Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

chương 66: 66: thợ săn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quay lại với khu rừng hoang vui nơi nhóm Eli và Sky vẫn đang chu du.

- Nơi này thật sự là quá lạ.

Eli nhìn không gian yên tĩnh đến lạ thường xung quanh than thở.

- Ừm…

Sky gật đầu.

Xung quanh đây, ngoại trừ thực vật, thì chẳng có bóng hình một loài động vật nào cả.

Giống y như vụ Glynne vậy!

Trong một rừng rậm hoang vu như thế này, phải có ít nhất tiếng dế kêu hay tiếng chim hót chứ?

Tại sao lại không có cơ chứ?

- …

Đang chuẩn bị bước thêm vài bước, bỗng nhiên kỵ sĩ lại đưa tay ngăn Eli lại.

- Có người lạ!

Kỵ sĩ dùng Gió để truyền âm cho Eli.

- Phanh Phập Phập!

Không biết từ nơi nào, có ba mũi lên liên tục phóng xuống.

Một mũi cắm trên mặt đất, hai mũi cắm trên trên thân cây xù xì.

- Ai?

Nhìn thấy bản thân cùng đồng đội xém nữa bị tấn công, Thiên Không kỵ sĩ liền quát.

- …

Từ trước mắt hắn, sau một thân cây cổ thụ, có một bóng người xuất hiện.

Đó là một người đàn ông mặc áo da thú, người chằng chịt vết sẹo, trên tay còn cầm một cái nỏ.

- Xin lỗi, tôi lỡ nhầm mấy người là thú vật.

Người đàn ông gãi đầu rồi nói.

- …

Nhìn thấy đàn ông tỏ ra thật thà xin lỗi.

Eli cùng kỵ sĩ trong lòng lại nâng cao cảnh giác hơn một điểm.

Nói dối! Xung quanh đây tiếng chim hót dế kêu cũng không có, lấy đâu ra động vật mà săn?

Người đàn ông này có gì đó rất khả nghi!

Tất nhiên, cả hai cũng không có vạch trần.

Một phần là vì họ cũng cần điều gì đó từ đối phương.

Vì kỵ sĩ cũng không thích nói chuyện, nên Eli cũng liền nói:

- Xin lỗi, chúng tôi là người lạc đường.

Tôi là một vị tiểu thư quý tộc.

– Eli cúi người rồi kính chào.

Sau đó ngửa tay về phía kỵ sĩ.

– Còn đây là kỵ sĩ tùy tùng của tôi.

- À vậy à? – Người đang ông cười lên một cách hào sảng.

Hắn cũng bắt chước Eli mà cúi người xuống rồi nói: - Ta là một vị thợ săn, đang tìm kiếm tung tích của một người đi lạc.

Nói xong, ông ta cũng lấy ra một bức tranh rồi hỏi:

- Mấy người có bao giờ nhìn thấy một người thiếu nữ da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ lim, nhan sắc chim sa cá lặn như trong tranh này không.

Ngay lập tức, cả Eli và Sky cùng nhau nhìn vào người thiếu nữ ở trong tranh.

“Đây chẳng phải là Snow sao?”

Mặc dù trong lòng biết rõ đây là ai, nhưng mà Eli ngoài mặt vẫn giả ngơ như không biết:

- Người này là ai vậy? Ông tìm cô ấy có việc gì à?

Mục đích tìm đối phương là gì cô còn không rõ, tại sao lại phải giúp đỡ chứ?

- À thì…

Người thợ săn lại gãi đầu rồi nói:

- Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu đi lạc, mẹ của cô ấy nhờ tôi tìm cô ấy hộ.

- Vậy à…

Eli nghe vậy liền lắc đầu:

- Chúng tôi chưa hề gặp qua người này.

Nếu có gặp thì chúng tôi sẽ báo cho.

À mà ông có thể cho chúng tôi biết ông ở đâu được không? Vì nếu chúng tôi lỡ khi tìm ra được thiếu nữ này thì làm sao để liên lạc được với ông đây?

Bằng diễn kỹ của mình, Eli tự tin trăm phần trăm rằng cô có thể qua mặt được đối phương.

- À thì…

Người thợ săn vẫn tiếp tục vò đầu.

Sau đó hắn chỉ về một hướng nào đó rồi nói:

- Mấy người cứ tiếp tục đi về hướng Đông, sẽ có một tòa lâu đài ngay tại nơi đó.

Nói với lính canh là hai người được lão thợ săn Dunte giới thiệu, thì bọn họ sẽ dẫn hai người đến gặp người cần gặp.

Nhớ kỹ, tên gọi của thiếu nữ này là Bạch Tuyết nhé!

- Vâng! X

- Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây, tạm biệt.

Nói xong, người thợ săn liền rời đi.

Dù sao, hắn cần phải tiếp tục công việc của mình.

Nếu không thì…

- Tạm biệt.

x

Nhìn thấy người thợ săn rời đi, Eli cùng Sky cũng cúi người chào.

- Vậy giờ chúng ta cùng đi về hướng Đông thôi.

Eli nói.

Dựa theo những lời mà người thợ săn kia nói, ở phía đông chắc chắn là có người, còn những nơi còn lại thì bọn cô không biết.

Vì thế, bây giờ chỉ có thể lựa chọn đi về phía đông mà thôi.

Cả hai cũng đi được nửa ngày đường rồi, bọn họ mặc dù không thiếu thức ăn, túi ngủ… Nhưng mà để thu thập thông tin một cách trực quan nhất.

Thì chỉ có thể hỏi người dân bản địa mà thôi.

Dù sao, bọn họ vẫn không hiểu vì sao bản thân lại đi vào trong thế giới này.

Kẻ thù vẫn còn chưa lộ diện, thu thập thông tin là cách tốt nhất để có thể hòa nhập vào nơi này.

- Đi thôi.

Nhận thấy người thợ săn đã đi xa, Sky liền lặng lẽ nói.

- --

Quay lại với cuộc chu du dưới lòng đất của nhóm Lando.

- Đội trưởng! Chúng ta có thể nghỉ ngơi được chưa?

Nhìn kỵ sĩ vẫn tiếp tục bước về phía trước, Rosen liền chán nản mà nói:

- Chúng ta đã đi được tiếng liên tục rồi, bọn em cũng cần phải ăn uống nghỉ ngơi chứ? Bọn em chỉ là người thường, đâu phải là linh năng giả đâu mà sức trâu như anh được.

Mặc dù hắn năm nay hai mươi hai tuổi, lớn hơn Lando hai tuổi, nhưng mà hắn vẫn thường xưng hô Lando là anh.

Đơn giản là vì Lando luôn khiến người khác phải nể phục mình.

- Vậy cũng được…

Nghe vậy Lando liền ngồi xuống và giải biến thân.

Hắn cũng cần phải ăn uống vệ sinh cá nhân chút.

Dù sao hắn vẫn là con người.

- Đội trưởng, quái vật ngày hôm nay sao lại yếu hơn bình thường nhỉ?

Vừa múc lên muống súp đầu tiên, Rosen liền nói.

Mặc dù đây vừa mới chỉ là lần tham gia hoạt động cùng với đội trưởng lần thứ ba, nhưng mà hắn cũng biết.

Quái vật vốn không hề yếu như vậy.

Phải biết mỗi lần đánh nhau với quái vật thì Lando cũng mất đến năm phút, nhưng giờ chỉ còn có ba mươi giây để tiêu diệt chúng mà thôi.

Nếu như vậy thì chỉ có hai cách để giải thích, Lando quá mạnh, hoặc là quái vật quá yếu.

Chung sống với Lando gần năm, hắn cũng biết chuyện đội trưởng của mình quá mạnh là không đúng.

Vì hắn thừa biết Lando mạnh đến mức nào.

Chưa nói đám quái vật mà bọn hắn vừa đối phó là hai con, số lượng gấp đôi so với những con quái vật mà Lando từng đối phó.

Vì thế, Rosen chỉ đưa ra một kết luận.

Đó là đám quái vật này quá yếu mà thôi.

Bằng không thì chúng cũng không bị Lando giải quyết nhanh như vậy.

- Ừm.

Ăn lẹ đi cho nó nóng.

Lando cũng gật đầu đồng ý qua loa.

Điều hắn mong muốn hiện tại là những vị đồng đội của mình nên ăn nhanh lên một chút đề còn tiếp tục hành trình sớm, chứ không phải là ngồi đây tám nhảm.

- Đội trưởng à…

Nghe được Lando từ chối tiếp chuyện, Hướng Dương cũng hiểu vì sao mà tính cách của vị đội trưởng này trở lên lạnh nhạt như vậy.

Vốn là sắp được hành động cùng em trai, ai ngờ lại nửa đường lại phải chia tay.

Mọi chuyện là như thế này: khi nhận được tin Sky đi du lịch tại nơi này, đội trưởng đã rất vội vàng và tìm mọi cớ cũng chỉ để gặp được em trai của mình.

Vốn là đội trưởng tính dành một đêm để tâm sự cùng Sky, ai ngờ tình thế lại chuyển biến theo chiều hướng như thế này.

Thử hỏi ai mà chịu được chứ?

Vì vậy, tâm trạng của đội trưởng hiện tại rất không tốt, nếu quái vật nhân lúc này mà xuất hiện thì….

ngôn tình hay

- Ting! (tiếng máy báo quái vật lại kêu lên)

- Nhân loại…! (Ngáp) Sao các ngươi lại ở đây? (Ngáp) Ta nhớ là có hai tên khác gác cổng rồi mà…? (Ngáp) Chẳng lẻ bọn họ (Ngáp) lười biếng vậy sao? (Ngáp)

Ây da! Mới nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện rồi.

Trước mặt nhóm người, lại có hai người lùn xuất hiện.

Một tên thì bộ dáng mơ mơ màng màng.

Tên còn lại thì ngại ngùng e thẹn.

- Ngươi sẽ biết sớm thôi!

Lando liền ngay lập tức biến thân.

Ngay sau khi hắn lắp hai cái biểu tượng vào xong, đá quý xung quanh bắt đầu rung động.

- Ù ù!

Đá quý bắt đầu dung nhập với kỵ sĩ rồi tản ra, để lại một kỵ sĩ với bộp giáp cứng cáp mà lấp lánh.

Đại Địa kỵ sĩ – Đá quý hình thái đã thành hình.

- Để ta dạy cho các ngươi một bài học.

Nói xong, kỵ sĩ liền bắt đầu lao lên.

- Ngươi sẽ không thể chiến thắng được bọn ta đâu…! (Ngáp) Cái gì?

Ngay tại lúc ngái ngủ người lùn đang cố sử dụng năng lực của mình để khiến kỵ sĩ trở nên không còn tỉnh táo, nó chợt nhận ra, năng lực của nó lại là vô dụng.

Lắp lánh như đá quý, tinh xảo như bảo ngọc.

Ngoài có khả năng khiến kẻ địch phải lóa mắt vì đống bảo thạch được đính trên người mình, biểu tượng Đá Quý còn có khả năng kháng tính cực cao.

Chính vì vậy, Kỵ sĩ trong bộ giáp này sẽ nhận được một lượng kha khá kháng tính, để từ đó hắn sẽ không nhận quá nhiều ảnh hưởng đến kẻ địch.

Và cũng vì như thế, năng lực của người lùn đã không mấy có tác dụng.

- Ầm!

Nó đã bị Kỵ sĩ đánh cho thành một bãi thịt nát chỉ với một quyền.

- Cứu!

Nhìn thấy đồng đội bị tiêu diệt ngay lập tức chỉ với một chiêu.

Tên người lùn còn lại nhanh chóng nhận ra hắn không phải là đối thủ của kẻ địch, nó liền chạy đi và la lớn kêu cứu.

- Xem chiêu!

Nhìn thấy người lùn, kỵ sĩ cũng không quá vội vàng.

Hắn liền từ từ tái kích hoạt lại biểu tượng Đá Quý

Do đang ở hình thái Đá Quý, cho nên kỵ sĩ cũng có thể tự do đều động được đá quý xung quanh.

Những viên ngọc quý trong quặng mỏ giống như là hiểu được ý của kỵ sĩ liền biến thành những mũi tên hình thoi sắc nhọn, đồng thời như là vũ bão mà lao cực nhanh về phía người lùn.

- Xoành Xoạnh!

Không có gì đáng nói, người lùn cũng nhanh chóng thành một khối thịt vụn bị che đi bởi các hình mosaic.

“Đội trưởng thật là đáng sợ…” x

Nhìn thấy kết cục bi thảm của hai tên người lùn, Rosen và Hướng Dương thầm rùng mình.

- Đi thôi! Còn ngây ra đó làm gì?

Nhìn hai vị đồng đội vẫn còn đứng yên bất động, kỵ sĩ liền hạ giọng ra lệnh.

- Vâng! X

Thế là hành trình trong hang động của ba người lại tiếp tục..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio