Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

quyển 4 chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi trên xe trở về, sắc mặt Mạc Ngữ Phi vẫn khó coi, khuôn mặt căng thẳng không nói một lời.

Về đến nhà, Trầm Sở Hãn lập tức tìm mấy cây đinh nhỏ, đóng lên bức tường xung quanh cửa sổ, sau đó đem từng viên pha lê từng viên từng viên cẩn thận đóng lên, làm xong anh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trầm Sở Hãn biết hình thái của yêu thú đa dạng, lớn có nhỏ có, mấy ngày nay anh vẫn luôn lo lắng đám yêu thú có biến thành những loài động vật nhỏ hơn để tìm Mạc Ngữ Phi trong thành phố hay không. Hiện tại, cuối cùng cũng không cần lo lắng.

“Uy, anh đang làm gì vậy? Khát nước quá, pha trà đi.” Mạc Ngữ Phi thấy Trầm Sở Hãn vừa về đến đã vội làm gì đó, y cảm thấy kỳ quái.

“Có ngay.”

Uống trà nóng, Mạc Ngữ Phi thùy hạ mi mắt, lặng lẽ đánh giá Trầm Sở Hãn đang ngồi đối diện y, nhìn không thấy có gì khác thường, liền hỏi: “Âm Dương sư đại nhân nói gì với anh vậy?”

“Nga, muốn tôi hảo hảo chiếu cố cậu.”

Hừ, nói vậy cũng y như chưa nói. Mạc Ngữ Phi khẽ hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh rất thân với họ sao?”

“Sở Thiên thân với họ hơn, nó thường qua đó chơi.”

“Tiểu tùng thử kia bộ dáng không tệ.”

“Ân, Ô Mễ rất đáng yêu, nhiệt tình hoạt bát.” Trầm Sở Hãn cười cười, nói.

“Trách không được các anh thường qua đó.” Mạc Ngữ Phi dùng ngữ khí châm biếm, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường.

Trầm Sở Hãn nhìn nhìn Mạc Ngữ Phi, thấp giọng nói: “Sở Thiên đã kết hôn rồi.”

Đúng a, chưa kết hôn chính là anh đó, bằng không anh cho là tôi đang nói ai. Mạc Ngữ Phi căm ghét nói trong bụng.

“Tất cả mọi người đều là bằng hữu.” Trầm Sở Hãn nói thêm.

Di, người này đang nói gì vậy? Lúc nào cũng ngốc nghếch, như thế nào còn biết thanh minh mối quan hệ nữa? Mạc Ngữ Phi cười thầm trong bụng, còn cố ý nói thêm: “Em trai anh a, thích thiếu niên có ngoại hình đáng yêu, anh không phải cũng thích kiểu ngoại hình yếu ớt kia đi.”

Trầm Sở Hãn lắc đầu, “Không, không phải, Sở Thiên thích Tiểu Mạc, là vì… Tiểu Mạc là Tiểu Mạc, Sở Thiên cũng không có tiêu chuẩn đặc biệt, nó và Tiểu Mạc là…” Muốn giải thích, lại không biết nên nói thế nào mới có thể đem những gì anh muốn biểu đạt rõ ràng, Trầm Sở Hãn nhíu mày.

“Anh đang muốn nói bọn họ hữu duyên đi.” Mạc Ngữ Phi nói theo, ai, nam nhân này thật ngốc, tương lai sẽ theo đuổi người yêu mình như thế nào đây, nhìn thôi cũng sốt ruột giùm anh ta.

“Đúng, chính là như thế.”

“Nên mới nói, anh và tiểu tùng thử kia không có duyên a.” Mạc Ngữ Phi tà tà liếc Trầm Sở Hãn một cái, nói.

“Tôi và Ô Mễ chỉ là bằng hữu.”

“Nhưng mà y thật đáng yêu a, là kiểu mà người gặp người thích.”

“Cậu với cậu ấy có hảo cảm đi, Ô Mễ rất thiện lương, vừa cởi mở vừa phóng khoáng.”

Đột nhiên phát hiện nam nhân đã đem câu chuyện chuyển sang mình, Mạc Ngữ Phi cả kinh, di, như thế nào anh ta đột nhiên thông minh vậy?

“Đúng vậy, rất thích.” Mạc Ngữ Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói theo.

Trầm Sở Hãn cười cười, Mạc Ngữ Phi một bên nén giận trong lòng, một bên ý thức nên im miệng, kết thúc đề tài.

“Lãnh Tinh Hồn có nói cậu phải đổi về hình thú không?” Trầm Sở Hãn hỏi.

“Có a.”

“Vậy…” Trầm Sở Hãn nhìn Mạc Ngữ Phi, anh không biết Mạc Ngữ Phi định khi nào sẽ hóa thành nguyên hình.

Đấu tranh tư tưởng một chút, Mạc Ngữ Phi tâm không cam tình không nguyện biến thân, khi một đại hồ ly với bộ lông dày tuyết trắng xuất hiện trên sofa, Trầm Sở Hãn khẽ kinh hô một tiếng.

“A…”

Thấy đối phương mở to mắt, Mạc Ngữ Phi cười nhạo trong lòng, quả nhiên hiếm khi thấy chuyện lạ, hồ ly cũng chưa thấy qua.

