Linh La Giới

chương 153: tranh phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên đệ tử vừa mở miệng hỏi khuôn mặt ngơ ngác nhìn Đái Kỳ.

"Nếu sợ bọn họ đối với các ngươi động thủ, không có gan mở miệng, vậy thì phải nhẫn lại thôi!" Đái Kỳ lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói.

"Bọn họ trào phúng, châm biếm các ngươi, ngược lại các ngươi cũng có thể trào phúng, châm biếm bọn họ. Thậm chí có thể trực tiếp động thủ. Nếu dành được chiến thắng có thể nhận được sự tôn trọng từ người khác! Trong học viện, các đệ tử đôi lúc cũng phát sinh đấu tranh, luận bàn. Chỉ cần không đả thương người khác thì không có bất cứ vấn đề gì. Nếu ngươi không dám cùng đối phương tranh đấu, thì chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn, đối với những trào phúng, châm biếm kia cũng chỉ có thể coi như không thấy. "

Tất cả đệ tử mới nhập học trong nhóm nghe Đái Kỳ nói như vậy, vẻ mặt mang vẻ bất khả tư nghị nhìn nhau, muốn mở miệng nói chuyện gì nhưng là không thể cất tiếng.

Đái kỳ quay mặt đi coi như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Ngôn cùng đám đệ tử liền đi theo, cau mày suy nghĩ những gì Đái Kỳ vừa nói.

Thực ra không chỉ có học viện Tử Diệp mà là bất cứ học viện nào trên đại lục. Đều không cấm đệ tử luận bàn với nhau, kinh nghiệm chiến đấu chỉ thực sự có được trong quá trình tranh đấu giữa người với người, giữa người với dã thú. Trong quá trình tranh đấu này thực lực được đề thăng một cách nhanh nhất.

Nghĩ tới đây, Hạ Ngôn lắc đầu

"Tiểu tử, ngươi vừa nói gì vậy?"

Đang lúc mọi người đi qua vài cái cây to lớn. Thì cách đó vài chục thước truyền tới thanh âm to lớn, hơn nữa còn nổi giận đùng đùng.

Mọi người không khỏi đánh mắt nhìn qua.

Giáo sư Đái Kỳ cước bộ cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía địa phương đó.

"Các ngươi thấy chứ? Đệ tử trung cấp của học viện cùng đệ tử sơ cấp phát sinh tranh đấu!" Đôi mắt đẹp của Đái Kỳ ngưng trọng nhìn những đệ tử do mình phụ trách nói.

"Uh?" Hạ Ngôn sửng sốt, " Là hắn!"

Hạ Ngôn thấy vài tên đệ tử trung cấp vây quanh một tên đệ tử sơ cấp, người này chính là tên có khuôn mặt rầu dĩ mà hắn gặp ở tửu lâu.

Buổi sáng nay khi đến điểm danh, hắn cũng không thấy tên có khuân mặt oa nhi này, cứ nghĩ rằng hắn không thể vượt qua khảo hạch của học viện. Giờ đây thấy hắn xuất hiện nơi này, vậy là hắn đã thành công vượt qua khảo hạch rồi.

Đang đứng cách hắn không xa là giáo sư của hắn và hơn mười đệ tử sơ cấp khác.

Vây quanh tên có khuôn mặt oa nhi là vài đệ tử lớn tuổi.

"Giáo sư, nếu bọn họ đánh tên đệ tử sơ cấp kia giáo sư sẽ không ngăn lại sao?" Một tên đệ tử đứng bên cạnh Hạ Ngôn dò hỏi.

Đái Kỳ gật đầu, "Nếu trong phạm trù luận bàn, các giáo sư sẽ không ra tay ngăn cản. Đệ tử cao cấp, biết ra tay đúng mực!"

"Tiểu tử, ngươi vừa rồi không phục, hai người chúng ta luận bàn! Nếu đả bại được ta, ta sẽ hướng tới ngươi xin lỗi. Còn nếu ngươi bị ta đánh bại, hắc hắc. Vậy thì hãy ngoan ngoãn tới mà xin lỗi ta!" Một tên đệ tử trẻ tuổi nghiêm mặt hắc hắc cười nói.

Tên mặt oa nhi sửng sốt vội vàng nói, "Rõ ràng là các ngươi châm chọc ta trước mà!"

Tên mặt oa nhi vừa mới vào học viện, là đệ tử sơ cấp, đương nhiên không có khả năng là đối thủ của những đệ tử trung cấp này. Tên đệ tử kia vừa nói như vậy không nghi ngờ gì chính là khi dễ tên mặt oa nhi này.

" Ha ha, châm chọc ngươi?Tên đệ tử trung cấp vừa nói kia cười lớn, hai mắt chớp động, " Tiểu tử, chúng ta đây là giúp các ngươi có thêm động lực để luyện. Giúp các ngươi cố gắng tu luyện để nâng cao thực lực của chính mình!"

Mấy tên đệ tử cao cấp đang vây quanh đó cũng "ha ha" cười lớn.

Xem ra đệ tử sơ cấp mới vào học viện sẽ bị khi dễ đã thành một tục lệ.

" Thế nào? Tiểu tử, không phải vừa rồi rất cam đảm sao? Bây giờ, sao lại thành ra như vậy?"

"Tiểu tử kia, nếu không có đảm lượng, vậy thì đừng có ló đầu ra, phụ thân ngươi không nói cho ngươi biết ở bên ngoài phải phải hành xử thế nào sao?Nếu vậy thì phụ thân ngươi không có đủ tư cách làm cha ngươi! Nếu không có gan thì hãy trở về gia tộc của ngươi đi!" Mấy tên đệ tử trung cấp tiếp tục cười nhạo.

"Đáng giận!" Tên mặt oa nhi lông mày run run, sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt giận dữ nói: "Đến đây, xem ta đánh các ngươi thế nào?"

Những kẻ này dám vũ nhục cả phụ thân mình!

Gân xanh nổi đầy trên tay tên có khuôn mặt oa nhi, toàn thân không ngừng chấn động.

" Oh?" Mấy tên đệ tử trung cấp thấy tên có mặt oa nhi dám nghênh chiến thật, cũng có chút giật mình, bất qua ánh mắt lại nhìn nhau, liền cười ha ha nói:" Chuyện này đơn giản, chúng ta đơn đả độc đấu người nào ngã xuống trước thì tính là thua!"

" Hảo!" Tên mặt oa nhi hét lên một tiếng lớn.

"Ha ha, tất cả mọi ngươi tránh ra, tạo một khoảng trống!" Giáo sư của tên có khuôn mặt oa nhi chừng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười phất tay ra hiệu cho mọi người lùi về phía sau.

Tên có khuôn mặt oa nhi và tên đệ tử trung cấp bộ dáng đang vờn nhau, hai người đều lấy ra vũ khí của mình.

"Tiểu tử, chút nữa đừng khóc nhé!" tên đệ tử đang đối mặt với tên mặt oa nhi cười khẩy nói.

"Hừ!" Tên mặt oa nhi hừ lanh một tiến rồi nói: "Người phải khóc không nhất định là ta!"

"Ha ha, tiểu tử quả là tự tin!" Tên đệ tử kia mở miệng nói: "Trước tiên nói cho ngươi biết, ta hiện giờ là đệ tử cao cấp, ta đã ở học viện này này bốn năm rồi!"

Đệ tử cao cấp?

Đông đảo đệ tư sơ cấp trong lòng thất kinh, kinh ngạc nhìn tên đệ tử cao cấp kia.

"Ta tên Nhất Kiệt, hắc hắc, sau này khi muốn luận bàn với ta, có thể tìm tới!" Nhất Kiệt hắc hắc cười lớn, cây mộc côn màu đen trong tay khẽ rung.

" Ta tên Chu Lan Đức!" Tên mặt oa nhi cũng báo ra danh tính bản thân, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị.

" Thì ra tên mặt oa nhi tên là Chu Lan Đức, chính là hắn. Hôm ấy ở trong tửu lâu mấy lần nhắc nhở ta cẩn thận với tên Trương Phong kia. " Hạ Ngôn nhớ lại chuyện hôm đó, "Đệ tử cao cấp còn chưa bước vào cảnh giới tiên thiên, không biết vũ kỹ của bọn họ ra sao? Ch Lan Đức liệu có mấy phần cơ hội?"

Hạ Ngôn, cũng muốn nhìn một chút bản lĩnh của đệ tử cao cấp!

Nhất Kiệt hơi thở trầm xuống, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình lao về phía trước.

" Rầm Rầm. "

Nội lực bộc phát, một lực lượng thật lớn từ hai chân Nhất Kiệt truyền vào lòng đất. Mọi người đứng ở phía xa cũng cảm thấy từng đợt xung chấn chuyền lên chân mình.

" Khí thế thật mạnh mẽ!" Một tên đệ tử sơ cấp hai mắt trợn to, nói.

Chu Lan Đức mặc dù cũng kinh hãi, bất quá vẫn cắn răng vận chuyển nội lực toàn thân hung hăng vọt về phía trước. Hai người vốn chỉ cách nhau mười thước, tốc độ hai người lại rất nhanh nên chỉ trong tích tắc hai người đã va chạm với nhau.

Vũ khí của hai người trực tiếp va chạm, liền phát ra một tiếng nổ lớn.

" Đệ tử cao cấp quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều!" Hạ Ngôn thấy Nhất Kiệt khi sử dụng võ kỹ, vũ khí, thì sự khống chế lực lượng toàn thân chính xác hơn rất nhiều. Cho dù nội lực ngang nhau nhưng Nhất Kiệt sẽ đánh ra vũ kỹ có uy lực lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa nội lực của Nhất Kiệt xo với Chu Lan Đức thâm hậu hơn một chút.

Hai người giao phong trong thời gian ngắn ngủn đã phân ra thắng bại. Trường kiếm trong tay Chu Lan Đức bị một côn gạt bay sang một bên, sau đó Nhất Kiệt tung một chưởng với lực lượng khổng lồ đánh về phía Chu Lan Đức, Chu Lan Đức hai chân đạp mạnh lùi về phía sau tránh được một chưởng này, nhưng thân thể không thể khống chế lui về phía sau rất nhanh.

Nhất Kiệt nhe răng cười, cũng không có dừng tay mà rất nhanh lại lao tới tung một cước đá tới Chu Lan Đức.

Chu Lan Đức trong lúc thân thể không thể khống chế đang lui về phía sau thì thấy Nhất Kiệt đuổi theo tung một cước đá tới, nhất thời biến sắc. Lúc này muốn lấy trường kiếm trong tay thủ thế, nhưng đã không kịp. Chỉ có thể cắn chặt răng hai chân đạp mạnh xuống đất thân thể hướng không trung bay lên muốn tránh thoát một cước này.

"Con chim lớn này!" Nhất Kiệt cười lớn rồi nói "Lúc này còn muốn nhảy lên sao, càng chết chắc!"

Nhất Kiệt thân thể khẽ nhoáng lên, sau đó hai chân đạp mạnh lên mặt đất đồng dạng cũng lao lên, tốc độ so với Chu Lan Đức thì nhanh hơn rất nhiều.

Nhất Khải trên không tung ra một chưởng, một chưởng này cũng vào phần eo của Chu Lan Đức.

Chu Lan Đức đang ở trên không bị một chưởng này đánh cho lao mạnh xuống mặt đất, làm cho xung quanh bụi bay mù mịt.

"Giáo sư, Chu Lan Đức bị thương rồi!" Một tên đệ tử sơ cấp vội vàng nhìn về phía giảng sư của mình lên giọng muốn nhờ giúp đỡ.

Giáo sư này liền cười lạnh nói:" Chỉ một chút thương tích nhỏ nhặt như vậy mà cũng không chịu được, sau này làm sao mà kinh qua chém giết được? Hừ!"

Chu Lan Đức sau khi rơi xuống, thân mình lăn trên mặt đất ba vòng mới dừng lại, toàn thân run lên nhè nhẹ.

Một chưởng vừa rồi, làm cho toàn thân khí huyết của hắn không thể khống chế.

"Thật mạnh!" Chu Lan Đức trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn Nhất Kiệt.

"Tiểu tử, bây giờ vẫn còn có dũng khí dùng ánh mắt như vậy nhìn ta sao?!" Nhất Kiệt thấy ánh mắt Chu Lan Đức nhìn mình. Trong mắt lệ quang chợt lóe, mở miệng hét lớn, thân mình đang định tiến đến chỗ Chu Lan Đức.

"Tên này, hắn muốn làm gì?"

Hạ Ngôn định tiến tới đi tới chỗ đó, liền có vài tên đệ tử bên cạnh hắn vội vàng ngăn lại.

"Chu Lan Đức này là bằng hữu của ta!" Hạ Ngôn quay đầu lại nói rồi rất nhanh vọt tới.

Nếu học viện cho phép đệ tử thoải mái luận bàn, thì hắn không phải cố kị gì nữa! Hạ Ngôn chân điểm vài cái trên mặt đất đã vọt tới bên chỗ Chu Lan Đức đang ngồi bệt dưới đất.

Thấy Hạ Ngôn lao ra, Đái Kỳ có chút kinh hãi. Thất thần nhìn về phía Hạ Ngôn.

Nàng không nghĩ tới Hạ Ngôn lại dám lao ra.

Nàng nghe nói, Hạ Ngôn nhờ có quan hệ với viện trưởng mới có thể vào học viện Tử Diệp. Đối với loại đệ tử như vậy, nàng rất không vừa mắt. Nhưng lúc này thấy Hạ Ngôn vì bằng hữu mà dám ra mặt, quả thật đối với hắn có cái nhìn khác trước.

" Dừng tay!" Hạ Ngôn lạnh lùng quát.

Nhất Kiệt thân thể rất nhanh khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn.

" gì? Tiểu tử này chẳng lẽ ngươi cũng muốn luận bàn với ta?" Nhất Kiệt nhìn thoáng qua Hạ Ngôn, liền lập tức khôi phục thần sắc, vừa cười vừa nói.

Hạ Ngôn cười nói:" Ngươi nếu thấy hứng thú, đương nhiên có thể!"

" Hả?" Vài tên đệ tử cao cấp của học viện cũng có chút sửng sốt.

Người này đã thấy thực lực của Nhất Kiệt, vậy mà còn dám dứt khoát đáp ứng cùng Nhất Kiệt luận bàn? Một tên đệ tử sơ cấp, sao lại có cam đảm này?

" Tiên sinh!" Chu Lan Đức có chút thở dốc, thấy Hạ Ngôn xuất hiện sắc mặt có chút vui mừng.

Hạ Ngôn tới bên Chu Lan Đức đỡ hắn đứng dậy rồi nhìn về phía tên đệ tử cao cấp Nhất Kiệt, nói:"Ta thắng, ngươi phải xin lỗi với hắn. Ta thua, ngươi muốn làm gì cũng được!"

Nhất Kiệt Trừng lớn hai mắt, rồi sau đó nhìn mấy tên đồng bọn của mình. Cả mấy tên cùng phá lên cười lớn.

" Tiểu tử này, thật là cuồng ngôn!" Nhất Kiệt quát lớn.

" Hảo tiểu tử, ngươi nếu thua thì hãy gọi mấy người bọn ta một tiếng phụ thân!" Nhất Kiệt cuồng ngạo nói.

" Phụ thân?" Hạ Ngôn trong lòng rúng động, một cơn giận dữ dâng lên trong lồng ngực, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn Nhất Kiệt. Khí thế tăng lên rất nhanh.

"Tiên sinh, hay là thôi đi! Bọn họ đều là đệ tử cao cấp, thực lực quá mạnh!" Chu Lan Đức kéo cánh tay Hạ Ngôn, lắc đầu thở dài nói.

Lúc này Hạ Ngôn không phải đơn thuần ra mặt giúp Chu Lan Đức nữa. Hai chữ phụ thân này, trong lòng Hạ Ngôn tuyệt đối không thể xúc phạm. Lấy tính cách của Hạ Ngôn chuyện có thể làm cho hắn tức giận tuyệt đối hiếm hoi. Mà tên Nhất Kiệt này lại động chạm vào vảy ngược của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio