Linh La Giới

chương 168: thiếu gia giết dong binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên một con đường lớn của Tử Diệp thành, vào lúc này đang có một đoàn người chậm rãi đi về phía trước.

Những người đang đi trên đường khi thấy đoàn người này đi tới đều hết sức hoảng sợ dạt sang hai bên đường. Thậm chí có người trốn sau những quầy hàng hai bên đường, không giám ghé mắt nhìn lại phía đó. Đi đầu đoàn người này là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi một chút. Trên người mặc một bộ trường sam bằng chất liệu quý giá vô cùng tinh xảo. Thắt lưng có đính một viên bích ngọc thạch, phản chiếu ánh sáng mặt trời tỏa ra từng đạo quang thải đẹp mắt.

"Thiếu gia, Tô gia này không chịu đáp ứng hôn sự này. Sao người lại lại chuẩn bị nhiều lễ vật quý gia như vậy?"

Bên cạnh thiếu niên vận trang phục xa hoa quý phái kia còn có một nam tử niên kỷ xấp xỉ vận thanh sam, thoạt nhìn có thể nhận ra đó là một nô tài theo hầu thanh niên kia. phía sau hai người là nhưng người bưng những cái hộp gấm tinh xảo đẹp đẽ đi theo!

"Hừ, ngươi cảm thấy Tô gia hôm nay còn có thể không đáp ứng hôn sự của ta được sao?"

Hiển nhiên, người vận hoa phục này là Tống công tử của Tống gia, Tống Ngọc Hâm! Bên cạnh hắn là tên nô tài luôn theo hầu bên hắn. Phía sau hắn là sáu gã hộ vệ, những người này hai mắt tinh quang chớp động, bước đi trầm ổn.

"Hắc hắc, ba ngày trước, khi Tô lão gia kia cự tuyệt lời cầu hôn của ta!" Tống Ngọc Hâm cười lạnh rồi nói tiếp, "Ta khi ấy đã cấp cho hắn chút mặt mũi. Hẹn hắn ba ngày sau sẽ thực hiện ước định. Hôm nay nếu hắn không đáp ứng, đừng trách ta hạ thủ vô tình. Lão già đó chắc không ngu đến mức đó!"

Sắc mặt Tống Ngọc Hâm trầm xuống!

"Lão già Tô gia kia, hình như đã tới đại sảnh tổng hội dong binh phát hành nhiệm vụ, nhằm tìm cao thủ hỗ trợ!" Tên nô phó bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha! Hắn muốn mời dong binh?" Tống Ngọc Hâm ha ha cười chế nhạo, "Cho dù dong binh là những kẻ không màng sinh tử. Nhưng cũng còn tùy trường hợp. Đối với Tô gia chúng ta chắc dong binh của cả Tử Diệp thành này cũng không có kẻ nào dám tới nhận nhiệm vụ đó! Dám đối địch với Tô gia chúng ta chính là lấy tiểu khi đại, những dong binh đó chắc hẳn phải biết điều đó. "

"Thiếu gia nói phải, trừ khi là những kẻ đó không có đầu óc. Nếu không thì sẽ không có kẻ nào dám tiếp nhận nhiệm vụ này cả!" Tên nô phó nịnh nọt cười nói: "Có tiền nhưng cũng phải có mạng mới dùng được. Đắc tội với Tống gia chúng ta, chẳng phải sau này không muốn tồn tại ở Tử Diệp thành nữa sao?!"

"Thực lực của mấy tên hộ vệ Tô gia làm sao có thể chống đỡ nổi hộ vệ Tống gia chúng ta! Hôm nay ta nhất định phải cưới được Tô Cầm!" Tống Ngọc Hâm hai mắt khẽ nhíu, khóe miệng cười âm hiểm, mở miệng tàn nhẫn nói.

Đã mấy ngày hôm nay hắn không lúc nào không nghĩ tới Tô Cầm cả trong khi tu luyện cũng không thôi.

"Lão gia!"

"Lão gia!"

Một gã hộ vệ mặc hắc y từ ngoài đại môn cấp tốc chạy vào.

"Lão gia, công tử Tống gia Tống Ngọc Hâm, mang theo người đang tiến tới đây rồi!" Tên hộ vệ vừa tiến vào sân viện thở dốc, dồn dập nói.

"Uhm, ta biết rồi!" Tô Cách gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, " Ài!Những lão bằng hữu bình thường vẫn quan hệ với ta, không có ai nguyện ý tới hỗ trợ cả. "

Tô Cách bất đắc dĩ lắc đầu.

Tô Cách là thương gia cho nên có không ít mối quan hệ, cũng có không ít bằng hữu. Nhưng khi nghe thấy sự việc có quan hệ tới Tống gia thì người nào cũng đùn đẩy không có một ai dám ra mặt hỗ trợ cả.

Việc này cũng khó có thể trách bọn họ được. Tại Tử Diệp thành thế lực của Tống gia là quá lớn, nếu trở thành địch nhân của Tống gia thì sau này không thể sống yên được. Thậm chí sau này cũng phải bỏ đi khỏi Tử Diệp thành. Ngay cả những cửa hiệu của Tô Cách cũng nằm trong phường thị của Tống gia.

"Đành vậy, tất cả phó mặc cho ông trời thôi!" Tô Cách thất vọng thở dài, sau đó rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh.

Phía sau Tô Cách là toàn bộ hộ vệ cùng nha hoàn của Tô gia.

Nửa canh giờ trước đó Tô Cách đã cho triệu tấp tất cả mọi người trong Tô gia tập trung ngoài sân phòng khách của phủ viện, chờ Tống Ngọc Hâm tới.

Hạ Ngôn hiển nhiên cũng ở trong đám người này. Buổi sáng khi gặp Hạ Ngôn lại một lần nữa khuyên hắn nên từ bỏ nhiệm vụ này nhưng Hạ Ngôn vẫn kiên định không đổi ý. Cho dù Tô Cầm thật sự muốn gả cho hắn, hắn cũng không cảm thấy hứng thú. Hắn hiện tại mới mười lăm tuổi, mà những sự viện sau này hắn không nắm chắc được. Hơn nữa Hạ Ngôn cũng không dự định ở lâu dài nơi này.

Đợi khi thực lực đủ mạnh, Hạ Ngôn nhất định sẽ quay trở lại Ngọc Thủy thành khiêu chiến Thánh đường Đường chủ ở đó, sau đó sẽ trở thành Thánh đường Đường chủ khi đó sẽ có thể đưa bài vị của mẫu thân tiến vào từ đường của gia tộc.

Mọi người sắc mặt đều ngưng trọng nhìn về phía đại môn của phủ viện chờ Tống Ngọc Hâm xuất hiện. Một lát sau từ ngoài đại môn tiến vào mấy đạo thân ảnh, người dẫn đầu chính là Tống Ngọc Hâm.

Tống Ngọc Hâm sau khi tiến qua đại môn, đột nhiên xoay người lại thì thầm nói với tên nô phó: " Ngươi hãy chờ ở bên ngoài. Chờ khi Quang Vinh thúc thúc tới thì mời người vào!"

Tên nô phó này nghe thấy vậy cặp lông mày run run, vội vàng khom người nói " Vâng thưa thiếu gia!"

"Cộp.!" Tống Ngọc Hâm tiến vào trong sân viện đã thấy toàn bộ Tô gia đã đứng ở đó rồi, dường như là chuẩn bị nghênh địch vậy, điều này làm Tống Ngọc Hâm không khỏi cười một tiếng. "Tống lão gia, thật là, người đã đề cao bản thiếu gia quá mà. Lại còn trịnh trọng nghênh đón bổn thiếu gia như vậy nữa. Rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở thành người một nhà thôi. Đâu cần phải khách sáo như vậy chứ!"

Tống Ngọc Hâm không hề ngượng ngùng mở lời. Trong mắt hắn Tô Cách này chỉ là hạng người tầm thường, kỳ thật hắn không để vào mắt.

Thật giống như khi Hạ Ngôn đối mặt với Mã gia. Hạ Ngôn cũng không để Mã gia ở trong mắt, hủy diệt Tụ Tiên lâu. Cuối cùng Mã gia vẫn phải thành thật tới nhận lỗi với hắn.

Tô Cách cũng cười rung rung chòm râu, nói: "Tống công tử đại giá quan lâm, thật vô cùng vinh hạnh!"

"Oh! Tốt lắm, rất tốt!" Tống Ngọc Hâm liếc mắt nhìn sang phía Tô Cầm ở bên cạnh.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Cầm hung hăng lườm hắn một cái, trong lòng thầm mắng.

"Tên hỗn đản này, nếu ta có thể giết hắn thì thật tốt!"

"Tô lão gia, ta đã mang sính lễ tới rồi, hy vọng ngài sẽ đáp ứng hôn sự của ta chứ?!" Tống Ngọc Hâm hơi xoay người lại một tay vẫy vẫy ra đằng sau mình, mấy tên hộ vệ phía sau bưng sính lễ liền tiến lên.

" Ôi!" Tô Cầm trong lòng thở dài

"Nghe phụ thân nói, Tống Ngọc Hâm này thực lực rất mạnh, lại là đệ tử của học viện Tử Diệp. Hạ Ngôn khẳng định không phải là đối thủ của hắn. Lát nữa khi Hạ Ngôn so đấu với hắn nếu như bị thương thì. "

Trong lòng Tô Cầm lo lắng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hạ Ngôn đang đứng.

Nhưng lúc này trên mặt Hạ Ngôn vẫn lạnh tanh không có một chút biểu tình gì cả, dường như biến thành một con người khác vậy. Hai mày liễu của Tô Cầm khẽ cau lại. trong lòng thầm mắng: "Tên ngốc này, đến từ một thành trấn nào đó. Không biết thực lực của bọn họ là rất mạnh hay sao chứ? Ở Tử Diệp thành này làm gì có ai dám đắc tội với bọn chúng!"

Càng nghĩ nhiều Tô Cầm càng khẳng định sự tự tin của Hạ Ngôn là do mới tới Tử Diệp thành chưa lâu cho nên có nhiều sự việc không biết. Hơn nữa Hạ Ngôn tuổi còn trẻ cho nên cũng không thể biết được bao nhiêu sự đời.

"Ha ha, Tống công tử không nên gấp, ba ngày trước chúng ta chẳng phải có một ước định sao? " Tô Cách giơ tay ngăn những tên hộ vệ bưng cẩm hộp lại, trên miệng vừa cười vừa nói.

"Oh!" Tống Ngọc Hâm sửng sốt, rồi sau đó ánh mắt chợt lóe, nói: "Tô lão gia, chẳng lẽ người muốn so đấu với ta một trận? Ha ha, không giám dấu Tô lão gia ta vừa mới thông qua khảo hạch đệ tử trọng tâm của học viện Tử Diệp!"

Đệ tử trọng tâm của học viện Tử Diệp đều là những cường giả linh sư. Điều này thì tất cả mọi người trên dưới Tử Diệp thành đều biết. Mặc dù Tô Cách không phải là người tu luyện nhưng cũng biết rõ chuyện của đệ tử trọng tâm của học viện Tử Diệp.

Nghe thấy Tống Ngọc Hâm nói mình đã trở thành đệ tử trọng tâm của học viện Tử Diệp, sắc mặt của Tô Cách tái đi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tống Ngọc Hâm. Mặc dù là người rất dày dạn nhưng cung không khỏi chấn động.

"Tô lão gia, ta thấy hay là thôi đi! Đừng làm mất thời gian nữa!" Tống Ngọc Hâm Đắc ý cười nói, "Hơn nữa, nếu giao đấu với ta, ta sợ rằng trong lúc giao thủ ta sẽ lỡ tay làm hại tới tính mạng của bọn họ. "

Tống Ngọc Hâm ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua hơn mười tên hộ vệ của Tô gia đang đứng trong sân. Đám người này hắn không thèm để vào mắt.

Những tên hộ vệ này hít vào một hơi lãnh khí, quay qua trao đổi với nhau một vài câu. Bọn họ bất đắc dĩ lắc đầu, thực lực của bản thân không đủ bị người ta khinh thị cũng không phản kháng được. Bọn họ đương nhiên cũng biết đã là đệ tử trọng tâm của học viện Tử Diệp đương nhiên là cường giả linh sư, bọn họ còn kém quá xa. Cho dù toàn bộ hộ vệ Tô gia cùng lên một lượt sợ rằng cũng không phải là đối thủ của tên Tống Ngọc Hâm này.

Tô Cách sắc mặt phức tạp, ghé mắt qua nhìn Hạ Ngôn một chút, phân vân không biết có nên hay không để Hạ Ngôn ra tay. Sợ rằng có ra tay thì cũng không thể thay đổi điều gì. Thậm chí Hạ Ngôn có thể mất đi tính mạng của mình.

Trong lòng do dự một hồi, Tô Cách cuối cùng đành chấp nhận buông bỏ, âu sầu lắc đầu.

"Tô lão gia!"

Ngay khi Tô Cách định lên tiếng chấp thuận Tống Ngọc Hâm, thì lúc này Hạ Ngôn đột ngột lên tiếng cắt ngang.

Sắc mặt có chút kinh hoảng, Tô Cách quay qua nhìn Hạ Ngôn nói không lên lời, " Hạ Ngôn!"

"Tống công tử, ta là một dong binh. Ta tới nhận nhiệm vụ mấy ngày trước Tô lão gia phát hành. " Hạ Ngôn ánh mắt chuyển qua Tống Ngọc Hâm vừa cười vừa nói.

Tống Ngọc Hâm bây giờ mới nhìn thấy thẻ bài màu lam trên ngực Hạ Ngôn.

Ngây người trong chốc lát, Tống Ngộc Hâm điên cuồng cười rộ lên. Qua một hồi mới dừng lại được, nói: "Ngươi, dong binh? Nhất cấp dong binh, muốn so đấu với ta?"

"Đúng vậy!" Hạ Ngôn nhấn mạnh.

Mọi người xung quanh cũng nghe được rõ ràng.

"Tên Hạ Ngôn này quả là dong binh rất có cam đảm. "

"Đúng vậy, đáng tiếc, tuổi còn trẻ như vậy. Còn Tống Ngọc Hâm lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt.

Các hộ vệ Tô gia lắc đầu, thấp giọng nghị luận.

"Tiểu thư, theo ta thấy Hạ Ngôn chưa chắc đã thất bại!" Tiểu Hoa ở bên cạnh Tô Cầm, cái mũi nhỏ nhắn khẽ nhăn, mở miệng nói.

"Hạ Ngôn là dong binh nhất cấp, khẳng định không phải là đối thủ của Tống Ngọc Hâm. Tống Ngọc Hâm là đệ tử trọng tâm của học viện Tử Diệp, vậy hắn đã là cường giả linh sư rồi. Tiểu Hoa ngươi có biết thực lực của linh sư mạnh như thế nào không?"Một tên hộ vệ bên cạnh Tiểu Hoa thấp giọng nói.

"Hả?" Tiểu Hoa khiếp hãi kêu lên, " Linh sư? Ngươi nói Tống Ngọc Hâm đã là linh sư?"

" Phải!" Tên hộ vệ gật đầu.

Tô Cầm trong lòng càng thêm lo lắng, ánh mắt khẩn trương hết nhìn Tống Ngọc Hâm rồi lại chuyển qua Hạ Ngôn.

"Tên ngốc này, sao vẫn còn muốn ra mặt chứ. Bây giờ cho dù ngươi buông bỏ chúng ta cũng không thể trách cứ ngươi được mà. " Ánh mắt Tô Cầm lệ quang chợt lóe, trong lòng buồn bực vô cớ, nói.

"Tống công tử, nhất cấp dong binh, cũng là một dong binh mà!" Hạ Người cười sảng khoái rồi nói, trên tay cầm trường kiếm, " Dong binh một khi tiếp nhận nhiệm vụ đều muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu ta đã xuất hiện ở nơi này Tống công tử hẳn phải hiểu rõ chứ!"

Sau khi Hạ Ngôn nói xong, sắc mặt Tống Ngọc Hâm trầm xuống.

Một tên dong binh nho nhỏ mà cũng dám không nể mặt mũi hắn. Thật là đáng ghê tởm, đáng hận!

" Hảo!" Hai mắt Tống Ngọc Hâm lệ quang chợt lóe. Khi thế toàn thân bỗng chốc tăng lên mạnh mẽ, từng trận khí lãng điên cuồng quét về bốn phía xung quanh, " Ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hừ! Bổn thiếu gia giết chết tên dong binh vô danh tiểu tốt như ngươi cũng chỉ như di chết một con kiến hôi mà thôi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio