phải, này là vòng lắc hula siêu cấp”
Hoắc Hổ: “???”
Đường Du: “Đây là sản phẩm để anh giảm béo, không nên xem thường cái vòng trông bình thường này, khi thu lại có thể dùng làm vòng lắc, khi mở từng vòng ra có thể làm bóng sauna, đựng ít nước vào đặt dưới ánh mặt trời, để ló đầu ra là có thể tắm hơi được. Kéo chỗ này ra là máy chạy điện giảm sẹo lồi ở bắp đùi, nối cái giá này vào còn có thể làm máy chạy bộ hình cầu, à, chỗ này tách làm hai, đựng đầy nước vào trọng lượng có thể lên tới năm tấn, dùng để cử tạ rất tốt, lúc anh nằm trên giường có thể mở cái vòng này ra, nối thành vô số vòng rung nhỏ giúp xoa bóp liên tục trên người; chụp một đầu vòng lên cây hoặc lên cột, mở chế độ rung là có thể làm đai giảm mỡ bụng, ờ đúng rồi, chỗ bán cầu có thể làm lò phản quang năng lượng mặt trời, cũng tiện cho các anh nướng thức ăn ở hậu viện. Đương nhiên, cái này chỉ là chút công năng phụ, chả liên quan gì tới giảm béo hết”
Hoắc Hổ cái hiểu cái không gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong nói: “Nướng thức ăn nghe cũng không tệ, kêu tiểu Tiện mua ít cánh gà ướp mật và cá về nhé?”
Đường Du: “Được đó, tôi cũng chưa ăn gì. Có rượu không, giữa trưa mà ăn đồ nướng tuyệt lắm đó”
Tất cả sản phẩm của Đường Du đều mắc cùng một khuyết điểm______thiếu sách hướng dẫn.
Ngày đó bốn người ăn vui vẻ no nê, đồ nướng cực kỳ ngon lành, Ami ăn nhiều muốn bể bụng.
Hôm sau Đường Du và Triển Hành đi Hương Sơn chơi, Lâm Cảnh Phong đi nghe giảng cách giám định văn vật, còn Hoắc Hổ thì lăn qua lộn lại nghiên cứu cái vòng lắc siêu cấp kia, Ami tỏ ý muốn ăn đồ nướng tiếp, mấy công năng khác Hoắc Hổ đều nghe vào tai trái lọt hết ra ngoài tai phải, chỉ nhớ mỗi cách nướng thức ăn.
Thế là Hoắc Hổ ăn đồ nướng liên tục suốt cả tuần, càng ngày càng phát phì.
———————————–