Hình thú Mạc Ngữ Phi phi thường xinh đẹp, bộ lông dày rậm, màu lông trắng như tuyết, chỉ vùng lông nơi vành tai và chóp đuôi có một chút đen đen, màu đen như họa long điểm tình, cực kỳ tự nhiên lại mỹ lệ.

“Mắt của cậu màu xanh biếc.” Ngắm kỹ hồ ly một lúc, Trầm Sở Hãn nói.

Mạc Ngữ Phi chớp chớp mắt, “Đương nhiên, tôi mang huyết thống thuần khiết nhất của loài hồ ly mắt xanh.”

“Nguyên lai là hồ ly mắt xanh… nhưng bộ dáng của cậu…” Trầm Sở Hãn đã nghe qua loài này, lạo chưa từng nhìn qua bộ dáng hồ ly, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, “… Cậu và Tiểu Mạc cũng không giống nhau…”

“Vô nghĩa, đương nhiên là không giống, nó căn bản không phải là hồ ly được chưa, nó làm sao được gọi là hồ ly!” Mạc Ngữ Phi cả giận nói, vẫy chiếc đuôi to.

“Tiểu Mạc rõ ràng là hồ ly.”

“Nói mới không phải, nó là hỗn huyết, có một phần tư huyết thống của cẩu. Hồ ly chúng tôi không thể coi nó là đồng loại. Anh nếu không tin thì cứ đi hỏi em trai anh đi.”

“Cậu không nên có thành kiến như vậy.”

Trong giọng nói nam nhân mang theo ý khuyên bảo đã chọc giận Mạc Ngữ Phi, y gào lên với Trầm Sở Hãn: “Cái gì gọi thành kiến chứ! Anh đừng đem khuôn khổ của loài người đặt lên chúng tôi. Huyết thống đối với hồ ly chúng tôi mà nói rất quan trọng! Thuần chủng là thuần chủng, tạp chủng là tạp chủng, mắt xanh và mắt đen là bất đồng, tuyết hồ và hồng hồ cũng bất đồng. Giống như con người, có người da trắng, da đen, tuy tiếng nói thì không phân biệt được năm bảy loại, nhưng đã có chức vụ và thân phận khác nhau, nếu anh nhất định cứ đem hoàng thất của Châu Âu và Châu phi đặt ngang bằng nhau, thì tôi đây cũng không còn gì để nói.”

“Xin lỗi… tôi không hiểu lắm…” Trước những lời trách cứ của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn cúi đầu, thật sự anh không hiểu lắm, tuy rằng Trầm Sở Hãn là cảnh sát yêu thú, nhưng anh là anh trai lại rất ít khi nói chuyện với em trai về các loài yêu thú, công việc chuyên môn của anh dù sao cũng khác Trầm Sở Thiên.

Thấy Trầm Sở Thiên cúi đầu, Mạc Ngữ Phi hừ một tiếng trong bụng, được rồi, thật sự là anh không hiểu được, cũng không trách được anh, nói để anh biết mà thôi.

“Nói vậy, nếu nhìn theo góc độ của cậu thì có được coi là hoàng tộc không?” Từ trong lời Mạc Ngữ Phi nói Trầm Sở Hãn nghe được gì đó, anh không khỏi hỏi tiếp.

Nhớ đến thời thơ ấu của mình trải qua ở phương bắc xa xôi lạnh lẽo, trong lòng Mạc Ngữ Phi không khỏi dậy lên gợn sóng, “Hừ, tôi nói cho anh biết, chỉ riêng mắt xanh trong hồ tộc chính là dấu hiệu huyết thống vương tộc, nếu ở thời xưa, hồ ly mắt xanh giống như tôi sẽ mang thân phận hoàng tử, có thể có rất nhiều đặc quyền. Mạc gia trong hồ tộc là thế gia đại tộc, vẫn chọn hồ ly mắt xanh mang huyết thống thuần khiết làm tộc trưởng, chúng tôi có lãnh địa của riêng mình ở tuyết vực phương bắc, bất kể trong hồ tộc hay giới yêu thú đều có địa vị và thế lực. Địa vị vô hạn như thế đối với Mạc thị khi phát triển trong thành phố lớn phồn hoa có thuận lợi, vì vậy khi bắt đầu kinh doanh trước sau đều xuôi chèo mát mái…” Lại nhớ đến tình trạng nghèo túng hiện tại của mình, Mạc Ngữ Phi đột ngột dừng lại, y nhìn liếc nhìn Trầm Sở Hãn đang chuyên chú lắng nghe y giải thích một cái, qua một lúc, y chậm rãi nói: “Hiện tại, nếu nói về tôi như vậy, nhất định rất buồn cười…

“Không, không.”

“Bị đoạt quyền tộc trưởng, bị đuổi khỏi gia tộc, mấy lão già kia thậm chí còn muốn tôi chết… Hiện tại, đôi mắt với bản thân tôi cũng là một loại vũ nhục…” Nói xong, đuôi Mạc Ngữ Phi xù lên, cuộn mình nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy lạnh lẽo, lại mơ hồ cảm thấy sợ hãi, “Bây giờ, thu lưu tôi, hơn nữa dám thu lưu tôi cũng chỉ có mình anh…” Những lời này là thật tâm, Mạc Ngữ Phi rất rõ ràng, hiện tại nếu không có Trầm Sở Hãn, có lẽ y đã chết thật sự, thời điểm y rơi vào đường cùng, nam nhân này đã thu lưu y, cho Mạc Ngữ Phi một không gian yên tĩnh, để Mạc Ngữ Phi có thể an tâm tĩnh dưỡng. Có sống được thì tương lai Mạc Ngữ Phi mới có cơ hội để có thể báo thù.

“Không, không phải như vậy…”

“Anh không cần nói gì, tôi tự biết rõ trong lòng.” Nghĩ đến thân phận ‘đã chết’ hiện tại, Mạc Ngữ Phi tất nhiên phiền não, cũng đã có ý tưởng bắt đầu lại, y cũng không phải nam nhân dễ dàng bị lật đổ như vậy.

Trầm Sở Hãn trầm mặc, im lặng ngồi bên cạnh bồi y.

“Tôi hỏi, cuộc sống của anh đều như vậy sao?” Một lúc sao, Mạc Ngữ Phi hỏi.

“Ngô…” Trầm Sở Hãn nhíu mày nghi ngờ, anh không rõ Mạc Ngữ Phi đang muốn nói cái gì.

“Cuộc sống của anh cũng quá nhàm chán đi, mỗi ngày đi làm, tan sở, ăn cơm, đọc sách, đúng mười một giờ ngủ, ngay cả TV cũng không xem, anh định thầy tu khổ hạnh thành phố sao? Trước đây gặp anh liền cảm thấy anh là kiểu người cổ hủ lại quái dị, quả nhiên quan sát của tôi không tệ.” Mạc Ngữ Phi bất mãn chỉ trích.

“Này…” Trầm Sở Hãn trừng hai mắt, “Có gì không đúng sao? Tôi ảnh hưởng đến cậu?”

Hồ ly nhịn không được nổi điên la làng, “Đương nhiên không có, bất quá, nếu tôi ở nhà anh, anh không cảm thấy nên phối hợp với tôi một chút sao, ít nhất cũng nói chuyện đi. Anh cho là chỉ cần cho tôi ăn, cho tôi ngủ là đủ rồi? Mỗi tối ngay cả người để nói chuyện cũng không có, rất nhàm chán a! Anh cũng không phải không biết tôi không thể ra ngoài a, ngồi chờ anh về, cư nhiên lại không để ý đến tôi…” Nói tới đây, Mạc Ngữ Phi chột dạ, y cũng không muốn cho Trầm Sở Hãn biết y đang đợi anh. Mạc Ngữ Phi tự giải thích trong lòng – cũng không chờ a, chẳng qua vì cảm thấy nhàm chán, nên mới ngồi đợi một chút, hy vọng Trầm Sở Hãn trở về. Nhưng anh ta về một câu cũng không nói, Mạc Ngữ Phi cũng vẫn là vô cùng nhàm chán.

Trong lúc Mạc Ngữ Phi đang tự mình giải thích cho mình, Trầm Sở Hãn gật gật đầu, “Tôi nghĩ cậu cần yên tĩnh.”

“Quá yên tĩnh cũng rất đáng ghét!”

“Tâm tình của cậu hiện tại tốt không?”

Câu hỏi ôn nhu làm Mạc Ngữ Phi cứng người, nguyên lai, Trầm Sở Hãn không giao tiếp với y là lo lắng cho tâm tình của Mạc Ngữ Phi. Đúng vậy, thời điểm vừa mới được mang về quả thực người nào cũng không muốn gặp, cái gì cũng không muốn nói, tự thương hại quá mức. Chuyện đó Trầm Sở Hãn cũng biết, vì vậy mới lưu lại không gian yên tĩnh, để tâm tình Mạc Ngữ Phi đang trong cơn nghèo túng dần lắng xuống, từ từ bước ra khỏi vỏ ốc.

“Tôi đã chấp nhận sự thật.” Mạc Ngữ Phi thấp giọng.

“Nga.”

“Tôi cảm thấy chúng ta đơn giản phải giao tiếp một chút.” Ý của Mạc Ngữ Phi thực sự là – y cảm thấy trong thời gian chung sống với cảnh sát thì nên điều tra hỏi thăm công việc một chút.

“Vậy cậu muốn hỏi cái gì?” Trầm Sở Hãn trong tư thế đoan chính ngồi thẳng trên sofa, tay đặt lên đầu gối, bộ dáng chuẩn bị trả lời câu hỏi.

Hiếm khi được hỏi một cảnh sát luôn hỏi về người khác, Mạc Ngữ Phi cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu, kể từ sau lần đầu gặp nhau liền cảm thấy phi thường hứng thú với nam nhân trước mặt, lại không biết nên điều tra anh ta như thế nào, trong mắt Mạc Ngữ Phi, thông tin về Trầm Sở Hãn khó thu thập hơn nhiều so với em trai anh ta, hiện tại, rốt cục cũng có cơ hội đem những nghi vấn trong lòng hỏi hết một lần.

“Không tiện thì anh có thể không trả lời.” Mạc Ngữ Phi nói trước, y biết đối phương là cảnh sát, cũng không muốn Trầm Sở Hãn lấy lý do đó ngăn cản câu hỏi của y, vì thế y phủ đầu trước, bề ngoài là tôn trọng đối phương, nhưng thực tế là muốn đối phương ngại từ chối trả lời câu hỏi mà thôi.

“Nga.” Trầm Sở Hãn gật gật đầu.

“Nhà anh có những ai?” Mạc Ngữ Phi rất muốn biết điều này.

“Cha, mẹ, cùng em trai, em trai đã kết hôn rồi.”

Mạc Ngữ Phi cười thầm trong bụng, đương nhiên là y biết, tiểu tử Trầm Sở Thiên kia nhìn trúng hồ ly Mạc gia, vận khí tiểu tạp chủng kia thật tốt.

“Anh cũng học trường cảnh sát đi?”

“Đúng vậy.”

“Anh… năm nay bao nhiêu tuổi?” Hồ ly cũng thập phần muốn biết chuyện này, Dạ chi Đế vương từng duyệt qua vô số người chỉ cần đánh giá cao thấp một chút, có thể nhìn được chút chút, nam nhân này thoại nhìn cũng không cường tráng, bất quá nói đến hai chữ ‘sắc bén’ tuyệt đối không để hình dung ra anh ta.

“A, đã ba mươi mốt tuổi.”

Trong lòng Mạc Ngữ Phi có chút không nói nên lời, thoạt nhìn Trầm Sở Hãn vẫn còn trẻ, quan sát qua sắc da cũng không tệ, không nghĩ tới đã qua ba mươi tuổi rồi.

“Quen với mấy bạn gái rồi?” Ở cũng được mấy ngày, Mạc Ngữ Phi phát hiện nơi này không có dấu vết của nữ nhân từng ở, lại không có nữ nhân ghé qua, cũng không có cô nào gọi điện thoại đến, y biết hiện tại Trầm Sở Hãn không quen bạn gái, đương nhiên khẳng định anh vẫn chưa kết hôn, đối với chuyện này Mạc Ngữ Phi phi thường hài lòng, đồng thời, hồ ly đa nghi vẫn không thấy yên tâm, y muốn chính miệng Trầm Sở Hãn nói.

Trầm Sở Hãn cúi đầu, cười cười, trừ bỏ rụt rè Mạc Ngữ Phi không thấy biểu tình nào khác, y không khỏi truy vấn: “Tôi biết anh chắc chắn chưa kết hôn, hiện tại cũng không quen bạn gái sao?”

“Tạm thời… tình cảm vẫn chưa có gì.” Trầm Sở Hãn đưa ra một đáp án đơn giản.

“Tôi còn đang nghĩ, nếu anh kết hôn, nếu kiếm một người vợ ở ngoài về anh sẽ biểu tình như thế nào, bất quá người nhà anh chỉ biết anh không kết hôn; nếu bạn gái anh đến, nhìn trong nhà có một hồ ly, không biết có bị dọa nhảy dựng lên hay không nữa.”

“Chắc không có, thoạt nhìn giống như một chú chó lớn, giống Alaska…”

Mạc Ngữ Phi phẫn nộ ngắt lời: “Anh nói cái gì?”

“Có một chút giống chó tuyết.”

“Anh mới giống! Là tuyết hồ, tuyết hồ mắt xanh! Anh không được nhầm lẫn, cẩu thì sao so được với chúng tôi!”

Thấy Mạc Ngữ Phi có sự tự tôn mãnh liệt về huyết thống hồ ly, Trầm Sở Hãn lộ ra nụ cười hối lỗi.

“Anh vẫn luôn làm huấn luyện viên cảnh sát sao? Trầm Sở Hãn là học trò do anh dạy à?” Luôn cảm thấy ‘huấn luyện viên’ hình như so với cảnh sát càng khó hình dung hơn, Mạc Ngữ Phi rất muốn biết những chuyện về huấn luyện viên cảnh sát.

“Không phải.”

“Vậy nguyên lai anh làm cái gì? Anh… anh khi còn nhỏ chắc cũng đã nghĩ lớn lên sẽ thành cảnh sát đi.” Mạc Ngữ Phi cảm thấy khả năng này rất cao, nam nhân này đoan chính trong sạch như vậy, vừa nhìn thấy đã thấy là kiểu người ngay từ khi còn nhỏ đã nghiêm trang lập chí hướng muốn thành danh gì gì đó, thật đúng là cổ hủ a.

“Tôi…” Trầm Sở Hãn hơi do dự một chút, một lúc sau mới nói: “Kỳ thật khi tôi còn chưa nghĩ được tương lai muốn trở thành người như thế nào, thì đã được cho biết – tương lai phải làm cảnh sát. Có thể nói, khi tôi còn nhỏ không có ước mơ gì hết, mà trở thành cảnh sát là con đường tôi nhất định phải đi.”

“Cái gì!” Mạc Ngữ Phi không khỏi ngẩng lên nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, “Uy, tôi nói anh sao có thể như vậy được, chuyện này không phải nên theo chính nguyện vọng của mình mà quyết định chứ? Anh sao có thể để người khác quyết định con đường tương lai của mình được” Nam nhân này thoạt nhìn kiên nghị vững vàng, như thế nào cá tính lại nhu nhược như vậy a, quả nhiên không thể đánh giá qua tướng mạo.

Trầm Sở Hãn để ý thấy ánh mắt hồ ly đang dựa vào sofa nhìn anh, anh cười cười, “Cậu không biết đâu…”

“Chuyện đó và chuyện hiểu hay không có gì liên quan đâu! Anh thật sự là kẻ ngốc!”

Trầm Sở Hãn vẫn mỉm cười lắc đầu, bộ dáng thoạt nhìn siêu cấp dễ chịu, Mạc Ngữ Phi thấy được thật sự không biết bên mắng anh hay nên hảo hảo khuyên nhủ anh nữa.

“Uy, là ai quyết định tương lai anh phải làm cảnh sát? Nói nghe một chút đi.” Mạc Ngữ Phi rất muốn biết rốt cuộc là ai có ảnh hưởng lớn đến Trầm Sở Hãn như vậy.

“Cha tôi.”

Nga, nguyên lai là lão gia tử, không trách được… Mạc Ngữ Phi thầm lắc đầu thở dài, nếu như thế thì không còn cách nào khác, nam nhân này thoạt nhìn thực yên tĩnh, nói vậy lúc còn nhỏ chính là một đứa con ngoan, chẳng lẽ anh ta cũng không phản đối gì sao?

“Ban đầu là nghe theo sự sắp xếp, bất quá sau một thời gian tôi thật sự thích ngành này. Cậu đừng hiểu lầm a, tôi cũng phải không thích công việc hiện tại của mình.”

Đúng vậy, làm rồi sẽ thích thôi, Mạc Ngữ Phi cười nhạo trong bụng.

“Bất quá, cũng không phải không tiếc nuối.”

Nghe Trầm Sở Hãn nói vậu, Mạc Ngữ Phi lại ngước đầu lên, y muốn biết Trầm Sở Hãn đang tiếc nuối chuyện gì.

“Khi mới tốt nghiệp, tôi được phân công đến tổ trọng án, sau lại được chuyển đến tổ hỗ trợ đặc biệt phụ trách an toàn cho yếu nhân. Tôi rất thích cảm giác được làm việc ở đội tiên phong, chỉ huy một nhóm, đối mặt với hiểm nguy, gánh vác trách nhiệm, tôi cảm thấy được như vậy rất tốt. Sau đó trường cảnh sát thiếu người, liền chuyển tôi qua đó đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên.”

“Di, nói như vậy, anh… anh chính là ‘cao thủ đại nội’ hay ‘cẩm y vệ’ trong truyền thuyết a.” Mạc Ngữ Phi kinh ngạc.

“A…”

Thấy Trầm Sở Hãn không hiểu lắm, Mạc Ngữ Phi giải thích: “Vệ sĩ đặc biệt thường là cận vệ của quan chức chính phủ cấp cao khi ra ngoài, những cảnh sát này giống như đại nội cao thủ bảo vệ hoàng đế trong hoàng cung thời xưa, vì thế dân chúng đều gọi bọn họ như vậy.”

“Ha ha, có sao? Tôi không biết.”

Đương nhiên, anh khép kín như vậy, sao có thể biết được. Mạc Ngữ Phi cười thầm.

“Tôi thích khoảng thời gian ở trong tổ trọng án, nhưng trường cảnh sát thật sự rất cần người.” Câu nói của Trầm Sở Hãn có chút thất vọng. Phải nói, Trầm Sở Hãn quá xuất sắc, đối kháng, bắn súng đều thượng thừa, anh yêu cầu nghiêm khắc với học trò, đối với bản thân anh yêu cần càng nghiêm khắc hơn, có kiên nhẫn, đồng thời cũng rất quan tâm, cấp trên biết rõ ưu điểm của anh, cần anh ở lại trường.

“Muốn anh ở lại trường làm huấn luyện viên là do anh quá vĩ đại đi.”

“Cảnh sát là một ngành có phúc lợi tốt, nhưng nói thẳng ra, tiền lương của viên chức cũng không quá cao, người ở vị trí quản lý lại càng không cao hơn bao nhiêu. Đây là là một công việc nguy hiểm, vào sinh ra tử, làm cho người nhà và bạn bè lo lắng, những người trẻ tuổi cũng không nguyện ý vào ngành này. Chính là công việc đòi hỏi phải như vậy, lại không thể không đưa ra những yêu cầu cao với những người gia nhập cảnh sát, vì chúng tôi là người bảo vệ nhân dân, là người giữ gìn trật tự xã hội, nếu chúng tôi làm không tốt, thì sẽ có những người dân thường phải trả giá thậm chí còn đắt hơn. Ngành cảnh sát, đương nhiên mong muốn tuyển học viên mới đều là tinh anh, đánh là phải thắng, cũng đồng thời, yêu cầu đối với huấn luyện viên cũng rất cao.” Nói đến đây, Trầm Sở Hãn cười cười, “Có lúc, tôi rất hâm mộ Sở Thiên, thật đó.”

Đồ ngốc! Cũng chỉ có người họ Trầm các anh ngu ngốc, mới đi làm những công việc vừa nguy hiểm lại không được bao nhiêu tiền kia, lấy mạng đổi mạng, ngu thì cho chết! Nói thầm trong bụng bằng những lời lẽ hung hăng như vậy, nhưng đồng thời, trong lòng Mạc Ngữ Phi, lại thêm vài phần khâm phục nam nhân trước mắt. Người này thật sự rất có ý thức trách nhiệm.

“Uy, cha anh bắt anh làm cảnh sát, còn Trầm Sở Hãn kia thì sao? Cũng là ông bắt buộc?”

“Không, Sở Thiên tự nó muốn thi vào trường cảnh sát.”

Đề tài chuyển sang em trai, Trầm Sở Hãn rất tự nhiên nói về y, “Sở Thiên rất dũng cảm, cũng khó tính, nó thích hợp để làm cảnh sát.”

Cái tên lưu manh kia sao? Mạc Ngữ Phi không thể nghĩ được như vậy.

Biết Mạc Ngữ Phi có hiểu lầm với Sở Thiên Trầm Sở Hãn giải thích với Mạc Ngữ Phi: “Khi còn nhỏ Sở Thiên rất đáng yêu, phi thường hoạt bát, là tiểu hài tử tràn đầy lòng hiếu kỳ, cha mẹ tôi đều rất thương nó.”

Nghe đến đó, Mạc Ngữ Phi cười ‘phốc’ một tiếng trong bụng. Đáng yêu? Trầm Sở Hãn kia? Là y hả? Nga, thôi xong, cũng chỉ có anh trai là Trầm Sở Hãn này thôi, mới cảm thấy tên em trai nóng nảy ngốc nghếch kia đáng yêu.

Nói đến em trai, Trầm Sở Hãn chìm trong kỷ niệm, “Cha tôi rất nghiêm khắc với tôi, cái gì cũng phải làm thật tốt, hơn nữa cho dù có làm được tốt nhất, ông vẫn cảm thấy không hài lòng, lại càng không biểu dương, khen ngợi tôi. Mỗi khi nhìn thấy cha khen Sở Thiên làm tốt, tôi cũng rất hâm mộ. Ông cũng rất dung túng Sở Thiên, Sở Thiên muốn cái gì ông cũng đều mua cho, mà tôi thì không như vậy. Sở Thiên luôn để ý, thấy tôi muốn cái gì, liền nói với cha là nó muốn, đợi cha mua về, Sở Thiên sẽ lặng lẽ đặt vào trong ngăn tủ tôi.” Nói đến đây, nhớ lại những lần mở ngăn kéo ra, nhìn thấy quà em trai đặt vào, cảm giác ấm áp từ trong đáy lòng lan ra từng huyết mạch làm Trầm Sở Hãn không khỏi mỉm cười.

Nhìn Trầm Sở Hãn cười mỉm, Mạc Ngữ Phi không khỏi liếc anh một cái, nam nhân này cũng quá thành thật, em trai đối với anh ta như vậy đã nói là em trai tốt, hừ, cũng không nghĩ lại, khẳng định là Trầm Sở Hãn không có hứng thú gì mới có thể hào phóng cho đi như vậy, nếu y cũng thích, sẽ không tuỳ tiện đem bảo bối bỏ vào trong ngăn tủ của anh trai.

“Sau đó, tôi vào trường cảnh sát, ngang dọc Nam Bắc, đi qua rất nhiều nơi, dần trưởng thành, tôi biết trước đây cha tôi nghiêm khắc là vì ông muốn bảo vệ tôi, muốn tôi khôn ngoan hơi, bồi dưỡng phẩm cách tôi…”

Mạc Ngữ Phi ngồi một bên cười thầm, Trầm Sở Hãn này thật đơn thuần, ngốc, hừ, với tính tình này chỉ sợ bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền.

“Chỉ có một chuyện, không biết quyết định của cha tôi rốt cuộc có ổn thoả không…”

“Nga, chuyện gì?” Mạc Ngữ Phi lập tức thấy hứng thú liền truy vấn.

“Chính là ông phải chuyển tôi về đây làm huấn luyện viên, ban đầu, cấp trên không chịu chuyển, ông vẫn cứ chuyển tôi về. Nghe Sở Thiên nói, một phần do cha tin là tôi có thể đảm nhiệm tốt công việc này, mặt khác là ông hy vọng tôi có thể ở bên cạnh ông. Ân, lại nói, nguyên lai công việc này cũng có triển vọng, cha tôi cũng biết, Sở Thiên nói cha tôi mâu thuẫn quá, cuối cùng cũng muốn tôi chuyển về.” Nói đến đây, Trầm Sở Hãn cười cười, “Khụ, cũng không biết hiện tại cha tôi có hối hận không nữa.”

“A… Khoan khoan,” Mạc Ngữ Phi nhớ đến chuyện gì, cắt lời: “Anh nói, cha anh gọi anh về, ông ta như thế nào có quyền điều chuyển người như vậy?”

“Nga, vì khi đó ông sắp trở thành Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Hương đảo, coi như là quản lý tất cả cảnh sát đi.” Trầm Sở Hãn thản nhiên nói.

Miệng Mạc Ngữ Phi mở ra kinh ngạc, “A… Cha anh… Tổng cục trưởng…”

“Đúng, hiện tại cũng như vậy.”

“Nói như vậy, ngay cả tiểu tử Trầm Sở Thiên… Trách không được y ‘cáo mượn oai hùm’ như vậy!” Mạc Ngữ Phi bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên kinh ngạc.

“Cậu đừng hiểu lầm, Sở Thiên không có đâu.”

“A ha, không có mới lạ, ai chẳng biết cảnh sát yêu thú Trầm Sở Hãn trong cảnh cục là một người độc đại, cấp trên trực tiếp còn kiêng dè y ba phần, tôi biết rồi, thì ra là vậy…”

“Không phải như vậy.”

“Anh im đi, đừng giải thích giùm em trai anh, y rõ ràng là như vậy!”

“Sở Thiên không chỉ phi thường mà còn rất có trách nhiệm, nó chỉ nóng tính một chút, cường thế một chút mà thôi.”

“Mà thôi! Chỉ ‘mà thôi’ sao? Trầm Sở Hãn hỗn…” Mạc Ngữ Phi nói nửa chừng, nhớ ra người trước mắt là anh trai Trầm Sở Thiên, lời định nói, lại rụt về.

Trầm Sở Hãn mỉm cười dễ chịu, “Cậu thật sự hiểu lầm rồi, Sở Thiên không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Hừ!” Mạc Ngữ Phi tức giận, trừng mắt tỏ rõ thái độ của y.

“Bây giờ cậu biết chuyện của tôi rồi, còn của cậu thì sao? Có thể nói không?” Trầm Sở Hãn hỏi.

“Tôi hả? Tôi thì có cái gì đâu, chỉ là hồ ly thôi.”

“Thời thơ ấu của cậu trải qua như thế nào, ở Hương Đảo hay ở tuyết vực phương Bắc cậu vừa nhắc đến? Nơi đó như thế nào, nhà các cậu ở như thế nào?” Trầm Sở Hãn không biết về yêu thú đối với cuộc sống của họ rất có hứng thú, anh muốn hiểu về hồ ly trước mắt này một chút.

“Ân…” Thanh âm Mạc Ngữ Phi kéo dài, thấy nam nhân tập trung chăm chú nhìn vẻ mặt y, sau đó y nheo mắt lại, trên mặt lộ ra thần sắc giảo hoạt điển hình của hồ ly, “Sau này tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe.” Hiển nhiên, hồ ly muốn tìm hiểu về chuyện người khác, nhưng không muốn kể chuyện cũ của y.

“Được rồi, sau này nói. Khuya rồi, đi ngủ đi.”

Vươn tay ôm lấy đại hồ ly trên sofa, Trầm Sở Hãn thật sự cảm thấy rất giống như đang ôm một con chó lớn, hình dáng hồ ly trưởng thành cũng không nhỏ, bất quá lực tay của huấn luyện viên trường cảnh sát rất tốt, ôm y cũng không đến nỗi phải cố hết sức.

Rúc vào trong ngực Trầm Sở Hãn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, hơi thở, nhịp tim… của anh, tim Mạc Ngữ Phi đột ngột đập binh binh.

Chưa có ai từng ôm Mạc Ngữ Phi như vậy, mà trước đây y tuyệt đối cũng không người hoặc yêu thú nào có cơ hội làm như vậy. Đây là lần đầu tiên… Nghĩ đến đây, tâm hồ ly lập tức nhuyễn lại. Tại sao? Tại sao lại tin tưởng người đang ôm y như thế, rõ ràng còn rất xa lạ, rõ ràng không muốn tin tưởng vào bất kỳ ai. Có lẽ là vì có thể cảm nhận được nội tâm của người này đi – tâm anh ta phảng phất như mặt đất tuyết vực, tinh thuần mênh mông, một mảnh trắng xoá.

Nhắm mắt lại, Mạc Ngữ Phi nghiêng đầu dán lên ngực Trầm Sở Hãn.

Sau khi được đặt lên giường, nhìn Trầm Sở Hãn kéo tấm chăn mỏng, Mạc Ngữ Phi từ trong chiếc đuôi to xù đang bao lấy thân thể y thò đầu ra, “Tôi nói nha, cả ngày một mình rất tịch mịch, khi anh trở về phải tâm sự với tôi nhiều hơn.”

“Được.” Trầm Sở Hãn gật đầu.

Khư, gật đầu dễ như vậy, chẳng lẽ không sợ bị khai thác những bí mật sao? Trầm Sở Hãn đóng cửa lại rời đi, Mạc Ngữ Phi cuộn người lại, dùng đuôi bao bọc lấy người.

Tan tầm hôm sau, Trầm Sở Hãn đến siêu thị mua sắm, nghĩ đến Mạc Ngữ Phi đã biến thân, Mạc Ngữ Phi cảm thấy nên mua một chút đồ dùng gì đó cho hồ ly.

Khi nghe tiếng mở cửa, hồ ly đang co người trên sofa liền ngẩng đầu, lập tức nhảy xuống sofa, nhón chân cà nhắc chạy vội ra cửa. Trầm Sở Hãn đẩy cửa ra, nhìn thấy hồ ly đang ngồi chồm hổm nơi huyền quan, anh cười cười với y, “Tôi đã về.”

“Hôm nay trễ quá, tôi đói muốn chết, đi nấu cơm nhanh lên.” Nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi hỏi: “Anh đi mua gì vậy?”

“À, có mua đồ cho cậu.”

“Là cái gì?” Hồ ly lập tức tò mò, nhào đến đánh hơi quanh túi đựng đồ.

“Lại đây nhìn thử đi.”

Khi vừa nhìn thấy những món nam nhân mua chính là đồ cho sủng vật như sữa tắm, bàn chải lông, thậm chí còn có đồ chơi cho chó, Mạc Ngữ Phi liền bị lửa giận thiêu cháy, hét lớn: “Anh là có ý gì đây? Anh là có ý gì đây?”

Trầm Sở Hãn bị la có chút bất an, “Vì không có vật dùng riêng cho hồ ly… Tôi nghĩ chó có thể…”

“Cái gì mà ‘chó cũng có thể’, anh định cho tôi dùng sữa tắm và bàn chải lông của chó sao? Anh cảm thấy tôi sẽ dùng sao?”

Quá đáng lắm! Quá đáng lắm! Như thế nào có thể như vậy được! Chó? Để y dùng đồ của chó! Mạc Ngữ Phi dùng chân gạt mấy món đồ chơi của chó trên sofa, “Mấy thứ này cũng là cho tôi hả? Anh thật sự đem tôi thành…”

Lập tức biến thân, nam nhân quần trắng áo trắng vì chân đang bị thương nghiêng qua một bên, Trầm Sở Hãn nhanh tay, đưa tay giữ được Mạc Ngữ Phi, “Để ý.”

Dùng sức đẩy tay Trầm Sở Hãn ra, Mạc Ngữ Phi ngã xuống sofa, ôm đống đồ chơi hung hăng ném đi, trừng mắt nhình Trầm Sở Hãn đứng bên cạnh với vẻ mặt hối lỗi, “Anh cảm thấy tôi sẽ chơi với mấy thứ này sao! A! Anh nghĩ như vậy sao? Anh nghĩ tôi là thằng ngốc a!”

Tức chết rồi! Thật là tức muốn chết rồi! Biến thân rồi coi y thật sự hồ ly, hồ ly thì cũng được đi, cư nhiên còn coi y là chó, mua đồ chơi cho chó! Mạc Ngữ Phi thật muốn bóp chết nam nhân bên cạnh.

Lúc này Trầm Sở Hãn cũng đang hối hận, lúc mua những thứ này tựa hồ đang suy nghĩ khác, chỉ nghĩ đến hồ ly mà hoàn toàn quên mất Mạc Ngữ Phi còn là người, hơn nữa hồ ly kiêu ngạo còn phi thường gai mắt những thứ liên quan đến chó, mang sự hối lỗi tràn ngập, Trầm Sở Hãn cúi đầu, “Xin lỗi… tôi sai rồi…”

Mạc Ngữ Phi dùng sức trừng mắt với Trầm Sở Hãn, thật muốn dùng ánh mắt giết chết anh.

“Tôi… tôi chỉ nghĩ cậu ở nhà một mình sẽ rất tịch mịch…”

Tịch mịch cũng không chơi với món đồ chơi của chó! Mạc Ngữ Phi thở hồng hộc nửa ngày, đem những thứ trên sofa hất hết xuống đất, “Nói cho anh biết, mấy thứ này nên xử lý như thế nào tôi mặc kệ, tóm lại đừng để tôi nhìn thấy trong nhà lần nữa!”

“Tôi biết rồi…”

Thấy Mạc Ngữ Phi trở về phòng, Trầm Sở Hãn vội vàng đến đỡ y, bị Mạc Ngữ Phi hất ra, “Không cần anh đỡ, tôi tự đi được! Còn nữa, tôi sẽ không ăn cơm tối!”

Tiếng đóng cửa ầm ầm thể hiện tâm tình người đóng cửa, Trầm Sở Hãn nhìn những thứ trên đất cười khổ. Anh thật sơ xuất, anh quên Mạc Ngữ Phi hiện tại là hồ ly, nhưng y cũng là người. Vì nhìn hồ ly, nên nghĩ đến hồ ly, vì vậy liền quên y vẫn mang tính cách con người, vốn nghĩ rằng hồ ly tắm rửa sử dụng đồ của chó sẽ tốt hơn, ai… Ảo não gãi gãi đầu, Trầm Sở Hãn thu dọn những thứ vung vãi trên đất, đem túi đặt vào một góc nơi huyền quan, sau đó thay quần áo chuẩn bị làm cơm tối.

Nghe tiếng gõ cửa, Mạc Ngữ Phi gào lên trong phòng, “Đừng làm phiền tôi!”

Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó một thanh âm truyền đến, “Tôi đặt bữa tối ở cửa. Xin lỗi, là do tôi sai. Cậu đừng bỏ cơm tối.”

“Anh cút đi!”

Đối diện với Mạc Ngữ Phi đang trong cơn thịnh nộ, Trầm Sở Hãn lặng lẽ quay về, hy vọng đợi một chút nữa Mạc Ngữ Phi sẽ đi ra ăn cơm. Bữa tối nguội lạnh đi, Trầm Sở Hãn sau khi hâm nóng rồi đặt lại trước cửa phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio