Vương Lăng đang nằm ngủ ngon giấc còn có một giấc mộng đẹp bất chợt cảm thấy toàn thân lạnh run. Vừa tỉnh dậy hắn bắt gặp ngay Long Hiên đang đứng nhìn hắn, chính nàng là người dội nước hắn đây mà. Vương Lăng thật sự khó chịu, nàng thế này cũng thật là quá hống hách rồi.
-Tỷ làm gì vậy.
-Ta bảo ngươi đợi ta, giờ ngươi lại qua đây ngủ.
Vương Lăng nhận ra tâm trạng nàng đang không tốt, giờ cách tốt nhất là chuồn cho nhanh. Hắn ngồi dậy chỉnh sửa y phục, lấy trong giới chỉ ra cái khăn mà lau khô người nhìn nàng hỏi:
-Sư tỷ có chuyện gì buồn phiền sao.
-Dĩ nhiên.
-Là chuyện gì tỷ có thể tâm sự với đệ.
-Mẫu thân bắt ta qua ở chỗ sư phụ, ta làm sao chịu. Khó khăn lắm mới có ngươi chơi với ta, giờ qua đó ta biết tìm ai đây.
Vương Lăng nghe thế gật gù tỏ vẻ trầm lặng nhưng trong lòng thì sướng như điên, nàng mà đi rồi thì hắn tự do rồi, mau đi để hắn còn sống. Long Hiên dĩ nhiên không biết trong lòng hắn nghĩ gì nhưng nàng cũng rất mau hai mắt tinh quang trở lại híp mắt nhìn hắn.
-Có rồi, ngươi có thể qua Đông Hải Cung với ta luôn.
-Sư tỷ bớt giỡn, đệ đã có sư phụ rồi.
-Chẳng phải ngày nữa ngươi thua là được sao.
Hắn nghe vậy thì giật mình, nàng nói như vậy thì nếu mà từ chối sẽ càng phiền phức. Hắn gật gù như hiểu ý, Long Hiên thấy thế lại vui vẻ lấy ra cái chùy kia làm hắn hết hồn.
-Sư tỷ làm gì thế a.
-Chỉ cần ngươi không tham gia được thì sẽ tự động thua thôi.
-Sao lại chơi vậy. Đệ có thể tự động thua mà.
-Chỉ là để chắc chắn mà thôi.
Hắn nuốt nước bọt, lại thấy cây chùy gai kia đánh tới, hắn né trái né phải, mấy bộ bàn ghế mới xếp mà nàng phá cho nát cả rồi. Hắn thầm chửi nàng là đồ phá hoại, cứ ở trong phòng thì nàng phá nát phòng hắn mất, hắn mau chóng vận khí lao ra ngoài, vừa ra vừa tránh né thủy cấu. Nhìn hắn cứ như có một con mắt sau lưng vậy, vừa chạy vừa né tránh thủy cầu ảo diệu. Long Hiên bực tức hai tay chụm lại một con thủy long hiện hình đánh tới, hắn thấy thế thì kinh hô.
-Sư tỷ bình tĩnh a. Như vậy thì đệ tạch thiệt đấy.
Nàng không thèm nghe mà con thủy long vẫn lao tới, hắn né sao kịp cứ thế mà chịu đòn, nhắm mắt lại lúc lâu chưa có gì xảy ra. Hắn mở mắt đã thấy Tuyết Ưng trước mặt đã đem con thủy long phá nát. Long Hiên thấy xuất hiện thêm người thì nhíu mày, riêng Vương Lăng lại vui mừng nhìn Tuyết Ưng.
-Tuyết Ưng tỷ, ở đây giao cho tỷ a.
-Ta đói rồi.
-Giờ đệ đi mua đồ ăn liền, tỷ ngăn cản nàng thì đệ mới có cơ hội mà đi mua a.
-Ta hiểu rồi.
Tuyết Ưng hai mắt long lanh lại cùng Long Hiên đối chiến. Vương Lăng mau chóng vọt đi, mặc kệ hai con quái vật đang choảng nhau. Hắn dùng “Phi Quang Dực” bay được một hồi mới cảm nhận bên trong tông môn thật sự là quá lớn đi, hắn chả biết đường nào mà lần.
Hắn bay được một lúc thì cảm nhận có một luồng linh lực phát ra từ phía rừng cây gần đây, bản tính tò mò lại nổi dậy hắn cứ thế mà tới gần nguồn phát ra linh lực dao động ấy. Đứng trên một cành cây cao nhận ra phía dưới có một thiếu nữ đang múa quyền, hai tay nàng hỏa diễm cháy rực phấp phới trong không khí tạo ra những đường quyền đẹp mắt, nàng một hồi hai tay song chưởng cùng tung ra áp sáp một cái cây gần đó khiến nó ở giữa có một đốm đen.
Nhìn nữ nhân này Vương Lăng cảm thấy quen mắt, xoa xoa huyệt thái dương hắn nhớ lại nàng là thứ trong bát đại tiểu thư Lâm Hình, hình như là đối thủ của Long Kình. Lâm Hình thì phía dưới mồ hôi nhễ nhại, mệt nhọc tỏ vẻ thất vọng.
-Lại không được sao.
Nàng thở dài, Vương Lăng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nàng là đang tu luyện công pháp nào đó nhưng bất thành, hắn cũng đã nghĩ muốn nàng thắng tên Long Kình kia nên hiện nếu có thể giúp nàng thì tốt hơn. Hắn choàng áo ngoài nhảy xuống, Lâm Hình nhận thấy có người xuất hiện mà choàng áo ngoài che giấu thế kia thì giật mình, lập tức cảnh giác. Hắn nhìn ra nàng quá nhiên là một mỹ nhân, vẻ điềm đạm đáng yêu hiếm có, mái tóc hồng bồng bềnh cắt ngắn tới vai. Hắn lắc đầu ý thức đây không phải là lúc ngắm gái, đi tới trước mặt nàng hắn nói:
-Có vẻ như tiểu thư đang gặp khó khăn nhỉ.
-Ngươi là ai.
Lâm Hình càng thêm cảnh giác, hắn tới một bước nàng lùi hai bước, hắn thở dài đành đứng yên tay cháy lên ngọn lửa bình thường, hắn phóng ta một hỏa cầu bắn tới một cái cây gần đó, Lâm Hình nhíu máy chả biết đối phương đang giở trò gì.
Rất nhanh nàng mau chóng ngạc nhiên khi thấy cái cây đó không biết vì sao lại đổ ngã mà khi hắn bắn tới lại không hề để chút vết cháy bên ngoài nào, khi tới gần cái cây đó nàng kinh hãi khi thấy phía bên trong thân cây đã trở thành mùn xám vì hoàn toàn bị đốt cháy mà lớp vỏ bên ngoài vẫn còn mới như không hề có dấu hiệu gì.
Vương Lăng cười mỉm, đây là “Hỏa Phân Ly Chấn Pháp” dù mới là tầng nhưng uy lực lại rất cường đại, sát thương tại ở bên trong chứ không phải bên ngoài, hắn sỡ dĩ chả chuyên tâm luyện cái này vì nó chỉ là bí tịch vương cấp mà thôi, uy lực mạnh thì mạnh thật nhưng yếu hơn nhiều so với loại dị hỏa hắn đang nắm giữ. Vương Lăng thấy nàng ngơ ngác một hồi thì cười.
-Tiểu thư có muốn học loại pháp kỹ này không.
-Thật sự ngươi chịu truyền cho ta sao.
Lâm Hình tỏ vẻ không tin, với Vương Lăng chả là gì chứ với nàng thật sự rất là lợi hại, uy lực còn hơn cả pháp kỹ nàng đang luyện mấy lần. Vương Lăng chắp hai tay sau lưng lại tiếp tục nói:
-Dĩ nhiên là vậy.
-Tại sao lại truyền cho ta.
Vương Lăng vuốt cằm lại nhìn nàng cười mỉm.
-Là vì tiểu thư xinh đẹp a. Ta đã thích nàng từ cái nhìn đầu tiên rồi.
-Ngươi…
Lâm Hình đỏ mặt, tuy nàng biết bản thân có mỹ mạo nhưng rất ít người trực tiếp khen nàng đẹp, đây có lẽ là lần đầu nàng cảm thấy có chút tự hào cùng vui vẻ nhưng nàng rất mau cảnh tỉnh nhìn kẻ trước mặt.
-Nếu ngươi đã thích ta thì vì sao còn phải che giấu diện mạo.
-Là vì ta rất xấu a. Sợ sẽ làm tiểu thư kinh sợ.
-Không cần lo, ta không quan tâm ngươi ra sao đâu.
Vương Lăn giật mình, muốn đùa nàng chút nhưng nhìn nàng nghiêm túc quá làm hắn thấy sợ rồi. Hắn hừm giọng lại nói:
-Trước tiên tiểu thư cứ học “Hỏa Phân Ly Chấn Pháp” của ta đi đã. Sau khi luyện thành tầng ta sẽ cho tiểu thư xem mặt.
-Được.
Nàng cũng hiểu ngày tới là phải thi đấu rồi nhưng bản thân nàng lại không đủ thục lực, nàng biết rõ nhưng giờ có cơ hội trước mặt thì dĩ nhiên nàng sẽ không bỏ qua. Vương Lăng lấy ra giấy mực viết ra pháp quyết tầng “Hỏa Phân Ly Chấn Pháp” đưa cho Lâm Hình, nàng cầm lấy đọc nghiền ngẫm rất mau lại ngồi xuống tu luyện.
Quá trình đầu của việc tu luyện pháp quyết này sẽ phải chịu một cơn nóng bức toàn thân vô cùng thống khổ. Nàng biết nhưng vẩn tiếp tục tu luyện, Vương Lăng nhìn nàng quyết tâm như thế thì thật sự khâm phục đi tới sau lưng nàng, hai tay đặt lên dọc bờ lưng theo các huyệt đạo truyền hàn khí của mình vào người nàng giúp nàng hạ nhiệt.
Lâm Hình đang chịu cơn nóng bức dày vò thì lại nhận ra một cơn mát lạnh làm dịu hẳn đi nổi thống khổ, biết được người áo choàng kia đang giúp mình thì cảm kích, không muốn bỏ công nên liền tập trung vào.
Trải qua hai thời thần thì cuối cùng nàng cũng luyện thành tầng của “Hỏa Phân Ly Chấn Thức”, tốc độ này khiến nàng phải ngạc nhiên, vì pháp quyết này ít nhất phải là vương cấp cực giai cần ít nhất cũng là mấy ngày nhưng không ngờ nàng nhanh như vậy đạt được.
Nàng dĩ nhiên biết có thành quả như thế là nhờ sự trợ giúp của Vương Lăng, nàng hiện đã buông bỏ tâm phòng bị với hắn nghĩ hắn đang thật tâm giúp mình. Cả Vương Lăng cũng ngạc nhiên vì không ngờ nàng thế mà lại có thiên phú lĩnh ngộ kinh khủng như vậy.