Qua ngày hôm sau hắn quyết định rời khỏi huyễn cảnh, giờ đã đạt đủ điều kiện cũng không cần luyến tiếc gì nữa. Đã muốn rời đi thì hắn nhận ra Tần Thanh Y vẻ mặt chần chờ như đang đợi ai đó, hắn thấy thế tò mò hỏi:
-Có chuyện gì sao.
Tần Thanh Y nhìn hắn im lặng một hồi lại nói:
-Có lẽ là thiếp sắp phải rời đi rồi.
-Đi đâu. Chẳng phải ở trong Minh Lam Tông rất an toàn sao.
-Dù thế ….
Nhìn nàng do dự hắn thật không hiểu, ngay lúc này thì một dáng người nhỏ nhặn xuất hiện, sự xuất hiện của nàng khiến cho Hàm Trương cùng Lĩnh Phong là loại không háo sắc cũng phải đờ đẫn. Vương Lăng nhận ra người trước mặt là thần tiên tỷ tỷ mà hắn gặp lúc trước. Nàng đến cạnh Tần Thanh Y lại đối diện với hắn.
-Nàng sẽ đi theo ta.
-Đi đâu.
-Thiên giới.
Nghe thế hắn lập tức sững người, những người khác cũng kinh ngạc khi nghe nàng nói. Thấy hắn bộ dáng đờ đẫn, thần tiên tỷ tỷ kia liền tiếp tục nói:
-Nàng đi thiên giới là cũng giúp nàng cũng là để bảo vệ nàng.
-Bảo vệ nàng?
Hắn cũng hiểu trước kia có mấy kẻ theo lệnh đến bắt Tần Thanh Y không biết là vì lý do gì nhưng hiểu hắn hiện là không có khả năng bảo hộ nàng. Hắn nắm chặt tay, cố gắng buông bỏ, lại lần nữa rời xa người hắn yêu, Tần Thanh Y thấy hắn bộ dáng khổ sở tuy rất muốn an ủi nhưng hiểu rõ biện pháp tốt nhất cho hắn là nàng nên im lặng, không nên để hắn quá nhiều đả kích.
Ngay lúc này thì một tiếng cười vang vọng lại tạo ra uy chấn khiến cho Vương Lăng cùng đám người rùng mình sợ hãi. Tiếp đó là một tên da thịt xanh rần, mái tóc đỏ, khuôn mặt vẻ tuấn mỹ, đặc biệt sau lưng có cánh màu đen.
Sự xuất hiện của hắn khiến không gian xung quanh biến dạng, tạo ra những vùng trũng không trung kỳ lạ mà nhìn vào là một màu đen chủ đạo cùng dải ngân sắc màu. Gã đứng trên cao nhìn xuống phía nữ thiên thần cùng Tần Thanh Y.
-Mau giao con ả kia ra.
-Ngươi nghĩ ngươi muốn làm gì thì làm sao.
Thần tiên tỷ tỷ cau mày nhìn lên, cả người bạch quang chói rọi. Tên quỷ tộc kia không hề bận tâm thái độ vẫn kiêu ngạo.
-Thần nữ thì nên ở yên đi, chạy tới đây làm gì. Con ả kia với bọn ta rất quan trọng, mau giao ra.
-Ngươi có bản lĩnh đó sao.
-Haha. Tốt thôi, ta cho ngươi giây nếu không giao ra thì đừng trách ta vô tình.
Thần tiên tỷ tỷ như không nghe thấy quay qua chỗ Vương Lăng cùng bọn người.
-Các ngươi mau rời đi, chỗ này không thể ở lâu. Xung quanh đều là lỗ hổng Dị Thứ Nguyên. Nếu còn tiếp tục thì cái người hậu quả tự chịu.
Chính bản thân nàng vì nghe tin tên quỷ tộc Sát Kỳ đích thân tới nên phải dè chừng bấy lâu không dám vọng động tránh rơi vào linh vực của hắn, giờ coi như nàng đã lo dư rồi hắn đã địch thân đột phá huyễn cảnh mà xông vào. Nghe nàng nói thì đám người Lĩnh Phong nhìn nhau hiểu ý bóp bể đá mau chóng rời khỏi, Sở Ngọc thấy Vương Lăng vẫn sững sờ thì giật mình đi tới níu lấy y phục hắn.
-Chàng còn ở lại làm gì, mau rời đi.
-Nàng rời đi trước đi, ta vẫn muốn ở lại.
-Nếu còn ở lại thì chàng sẽ chết đấy.
-Ta biết nhưng ta không chấp nhận ai mang Thanh Y rời khỏi ta.
Sở Ngọc nghe thế thì lộ vẻ khâm phục, thâm tâm nàng giờ đây thật sự rất thích hắn. Vương Lăng quay qua Sở Ngọc lại nói tiếp.
-Đừng lo nếu không có cách đánh lại thì ta sẽ chạy. Còn nàng thì cơ hội thoát ra sẽ không còn đó, mau rời đi. Chẳng phải còn mẫu thân nàng sao.
Nhìn cảnh vật xung quanh bị cắt xẻ tạo ra vô số vết nứt khiến nàng cũng hiểu rõ vấn đề, biết ở lại có khuyên thế nào cũng vô dụng, nếu ngoan cố có khi còn vướng chân. Nàng ngậm ngùi hôn lên má hắn bàn tay mới khẽ bóp bể bích thạch.
-Chàng nhớ cẩn thận.
-Ta hiểu rồi.
Hắn cười nhìn nàng, vừa xong thì hắn nhận ra có người đang đánh hắn, là Tần Thanh Y, nàng nước mắt trào ra nhìn hắn.
-Sao lại ngốc như vậy. Nếu không đi thì sẽ không còn kịp.
-Ta biết mà nhưng chẳng phải ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng sao.
Tần Thanh Y nghe thế thì ấm áp trong lòng, riêng thần tiên tỷ tỷ lại nhíu mày cho hắn là kẻ ngốc. Tên quỷ tộc Sát Kỳ kia cười như xem lời nói hắn như một trò đùa.
-Tiểu tử ngươi cũng thật biết tấu hài. Bản thân ngươi còn chạy không kịp thì đòi bảo hộ ai.
-Tên da xanh kia, cứ léo nhéo hoài không biết chán à.
-Tiểu tử ngươi muốn chết.
Sát Kỳ mặt trở lạnh tỏa ra áp khí khiến Vương Lăng như nghẹt thở nằm quỳ bệt trên đất. Lúc này một hào quang màu vàng bao tỏa quanh người lập tức giải tỏa áp khí, vầng quang này khiến cho cả thần nữ cùng Sát Kỳ phải kinh ngạc. Linh Tôn giọng bức xúc:
-Tiểu tử ngươi thật biết cách chọn chết, lại đi khiêu khích một tên ma thần mà lại có tận cánh.
-Xin lỗi tiền bối nhưng vãn bối không chịu được.
-Cứ thích làm theo cảm tính lại hỏi sao không suýt chết mấy lần, thôi lỡ rồi cũng đành chịu. Ta tạm thời giúp ngươi làm quen với áp khí của thần cảnh, nhắc luôn là đừng có mà để rơi vào mấy khe nứt Dị Thứ Nguyên xung quanh.
-Vãn bối hiểu rồi.
Hắn quay qua nhìn Tuyết Ưng nói.
-Tuyết Ưng tỷ, giúp đệ một tay.
-Đây không phải là một tên đơn giản nhưng thôi, ta cũng không sợ, cứ chiến đi, có ta lo.
Tuyết Ưng tức thì giải tỏa linh lực ngang nhiên bằng bới cảnh giới Bán Thần, so ra với Thần thực sự thì vẫn còn yếu. Một trận cuồng phong nổi lên, tức thì sau đó là hơn trận cuồng phong gió xoáy hướng ma tộc mà đi đến.
Vương Lăng kinh hãi trước sức mạnh của Tuyết Ưng, một trận cuồng phong này cũng đủ để phá nát một tòa thành rồi chứ đừng nói là liên tiếp mấy trận này, hắn nhờ hào quang bao quanh người mới có thể trụ vững. Dù là thế nhưng với tên ma tộc kia chẳng là gì, tay hắn tạo ra một xoáy đen giữa lòng bàn tay, tất cả mọi cơn lốc bay đến đều biến mất vô tung. Tuyết Ưng thấy thế giật mình quay qua nói.
-Có vẻ tên này không hề dễ chơi rồi. Người nhớ sau vụ này phải cho ta ăn thật nhiều đấy.
-Tuyết Ưng tỷ yên tâm, bao nhiêu đệ cũng lo được.
Tuyết Ưng cười trời nổi đầy gió, bão tuyết không biết từ đâu xuất hiện, cả vùng xung quanh cột băng nổi lên, những băng lao cùng bão gió cứ nối đuôi nhau mà đánh tới chỗ tên ma tộc.
-Tuyết Ưng Lĩnh Vực.
Đây là linh vực của Tuyết Ưng, có thể nói là thứ mang lại nhiều sức mạnh nhất của cường giả Bán Thần. Vương Lăng lần đầu chứng kiến linh vực vẻ mặt im ắng quan sát. Thần nữ nãy giờ bảo hộ Tần Thanh Y, nàng hiện đã bất tỉnh trong tay thần nữ, Thần nữ giờ đã hiện bên cạnh hắn.
-Ngươi còn không rời đi, có hiểu tên đó đáng sợ thế nào không.
-Ta biết nhưng có mấy chuyện dù biết là không thể nhưng vẫn phải làm. Tỷ đừng nói nữa, dù thế nào ta cũng sẽ không để ai mang Thanh Y rời đi.
Thần nữ thở dài mặc kệ hắn tuy giờ muốn đi nhưng với những vùng Dị Thứ Nguyên xung quanh thì nàng vẫn chưa thể vội vã.