Linh La Giới

chương 99: quét sạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sát khí lạnh lão trong rừng đập vào mặt khiến cho toàn thân Hạ Ngôn chấn động.

- Dừng!

Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, đồng thời tay phải giơ lên kêu hơn một trăm hộ vệ dừng lại. Trong đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, Hạ Ngôn dừng ở ngoài vài trăm thước cách một nơi cây cối rậm rạp. Cỗ sát khí vừa rồi đúng là từ đó phát ra.

Hơn nữa, tiếng hổ gầm khiến mọi người hoảng sợ vừa rồi cũng truyền đến từ đó.

- Làm sao vậy?

Hạ Hầu Thắng hơi chút khẩn trương nhìn Hạ Ngôn.

Hai mắt Hạ Ngôn hơi híp lại, một đoàn tinh quang từ trong cặp mắt nửa nhắm bắn ra, tay gắt gao nắm chặt trường kiếm:

- Xích Viêm Hổ, ngay trong rừng cây phía trước.

Tiếp theo, Hạ Ngôn lại xoay người trầm giọng nói với đám hộ vệ:

- Mọi người đề phòng cẩn thận, ngộ nhỡ có rất nhiều Xích Viêm Hổ từ trong rừng lao tới cũng ngàn vạn lần không thể bối rối.

- Dạ!

Đám hộ vệ vung vũ khí, đồng thanh trả lời.

Tên âm dương quái khí đứng trong đám người, sắc mặt xanh mét, trong đôi mắt nhỏ chớp lên vẻ khẩn trương. Hai tay gắt gao nắm chặt một thanh trường kiếm bình thường, răng đập vào nhau "cồm cộp".

- Grào!

Tiếng hổ gầm dương như muốn xé tan trời, tuy rằng cách xa vài trăm thước nhưng tiếng gầm vẫn làm cho mọi người run sợ trong lòng. May là tất cả mọi người đều là người tu luyện, nếu là người bình thường chỉ sợ trực tiếp bị dọa không dám đứng thẳng, càng đừng nói đánh nhau với Xích Viêm Hổ đáng sợ này.

Lúc này bầu trời đã dần sáng rõ, mặt trời mới lên treo lên đỉnh núi thật giống như một quả cầu lửa khổng lồ.

Xoạt, xoạt!

Rầm! Rầm!

Từ trong rừng, mấy cây cổ thụ phát ra tiếng vang thật lớn, mọi người thấy trong khu rừng nhỏ này điên cuồng rung động. Tiếp theo một đoàn cầu lửa từ trong rừng sâu bay ra, tiếng nện bước "ầm ầm" nặng nề rất nhanh tiến gần mọi người.

Ánh mắt Hạ Ngôn đột nhiên ngưng tụ, khí tức toàn thân trong nháy mắt biến hóa, nội lực trong cơ thể đang nhanh chóng chuyển động. Trong thân thể kinh mạch phát ra tiếng vang như nước chảy không ngừng.

Hạ Hầu Thắng đứng bên cạnh Hạ Ngôn, sau khi chấn động vì Xích Viêm Hổ xuất hiện lại kinh ngạc nhìn biến hóa của Hạ Ngôn. Thiếu niên vốn bình thường dường như trở thành một sát thần đứng ngạo nghễ trong thiên địa. Trường kiếm kia trong tay Hạ Ngôn thật giống như thanh kiếm của thiên thần, không gì không thể phá.

- Hô!

Phối hợp nội lực vận chuyển, Hạ Ngôn hít sâu một hơi.

Xích Viêm Hổ đang rất nhanh tới gần, tốc độ nó tuy rằng kém xa Huyễn Ảnh Lang nhưng cũng nhanh hơn dã thú bình thường rất nhiều. Tầm mắt Hạ Ngôn vẫn gắn theo thân hình đang di động của Xích Viêm Hổ.

Trong nháy mắt, Xích Viêm Hổ đã chạy hơn trăm thước, khoảng cách mọi người càng ngày càng gần.

Đám hộ vệ đều nắm chặt binh khí trong tay, chuẩn bị phóng ra bất cứ lúc nào!

- May mắn chỉ xuất hiện một con Xích Viêm Hổ!

Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, thân thể hơi khom giống như một cây cung lớn giương lên, hai mũi chân chúi xuống đất tạo thành một cái lỗ nhỏ.

- Giết!

Hạ Ngôn quát lạnh một tiếng, thân thể giống như tên rời cung phi ra. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa một cái, thân hình Hạ Ngôn liền biến mất. Lại tập trung nhìn thì Hạ Ngôn đã bay ra xa mấy chục thước.

Tốc độ như vậy ở trong không khí đều để lại một bóng mờ. Ánh mắt người bình thường đều không kịp tốc độ Hạ Ngôn.

- Chấp sự Hạ Ngôn, cẩn thận đó!

Hạ Hầu Thắng quá sợ hãi, hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn lại trực tiếp xông ra ngoài. Theo đạo lý mà nói, chuyện như vậy khẳng định phải để đám hộ vệ đi ngăn con Xích Viêm Hổ mạnh mẽ lại. Nhưng chấp sự Hạ Ngôn này lại tự mình xông ra ngoài.

Chẳng may Hạ Ngôn gặp cái gì ngoài ý, vậy thì không xong. Hạ Ngôn là Chấp sự mà tổng bộ Hạ gia phái tới, nếu là chết ở trấn Hoàng Diệp, vậy kẻ làm trưởng trấn như hắn phải đeo trách nhiệm rất lớn.

- Roẹt!

- Phốc!

Một người một thú trong giây lát va chạm vào nhau, trường kiếm trong tay Hạ Ngôn giống như một vạch sáng mang theo tiếng nổ mạnh liên tiếp, dùng một tốc độ khó tin đâm tới Xích Viêm Hổ. Mà Xích Viêm Hổ cũng giơ cao hai móng, nửa thân trước nhấc cao, tốc độ cao nhất đánh tới Hạ Ngôn.

Chân Hạ Ngôn đá một cái, ở trên không trung trực tiếp đạp bốn bước, tài tình tránh khỏi thân hình Xích Viêm Hổ màu đỏ đánh thẳng tới. Hạ Ngôn đã không phải lần đầu đánh với dã thú, tuy rằng không thể nói có kinh nghiệm phong phú nhưng trong lòng rất trấn tĩnh.

Loại năng lực giậm chân trên không trung này, cho dù là Linh sư chỉ sợ cũng có rất nhiều người không thể làm được. Hạ Ngôn có thể làm được hoàn toàn dựa vào thân pháp quỷ dị khó lường.

Nhìn thực lực Hạ Ngôn thi triển, tất cả mọi người kinh ngạc há to miệng.

Kiếm quang chợt lóe, trường kiếm trong tay Hạ Ngôn đã hung hăng đâm vào cổ họng Xích Viêm Hổ.

Thị lực này cũng không phải người bình thường có thể có được. Phải biết rằng lúc này Xích Viêm Hổ vọt lên tấn công, vậy tốc độ nhanh thế nào? Chỉ cần hơi chút chậm một chớp mắt, vậy tất nhiên không thể đâm trúng nó. Nhưng Hạ Ngôn lại đâm ra vô cùng chính xác.

Thông thường đâm vào cổ họng Xích Viêm Hổ, Hạ Ngôn cũng cảm giác được lực cản nhỏ, tuy nhiên vẫn thuận lợi đâm vào cổ họng nó.

"Bảo kiếm này sắc bén một chút, dùng cũng quả thật thuận tay. Xem ra ta cũng phải nhanh chóng tìm thợ rèn để tạo binh khí". Thân hình chậm rãi hạ xuống, trong lòng Hạ Ngôn nghĩ ngợi đồng thời trường kiếm rút ra.

- Phốc!

Một vòi máu bắn thẳng ra mấy thước.

Thân hình Xích Viêm Hổ chấn động dữ dội, da lông toàn thân màu đỏ đều xoắn lại, phát ra một tiếng rống thê thảm, cặp mắt như chuông đồng lộ ra ánh mắt thống khổ, chân trước chộp mạnh lên mặt đất.

Rầm!

Mặt đất đều rung lên, Xích Viêm Hổ nặng tới tám trăm cân, cứ thế ngã trên mặt đất toàn thân co giật một hồi cuối cùng im lặng bất động.

- Hô hô!

Cho đến khi Xích Viêm Hổ tử vong, mọi người vẫn không thể tin tưởng.

Xích Viêm Hổ hung mãnh vô cùng, tàn bạo dị thường cứ thế bị một kiếm đánh chết? Bộ pháp vừa rồi giống như là bước trên bậc thang cầu vồng trong không trung rốt cục là sử dụng như thế nào?

Còn có tốc độ kinh người kia dường như còn nhanh hơn Xích Viêm Hổ!

Tên âm dương quái khí ở trong đám người há hốc miệng khó tin nhìn Hạ Ngôn đang đứng cạnh thi thể Xích Viêm Hổ, khiếp sợ trong lòng căn bản không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

- Đó. đó.

Tên âm dương quái khí không nói nổi một câu, tuy nhiên hắn thật sự không thể tin tưởng ánh mắt của mình.

- Trưởng trấn, khiêng thi thể Xích Viêm Hổ về đi. Giá trị của nó không nhỏ đâu.

Hạ Ngôn thu trường kiếm, cười khẽ một tiếng nói với Hạ Hầu Thắng còn đang kinh ngạc chưa tỉnh.

Nghe giọng nói Hạ Ngôn, thân hình Hạ Hầu Thắng mới tỉnh lại, yết hầu ho khan một tiếng, vội nói:

- Vâng! Vâng! Ta sẽ cho người khiêng về!

Nói xong Hạ Hầu Thắng kêu hai gã hộ vệ bước ra khỏi hàng, khiêng thi thể Xích Viêm Hổ trở về trấn nha. Thực lực Hạ Ngôn biểu hiện ra vừa rồi khiến cho Hạ Hầu Thắng hiểu rõ vì sao gia tộc lại phái Chấp sự trẻ tuổi này tới đây tiêu diệt dã thú.

Tuy rằng con Xích Viêm Hổ nặng tám trăm cân, tuy nhiên đối với người tu luyện đả thông hơn mười đường kinh mạch mà nói cho dù là một người cũng có thể khiêng thoải mái.

- Khoảng cách trang viên còn năm dặm, dọc theo đường đi có thể còn gặp không ít dã thú. Mọi người nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên một chút, lại nói với mọi người.

Tiếp theo mọi người đụng tới không ít dã thú, tuy nhiên cường đại nhất cũng xa xa không bằng Xích Viêm Hổ. Mỗi lần có dã thú rải rác xuất hiện, đều bị hộ vệ dùng vũ khí hợp lực giết chết.

Sau thời gian một nén nhang, mọi người tiến vào khu vực trang viên Hạ gia.

Hàng rào gỗ được dựng bốn phía trang viên đã sớm bị phá thành mảnh nhỏ. Đất trồng trọt trong trang viên cũng bị giẫm một mảnh bừa bãi.

- Ngao ngao!

- Grừ!

Rầm rầm!

Các loại tiếng kêu dã thú vang lên liên tiếp!

Đám nông phu vốn canh tác trong trang viên đã sớm thoát đi. Nhiều dã thú như vậy tập kích, nếu không chạy sợ rằng hẳn phải chết không ngờ. Mặc dù là tu luyện giả cũng không có khả năng ngăn cản nhiều dã thú như vậy.

Hạ Ngôn nhảy lên một tảng đá có vẻ to lớn, nhìn ra phía xa. Trong năm trang viên Hạ gia này đều có không ít dã thú đang phá phách.

- Chết tiệt, đám dã thú đáng giận!

Hạ Hầu Thắng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng khẽ đau, nắm chặt Thiên Lôi chùy trong tay.

- Chúng nó rất nhanh sẽ rời đi.

Hạ Ngôn nhìn Hạ Hầu Thắng, lấy bản đồ đêm qua hắn vẽ ra. So sánh với địa hình xung quanh trang viên, Hạ Ngôn liền biết vị trí đại khái Huyễn Ảnh Lang kia. Chỉ cần đánh chết hoặc đánh lui nó, như vậy đám dã thú này không đáng ngại.

- Chắc là trong khu rừng phương Bắc, cách nơi này khoảng ngoài ba dặm.

Huyễn Ảnh Lang là một dã thú cực kỳ giảo hoạt, cũng là nói nó sẽ không xông vào dã thú khác ở phía trước. Hơn nữa, nó sẽ không thường xuyên đổi nơi ẩn nấp. Một khi phát hiện ra nguy hiểm có thể uy hiếp tới nó, liền có thể lựa chọn thoát đi đầu tiên. Đương nhiên, muốn tìm tới nó cũng không phải dễ dàng.

- Các vị, dã thú nơi này liền giao cho các ngươi.

Hạ Ngôn đứng trên tảng đá, xoay người, đôi mắt lóe tinh quang nói.

Tiếp theo Hạ Ngôn từ tảng đá nhảy xuống, đem đồ vật thu vào trong áo. Thân thể "vèo" một cái vọt tới trước, rất nhanh chạy về hướng Bắc.

- Chấp sự Hạ Ngôn. Ngài muốn đi đâu, bên đó là nơi dã thú tụ tập đó!

Hạ Hầu Thắng thấy Hạ Ngôn không ngờ lại phóng tới nơi dã thú dày đặc, lập tức mở miệng lo lắng hô lớn.

Hạ Ngôn cũng không quay đầu, chỉ nói ba chữ:

- Huyễn Ảnh Lang!

Trong lòng Hạ Hầu Thắng căng thẳng, nhìn chằm chằm thân hình Hạ Ngôn, suy nghĩ xuất thần hơn nửa ngày chưa tỉnh.

- Đây. đây thật là không muốn sống a!

Một lát sau, Hạ hầu Thắng mới không thể nề hà, nỉ non khẽ nói. Mà lúc này thân hình Hạ Ngôn đã dần biến mất ở hướng Bắc. Tốc độ hắn nhanh vô cùng, mỗi một cái chớp mắt liền xông ra mấy chục thước.

- Trưởng. trưởng trấn.

Hai chân tên âm dương quái khí như nhũn ra, thấy Hạ Ngôn rời đi mới đứng ra khỏi hàng run giọng kêu Hạ Hầu Thắng.

Hạ Hầu Thắng liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói:

- Giơ cao vũ khí trong tay ngươi, nhắm tới đám dã thú này đi.

- Các vị huynh đệ, theo ta xông lên!

Mà một con dã thú gần mọi người nhất là ngoài hai trăm thước, đó là một con Bạo Hùng màu đen, mặt đỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio