Màn đêm dần bao phủ toàn bộ mặt đất , ngày mai sắp đến, lúc đó Khúc Y Nhiên sẽ chào đón đợt quân sự
Bất quá đêm nay còn một số việc y phải làm .
Quân sự phải tập trung tại phía bắc nhà giảng ,trong hai tuần sinh viên không được ra ngoài chỉ mang theo đồ dùng cá nhân cùng đồ tắm còn các thứ khác được phát .
Như vậy nhất định trong thời gian này phải đem linh thu hết , Khúc Y Nhiên quyết tâm kéo theo cả hai linh hồn kia ra ngoài .
Lúc này người đang yên ổn ngủ trên giường lại mở mắt nhìn theo bóng áo của y dù đêm đen đặc .
Đã trễ thế này ,ngươi sẽ làm gì ?
Khúc Y Nhiên đang bước xuống thì dừng cước bộ , Lí Mật theo sau y chít chít méo méo mà đề nghị hắn sẽ đi tìm nữ sinh tên là Tưởng Tư Xa thì thấy y dừng lại mà hỏi “ Làm sao , phát hiện ra sở trường của ta rồi ?”
“ Không , bạn cùng phòng của ta hóa ra không ngủ ”Y không nghe tự tiến cử của hắn .Muốn tìm một nữ sinh chỉ biết tên với hắn là khó .
“ Di sao ngươi biết hắn không ngủ ”
“Trực giác ” linh môi sư rất nhạy cảm gần như biết trước được tương lai luôn , họ biết nhiều nhưng không thể nói nhiều trừ khi thiên ý cho phép .
“ Nga ” Lí Mật gật đầu nhưng đột nhiên phát hiện Đông Phương biến mất ủ rũ “ Sao hắn đi thăm dò được còn ta thì không ?”
“ Đông Phương còn có thể ,ngươi thì không được ” Khúc Y Nhiên ôn nhu đả kích .
Lí Mật ‘..’ Thật đả kích a .
Bởi vì chưa khai giảng thầy giáo chưa đến nên nơi đó lúc nào cũng đóng cửa , số giáo viên còn dạy chia là hai loại “ đón tân sinh viên ”và “ trưởng khoa” Khúc Y Nhiên mới đến được hai ngày, ngoài bạn Ngụy Tấn và bạn cùng phòng cũng chưa quen ai chỉ biêt học trưởng lúc sáng nên không còn cách nào mới nhờ Đông Phương .
Lúc này họ còn không biết mạng trường có tác dụng , một chết sớm một mù công nghệ , về phần giáo chủ chỉ thấy cầm kim chưa từng thấy hắn lấy notebook lên mạng : “ Đừng nghĩ việc đó nữa , ngươi đi tìm tư liệu ta đi lấy đàn cổ ”
Lí Mật gãi đầu “ Cũng đúng ta còn nhiều thứ dùng được ” bắt đầu dẫn y đi , một người một quỷ đi qua sân khấu mới dựng mà Khúc Y Nhiên không để ý , y không chỉ muốn lên phát biểu diễn văn nghệ, mà còn phải làm thật hay .
Lí Mật nghĩ vậy mà cười rộ lên “đến rồi ,cửa này để ta mở khóa ” hắn giờ chỉ tác động được vật thôi , Lí Mật chui vào khóa sau đó cửa mở .
“Cảm ơn ” Khúc Y Nhiên trước khi đi vào còn nói với hắn “ Kì thật ngươi rất giỏi không cầm uể oải”, hắn là hắn ,Đông Phương là Đông Phương “ Đó là đương nhiên ” Đông phương không ở đây Lí Mật bị bức bách đã lâu có thể vùng dậy thẳng lưng không lo bị kim đâm cỡ nào tốt đẹp , cuộc sống bất công cho hắn một bạn cùng phòng thích thanh tĩnh .
Đây là phòng để cất nhạc cụ ,nhìn bên ngoài cũ nát nhưng bên trong cũng sạch sẽ , các nhạc cụ được bảo dưỡng tỉ mỉ trên giá chỉ có số đàn ở góc tường đứt dây mà chưa được nối trong đó có cả đàn cổ mà Lí Mật miêu tả .
Đàn cổ còn gọi giao cầm , thất huyền cầm nhạc cụ tối cổ của Trung quốc so với các nhạc cụ mới như Piano , violin thì thường bị mọi người lãng quên huống chi là đàn thiếu dây đóng bụi trong góc, hoa văn cũng mờ .
Khúc Y Nhiên đi tới đem cây đàn để trên mặt đất , cầm lấy khăn tay ca ca mua mà lau đàn , còn chà lên cả thân đàn và dây đàn
“ Tranh ” đã đụng vào dây đàn, thanh âm vang lên như thật lâu không có người chỉnh qua , lau đàn tưởng là đơn giản nhưng y lại rất tỉ mỉ , Lí Mật sửng sốt nhưng lại nghĩ Khúc ca bình thường vẫn thế , đối đãi với bất kì ai dù người hay quỷ đều rất chân thành ,hắn chưa bao giờ thấy y hàm hồ .
“ Vị bằng hữu trong đàn xin hiện thân ”lau xong ,đã lộ màu gốc là cây đàn lâu năm ,màu sắc không rõ nữa nhưng chỉ cần sờ lên sẽ thấy đóa hoa đó tinh mĩ như thế nào .
Một lát sau khói trắng bốc lên, một nam nhân áo trắng hiện ra tóc đen búi lên găm bằng một cây trâm ngọc áo trắng không hoa văn ,hai tay áo bay bay lay theo ánh sáng , sác mặt hắn trắng bệch mà nhìn người khác , không quên giới thiệu với người trước mắt “ Tại hạ Bá Nha ”
“ Tại hạ Y Nhiên ” y học hắn mà hành lễ ,
Bá Nha nhìn lên ,một người ôn nhuận như ngọc phía sau là một linh hồn ngốc nghếch thật tương phản , người kia cười lên .
Bá Nha cảm thán , đúng là kì nhân .
Khúc Y Nhiên thở dài “ Sao ngài ở trong đàn không đi ”
“ Tại hạ kì thật đang đợi người ”
“ Đợi ai ” hai người lúc này như nhau mà nghĩ đến một nhân vật , thất huyền cầm , Bá Nha chẳng lẽ đang đợi
“Tử Kì ” Lí Mật nói
“ Các ngươi đều biết Tử Kì ,ta chung quy còn chưa gặp hắn ” Bá Nha cười ảm đạm , ở trong cây đàn bao năm đi bao nhiêu nơi mà vẫn không gặp được hắn may mắn trông lớp học nghe nhắc đến việc hắn đánh đàn cho tri âm mà biết chút chuyện xưa , nguyên bản hắn là cô hồn nhưng vị giáo sự bị tai nạn máu bắn vào đàn hắn mới có thể hiện hình .
Bá Nha biết cây đàn làm người đó bị thương, khiến hắn tức giận đem đàn cắt dây từ đó tụ đóng bụi ở đây .
“ Thì ra chính ngươi biết mình đợi không dược Chung Tử Kì ”Lí Mật nói , sao lại chấp nhất ?
“ Ngươi là đang đợi người biết tâm ngươi” Khúc Y Nhiên nói .
Bá Nha kinh ngạc “ Đúng ” nói hắn là cầm tiên chi bằng gọi hắn là cầm si , khúc đàn tri âm nay bị cải biến nhiều nhạc cụ quá hắn chỉ muốn có người đàn tử tế hoặc nghe thấu hiểu thấu thôi , cổ cầm ở đây mà hắn lại thiếu một tri âm .
Khúc Y Nhiên nói “Ngươi đánh đàn được không ?’
“Dựa vào thủ chi , phải có người thủ chi ” Lí Mật không đành lòng “ Khúc ca ,bằng không anh cho tiên sinh đàn một khúc biết đâu có người nghe hiểu .
“ Ngươi cho ta là cái gì ” Y đánh đàn thì sinh viên toàn khoa sẽ đến chắc
“ Ngươi a ngươi có cơ hội mà , buổi biểu diễn đó , ngươi có tiết mục ”
Được rồi y quên mất , đây quả thật là cơ hội .
Nhưng là ….