Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

chương 19: 19: trên cây cầu có một kẻ giết người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thame là một dòng sông lớn thuộc Tây lục địa.

Dòng sông này, có thượng nguồn đến từ đỉnh Alini thuộc dãy Avalance, dãy núi cao chia cắt Tây lục địa ra làm hai mảnh.

Mà hạ nguồn của nó, lại đổ ra Sinh Mệnh đại dương nằm ở phía tây của lục địa.

Từ thuở xa xưa, dòng sông này đã gắn liền với vận mệnh của dân cư tại nơi đây.

Nó ban phát sự màu mỡ cho đất đai, cũng tạo ra những trận lũ quét kinh trời cuốn đi biết bao nhiêu sinh mạng.

Dần dần, dân cư tập trung xung quanh dòng sông ngày càng đông, hai thành phố đầu tiên trên dòng sông này được hình thành.

Một thành phố được lập nên tại nơi phân nhánh đầu tiên của thượng nguồn, do nơi phân nhánh có hình chữ Y nên được gọi là thành phố Y.

Một thành phố khác được lập nên tại hạ nguồn nơi có hai nhánh sông giao nhau lại tạo thành hình chữ X nên được gọi là thành phố X.

Sau đó, do dân số ngày càng đông, chính quyền thành phố X lại lập ra thêm một thành phố vệ tinh tại một nơi hạ nguồn khác của dòng sông thame.

Nơi hạ nguồn này, được xây dựng trên một nhánh chảy hình zig-zag của dòng sông, nên được gọi là thành phố Z.

Do được xây dựng trên dòng chảy hình zig-zag của sông Thame, địa phận thành phố Z được chia ra làm bốn mảnh lớn, cộng thêm một hòn đảo nằm ở trung tâm nên Z được phân ra thành quận.

Câu Ô Long là một trong bốn cây cầu dây võng tại thành phố Z.

Nó là nơi kết nối duy nhất giữa quận Huyền vũ và quận Thanh Long.

Trên đỉnh cao của cây cầu, cuồng phong đang gào thét, có một người mặt áo đen đang cầm một cái màn hình.

Trong màn hình là một người đàn ông đang rình rập phía sau lưng một thiếu nữ.

“Đã đến lúc rồi.”

Người áo nhìn về phía mini map trong màn hình, sau đó cất màn hình vào trong bọc.

Sau đó, hắn đứng lên, tận hưởng hương gió mạnh bạo lướt qua, rồi nhảy xuống như tư thế của vận động viên nhảy cầu.

Mặc dù là gió ở trên đỉnh cao của cầu treo vốn rất là mạnh, nhưng mà chuyện như vậy lại không hề ảnh hưởng đến hắn.

Trong cơn cuồng phong, người áo đen giống như là một cánh hải âu, sau đó lại hóa thành một con vượn.

Hắn dùng cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của mình nắm chặt lấy những mảnh dây để đánh đu, rồi nhào lộn như một diễn viên xiếc chuyên nghiệp.

Hắn nhanh chóng nhảy ra khỏi cây cầu treo kia, rồi tiếp tục nhào lộn qua những mái nhà.

Theo bản đồ nhỏ trong thiết bị theo dõi của hắn.

Vị trí của người áo đen, ngày càng gần so với vị trí của nạn nhân.

- --

John từng là một quý tử con nhà giàu.

Tuy không phải là nằm trong Thập đại gia tộc.

Nhưng mà gia đình cậu vẫn rất có nhiều danh tiếng tại thành phố M.

Trong mắt những cái cổ lão quý tộc kia, cha mẹ cậu đích xác là những tên nhà giàu mới nổi, cũng là những cái gai trong mắt của chúng.

Chuyện gì muốn đến, thì cũng đã đến.

Đó là một đêm âm u, khi gia đình cậu đang quay quần bên bàn ăn.

Bằng!

Một tiếng súng nổ ra, báo hiệu cho điều không lành sắp đến.

A!

Một tiếng hét thanh của một vị gia nhân, khiến mọi người trở nên hỗn loạn.

Tiếng súng đạn bắt đầu hòa quyện với tiếng la hoảng sợ, tạo thành giai điệu của sự hỗn loạn.

Từng xác người lạnh lẽo bắt đầu hòa lẫn với những dòng máu ấm nóng, tạo thành bữa tiệc tối của tử thần.

Cha mẹ của John cũng không ngoại lệ.

Vì họ vốn là mục tiêu duy nhất mà đám sát thủ hướng đến.

May mắn John trong thời kỳ phản loạn, đêm ấy cậu đã trốn nhà đi, tránh được một kiếp.

- Cha! Mẹ!

Ôm thân thể lạnh ngắt của cha mẹ, đôi mắt của cậu bắt đầu đỏ hoe.

Cậu quyết định phải báo thù!

John vốn thừa kế cả sự thông minh của cả cha lẫn mẹ.

Nên không có gì lạ khi chỉ mới tuổi cậu đã là một chuyên gia máy tính.

Mặc dù đám sát thủ đã xóa đi hết những video giám sát, và né hết những camera giao thông.

Nhưng mà John cũng không phải là kẻ ngốc.

Nếu chúng di chuyển trên những con đường không có camera giám sát, thì cậu chỉ cần lần theo những con đường đó là được.

Bằng những kĩ năng máy tính của bản thân, cậu cũng tiếp tục điều tra những vụ ám sát nhà giàu có liên quan.

Cuối cùng, sau một năm, cậu cũng tìm ra được nơi mà bọn sát thủ kia ẩn náu.

Nhưng mà một vấn đề lớn với cậu bắt đầu xảy ra.

Muốn liều mình ôm bom tự sát John, đã nhanh chóng bị bọn sát thủ khống chế lại.

Sát thủ là một đám người chuyên nghiệp, không phải nghiệp dư.

Cho dù bản thân John đã sử dụng áo tàng hình để tránh tầm nhìn của camera.

Nhưng mà trực giác của bọn hắn vẫn còn rất linh mẫn.

Bọn chúng nhanh chóng nhận ra cậu thiếu niên đã xâm nhập vào căn cứ của mình.

Bằng!

Một phát đạn, bắn trúng ngay thiết bị công tắc và phá hủy nó.

Khi đó, John cũng mãn nguyện nở ra một nụ cười.

Vì khi công tắc bị phá hủy, cũng là lúc bộ cảm biến hoạt động, nơi này sẽ bị thổi bay.

Không có gì xảy ra, John bắt đầu bối rối.

Trong chốc lát, cậu chợt nhận ra, kẻ địch đã bật trường chống sóng từ lâu rồi.

Vậy là John bị bắt lại và bị tra tấn đánh đập làm tiêu khiển.

Mặc dù là những vết thương trên người John bắt đầu rỉ máu, nhưng mà John vẫn không hề nói ra một lời.

Đối với cậu, bị tra tấn bằng xác thịt, làm sao có thể đau đớn bằng bị tra tấn tinh thần?

Cậu thanh niên cứ thế mà gắng chống chọi với những cơn đau ngày qua ngày.

Trong lúc John cảm thấy bất lực và tuyệt vọng nhất, một giọng nói bỗng vang lên:

“Cậu có muốn giết hết bọn chúng không?”

Giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Nhưng lại có sức cuốn hút đến chết người.

John cảm thấy sợ hãi.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, cậu cũng gật đầu đồng ý.

Cậu không thể tiếp tục chờ chết tại nơi này được! Cậu cần phải nghiền nát đám người kia ra làm cặn bã mới được!

Cảm nhận được sự chấp thuận của John, giọng nói cũng nhanh chóng biến mất.

Cơ thể John cảm thấy rạo rực, giống như là có lửa đang cháy ngay bên trong người cậu vậy.

Những vết thương rỉ máu của cậu cũng nhanh chóng ngừng chảy và khép lại.

Cơ bắp của cậu bắt đầu phình ra một vòng lớn, làm căng đến đứt đi những sợi dây vốn bền chắc đang trói cậu lại, rồi lại thu nhỏ lại một cách nhanh chóng.

Từ đống áo quần bị rách ra đang rơi lả tả xuống, một John hoàn toàn mới xuất hiện.

Cơ bắp của cậu, săn chắc và cứng cáp đến khó tin.

Những đường múi trên cơ thể cậu cũng hoàn mỹ mà hiện lên.

Không còn bất kì mỡ thừa nào như xưa, John hiện tại nhìn như một vận động viên thể hình vậy.

Nhưng sự khác biệt lớn nhất của cậu so với trước kia lại không đến từ đống cơ bắp kia, mà là thần thái.

Ánh nhìn của cậu, tràn đầy sự uy nghiêm và kiệt ngạo.

Mà ở sâu trong đó, có thể nhận ra ngọn lửa hận thù đang bùng cháy một cách dữ dội.

Bất kì ai nhìn thấy cậu lúc này, đều sẽ không tự chủ mà run sợ.

Nhìn đống áo quần đã rách rưới đến mức không thể mặc được nữa ở dưới đất, rồi nhìn lại cơ thể trần truồng.

John lại dường như không có bất cứ cảm giác xấu hổ gì, giống như thể cậu không còn là con người nữa ấy.

John cảm thấy trong cơ thể mình sinh lực dồi dào, lực lượng trong thoáng chốc giống như tràn ra.

“Không!”

Dẹp đi những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, John bây giờ có chuyện mà hắn xác định cần phải làm hơn nhiều.

Đó chính là báo thù.

Oành!

Cánh cửa nhà kho đột ngột bị một thứ gì đó đánh văng ra ngoài.

Đang ngồi chuẩn bị cho chiến dịch tiếp theo đám sát thủ nghe vậy liền quay đầu phản ứng.

Từ bên trong nhà kho, bọn hắn nhìn thấy một bóng người dần hiện lên.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, một cái cơ bắp lõa thể người từ đó bước ra.

- Hừ!

Một tên sát thủ bất mãn liền lấy ra một thanh súng ngắn ngắm chuẩn rồi bắn về phía người kia.

Bằng!

Tiếng súng vang lên.

Một viên đạn linh năng nhanh chóng lao đến phía của John.

Viên đạn đã rời khỏi nòng, nhưng mục tiêu vẫn chưa ngã xuống.

Điều này khiến tên sát thủ đã nổ súng có chút nghi ngờ về tài nghệ của mình.

Hắn đã nhắm đến vị trí chí tử, tại sao lại không có chuyện gì xảy ra cơ chứ?

Mà John, cũng có suy nghĩ giống như hắn.

Cậu nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó.

Trong nửa giây sinh tử kia, John chợt nhận ra có một thứ gì đó đang lao nhanh đến chỗ cậu.

Không hiểu bằng cách nào, cơ thể cậu tự phản ứng và né được viên đạn kia.

“Đây là bản thân của mình ư? Thật là… tuyệt vời! Ha Ha Ha!”

Ngọn lửa của hận thù trong chốc lát bị kìm nén bởi một thứ khác.

Đó là sự phấn khích.

Sự hưng phấn đến tột độ đang tràn đầy trong linh hồn của cậu.

“A A A A!”

Cậu hú hét lao tới bọn sát thủ.

Bằng bằng bằng!

Thấy vậy, bọn cướp cũng phản ứng lại, những viên đạn liên thanh liên tục được bắn ra.

Nhưng mà những thủ đoạn phòng vệ kia của bọn cướp đều là vô dụng.

Thông qua thứ sức mạnh bí ẩn vừa mới nhận được ở trong cơ thể, John có thể dễ dàng nhìn đường đi của những viên đạn, rồi dễ dàng né đi chúng.

Cậu ngồi xuống thấp rồi nhảy lên cao và xoay santo ba vòng, sau đó dùng chân đạp thanh xà ngang trên trần nhà để nhanh chóng lao xuống.

Tạo thành một hiện trường cát bụi mù mịt.

- Khục khục!

Bọn sát thủ biết súng đạn của bạn thân không thể khiến đối phương bị thương, liền nhanh chóng móc dao ra, rồi đồng loạt lao về phía của John.

- Á!

Răng Rắc!

Cộp!

Trong đám khói bụi mờ mịt kia, là một tràng hỗn chiến.

Tiếng la hét thất thanh lẫn tiếng va chạm vang lên khắp mọi nơi.

John vẫn không hiểu vì sao, cho dù có bị thua thiệt rất nhiều về chiều cao lẫn cân nặng lẫn số lượng, nhưng mà cậu vẫn có thể dễ dàng hủy diệt bọn chúng.

Là hủy diệt, không phải đánh bại.

Xoẹt!

Trong thoáng chốc, một người cao to cầm một thanh katana lao tới chém.

Keng!

Trong một tíc tóc ngắn ngủi, John đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của người kia, đồng thời vặn ngược khiến hắn đau đến mức phải thả thanh kiếm kia xuống.

Oành!

Sau đó cậu đá tên kia văng vào một thùng nước.

Lực đá của cậu mạnh đến mức khi tên kia chạm vào thùng nước và rụng xuống, thùng nước cũng bị lõm một khối.

Sau đó là một tràng hủy diệt.

Băng sát thủ nổi tiếng Exodust gồm mười tên, sau khi khói bụi dần lắng xuống, chỉ còn lại tên đội trưởng đứng đó.

John nhận ra hắn là kẻ cầm đầu, không phải vì hắn là kẻ nhỏ con nhất trong đám, mà là vì sát khí trên người hắn là mạnh nhất.

Đó là một loại khí tức đặc biệt mà sau khi nhận được sức mạnh mới này mà John có thể cảm nhận được.

Cậu đặt tên cho nó là sát khí vì khi cảm nhận được loại khí này cậu có thể thấy được cái chết.

“Ngươi là ai? Chúng ta nước sông không chạm nước giếng! Tại sao lại đến gây sự với bọn ta?”

Kẻ cầm đầu đỏ mắt phẫn nộ.

Hắn thật sự không nhớ ra được khuôn mặt của đối phương, Mặc dù làm nghề giết người thế này kiểu gì cũng sẽ nhận được quả báo.

Nhưng mà hắn thật sự là không cam tâm.

“Ta là John Wick, người còn sót lại của nhà Wick!”

John gầm nhẹ.

Chỉ cần giết được thêm tên này nữa thôi, là cậu đã có thể khiến cha mẹ an tâm mà nghỉ ngơi rồi.

Cậu nhất định phải làm được!

“Hừ!”

Xác định không thể thoát khỏi một trận tử chiến, tên thủ lĩnh đành phải tiến lên.

Biết về mặc thể lực lẫn kỹ thuật đều không hơn, hắn nắm chặt thanh dao trong lòng bàn tay chờ đợi thời cơ và xông lên.

Oành!

Ngay vừa lúc hắn tiếp cận đối phương, một viên đạn từ một cây súng bắn tỉa cách đó m cũng đồng thời lao đến chỗ hiểm của John.

Nếu là một người bình thường, vừa phải tránh né đường dao chết chóc từ một tên sát thủ chuyên nghiệp, vừa phải đề phòng một viên đạn lao với vận tốc trên m/s trong khoảng cách m.

Khẳng định là không làm được.

Nhưng mà John vốn không còn là người thường.

Cảm nhận hai luồng nguy hiểm đồng thời lao tới, cơ bắp của hắn bắt đầu vặn vẹo tạo thành một đường cong hoàn mỹ đến khó tin để né đi viên đạn kia.

Đồng thời bàn tay hắn duỗi thẳng, sau đó giống như là một con rắn lách qua cánh tay của sát thủ rồi đâm thẳng vào tim hắn.

Phập!

Một đòn hiểm quái dị mà chết chóc, đã lấy đi tính mạng của sát thủ.

Băng sát thủ cuối cùng đã hoàn toàn bị tiêu diệt một cách triệt để.

- Arggg!

John hú lên một tiếng quái dị.

Cậu, à không, hắn cảm thấy đến đây vẫn chưa đủ, hắn cần thêm! Hắn cần tiếp tục hành trình báo thù!

Hắn nhanh chóng lục lọi đám trang thiết bị của đám sát thủ kia, rồi lấy ra một cái máy tính.

Từ máy tính, hắn bắt đầu tìm kiếm thông tin về những kẻ đã ra lệnh cho đám sát thủ đến nhà mình.

Phạch!

Tìm được xong, hắn vứt máy tính ra xa tạo thành một tiếng động rõ to.

Hắn đứng lên, rồi rời đi.

Bằng sức mạnh phi phàm này.

Hắn nhất định sẽ khiến cho những kẻ đã khiến hắn phải chịu đau khổ phải nếm mùi quả báo.

- --

Một khoảng thời gian ngắn sau.

Oành!

Một cái dinh thự nào đó tại thành phố M bỗng nhiên bùng cháy và phát nổ.

Trong sân dinh thự đó, có một bóng người ngạo nghễ bước đi.

Phía bên cạnh hắn, xác chất thành núi, máu chảy thành sông.

Thập đại gia tộc, giờ chỉ còn là Cửu đại gia tộc.

“Nữa! Nữa! Nữa!”

Giết chừng này vẫn chưa là đủ với hắn.

Cơn khát báo thù của hắn ngày càng lớn.

“Tất cả là tại bọn sát thủ! Tất cả là tại bọn sát thủ!”

Lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, tất cả nguyên cơn của mọi chuyện đều là do bọn sát thủ gây ra! Nếu sát thủ không tồn tại, làm sao ba mẹ hắn có thể chết được cơ chứ?

Hắn bắt đầu nghĩ ra một ý tưởng.

Nếu hắn có thể làm cách nào đó để có thể tìm ra tung tích của bọn sát thủ, vậy là hắn có thể thỏa mãn cơn khát của mình rồi đúng không?

Hắn nhớ có một tòa thành, nơi mà có rất nhiều tội phạm trú ẩn.

Chỉ cần đến nơi đó, hắn có thể thoải mái săn sát thủ mà không sợ bị bắt lại.

Thế là công cuộc tìm và diệt sát thủ của hắn bắt đầu.

Từng tên, từng tên sát thủ một lặng lẽ nối tiếp nhau ra đi dưới độc thủ của hắn.

Và hôm nay, lại là một con mồi khác.

“Sát thủ nhất định phải chết!”

John kiên nhẫn làu bàu nhìn một người thiếu niên đang lén lút cầm dao tiến lại gần một người phụ nữ.

Hắn cần phải xác định đối phương đã giết người, mới có thể công nhận đối phương là sát thủ được.

Không giết người, làm sao có thể được gọi là sát thủ?

Không phải là sát thủ, làm sao có thể khiến sự hận thù trong dòng máu của hắn dâng lên được?

Đợi tên sát thủ kia bắt đầu giết người xong, hắn sẽ trở thành một ly rượu để thỏa mãn cơn khát báo thù của John.

Phập!

Chứng kiến người phụ nữ kia nằm xuống với con dao ở phía sau lưng.

John liền phấn khích lao vào màn đêm.

Trong bóng tối, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng dế kêu inh ỏi.

John hiện tại giống như là một làn khói đen, không một tiếng động mà nhẹ nhàng lẻn qua từng ngõ ngách tối tăm.

Trong chốc lát, hắn đã đứng ở phía sau của thiếu niên kia.

“Bộp!”

Trong khi hắn bắt đầu nâng hai tay để chuẩn bị vặt đầu thiếu niên kia.

Một chuyện bất ngờ với hắn đã xảy ra:

Thiếu niên kia đã nhanh chóng né đi độc thủ của hắn.

Đó là một chuyện mà hắn vốn không thể ngờ tới được.

“Hừ!”

Nằm lăn lộn thiếu niên kia bắt đầu đứng dậy, lấy ra một cái thiết bị rồi gắn vào bụng, sau đó dặt hai thứ gì đó giống như đồng xu vào thiết bị kia và hô to:

“Biến thân!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio