Chương
Muốn đi xem kịch vui đương nhiên sẽ muốn chuẩn bị tốt một phen. Thanh Hiện làm đội trưởng, phân mọi người thành từng đội nhỏ, hắn và Lam Trản sẽ xung phong thám tính tin tức. Những người khác thì hảo hảo mang theo thức ăn theo đuôi tới là được
Nhưng lại có một người không có được nhàn nhã như vậy, Mộc Á Tùy vung tay đánh vào đầu mình vài quyền, rõ ràng cậu là hăng hái ra tay vì việc nghĩa, thế nhưng tại sao lại bị người ta nói mình là tội phạm? Ngước mắt nhìn bóng hình phản chiếu lên cái ly trên bàn, Mộc Á Tùy mãnh liệt nhìn hồi lâu – cậu có chỗ nào lớn lên giống người có mặt mũi bỉ ổi hèn mọn!
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Á Tùy nhuốm màu buồn rầu, Lâm Thần Cương không thể kiềm nén mà câu lên. Không thể trách hắn lúc này cười người gặp nạn, thật sự thì trước kia, hắn đã nếm qua không ít khổ từ Tử Tiêu, mà nguyên nhân chính là cái người ngồi trước mặt này
"Tại hiện trường không có những người nào khác, chớ nói đến có nhân chứng mục kích, vì vậy lời khai của tiểu tử kia mới chính là mấu chốt" Nói xong câu này, Lâm Thần Cương đúng như ý nguyện mà nhìn lông mày của Mộc Á Tùy chen lại thành chữ bát, trong nháy mắt tâm tình liền vô cùng tốt
Nhấp một ngụm trà, Lâm Thần Cương vặn người, hạ mắt nhìn cậu, đang chuẩn bị nói thêm lời đả kích, cửa liền 'ba' một tiếng đẩy ra, Giản Hoa cả người phong trần mệt mỏi đi đến. Lâm Thần Cương vừa nghĩ liền biết không tốt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười nịnh nọt
"Cậu, có phải hay không là làm việc quá sức? Ách, có mệt hay không?"
Bộ dạng ân cần chân chó của hắn khiến cho Mộc Á Tùy âm thầm lắp bắp cả kinh, cảm giác không khí xung quanh hai người kia như thế nào có chút quỷ dị? Không lẽ bọn họ thật sự......
Không đợi cậu thật sự nghĩ ra chuyện gì, Giản Hoa liền hướng đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống
"Trở về sớm một chút, trong nhà không có thấy anh, hỏi người trong cục mới biết là anh ở chỗ này...."
"Cậu là lái xe suốt đêm đến đây?" Lâm Thần Cương ngắt lời hắn, khóe miệng đã cong lên thành một vòng thật sâu, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Mộc Á Tùy nhìn nhìn liền tỉnh ngộ - loại ánh mắt này chỉ có đối với tình nhân mới hiện ra. Không thể tưởng tượng được là bọn họ lại ở cùng một chỗ
Trong lúc cậu cảm khái nhân sinh liền không phát hiện được, bản thân của cậu trong mắt của Lâm Thần Cương chính là một cái bóng đèn siêu cấp, lại còn 'vụt vụt' sáng đến chướng mắt
Cũng may là Giản Hoa lên tiếng, Lâm Thần Cương mới đem gậy từ bên hông rút trở về
"Đứa bé kia thân phận không hề đơn giản, xem ra lần này có chút phiền toái...."
Lâm Thần Cương bĩu môi chẵng hề để ý "Có cái gì ghê gớm, cùng lắm thì đem người này giao ra là được rồi"
Giản Hoa biết rõ hắn chính là ghét những chuyện tính toán trên quan trường, nhìn dáng vẻ của hắn là biết hắn không đem đương sự để vào trong mắt. Trong mắt anh, hắn chỉ mãi mãi là một đứa trẻ không chịu lớn, đối với cái án này, vẫn không biết nên làm gì bây giờ.
"Tôi hiểu rõ ý của anh, nhưng tôi vẫn phải giúp anh hiểu ra được, lúc tôi vừa đến, là cục trưởng tự tới đem người rời đi" Thoáng dừng lại, Giản Hoa tiếp tục nói "Vụ án chúng đã kết, cho nên sai sót lần này...."
Lâm Thần Cương gật đầu hiểu rõ "Cậu là sợ cục trưởng đẩy tôi ra ngoài, chịu tiếng xấu, yên tâm đi, tôi tự có cách"
Giản Hoa cười cười "Vậy thì chắc tôi lo lắng thừa rồi"
Lâm Thần Cương trên mặt lộ vẻ ấm áp, vừa định nói ra vài lời tri kỉ, liền nhìn thấy hai tai của Mộc Á Tùy dựng thẳng
"Cậu đi ra ngoài!" vươn tay đẩy đi, không hề có chút lưu tình đem Mộc Á Tùy đuổi ra khỏi phòng. Mộc Á Tùy lảo đão hai cái, mắt thấy muốn ngã, đột nhiên có một cái tường thịt đứng chắn cho cậu, sau đó là mùi hương quen thuộc quấn quanh mũi
"Anh, anh, sao anh lại tới đây?" Mộc Á Tùy lắp bắp nhìn hắn, không biết là kinh hỉ hay là sợ hãi. Chống lại cái ôm của người nọ, nhưng nhìn đôi mắt tím sâu không thấy đáy, cậu đột nhiên có chút chột dạ
Tử Tiêu không nói một lời nhìn cậu, Mộc Á Tùy lập tức cảm thấy cả người phát lạnh, nhịn không được muốn giãy ra. Tử Tiêu lại nắm thật chặt cánh tay, sắc mặt càng thêm khủng bố. Mộc Á Tùy còn không kịp phản ứng thì chợt nghe 'A' một tiếng kinh hô, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Thần Cương bị treo lên cao cao
"Tôi...." Mộc Á Tùy đang muốn mở miệng, Tử Tiêu đột nhiên âm trầm nhìn cậu
"Muốn cầu xin cho hắn?" Loại bộ dạng khủng bố này khiến cho lời đến bên miệng lại không có cách nào thốt ra, nuốt ngược trở lại – cậu bây giờ còn khó mà bảo toàn bản thân a
Nhưng rõ ràng người nên nói xin lỗi là hắn! Mộc Á Tùy oán hận nghĩ, trong nội tâm liền vô cùng nghẹn khuất. Tử Tiêu nâng cậu lên, phóng một cái tiến vào văn phòng của Lâm Thần Cương, ván cửa lập tức bị đóng lại, chặn đứng những ánh mắt tò mò của người khác
Eo của Mộc Á Tùy bị ghìm đến đau nhức, khí cũng xông lên đỉnh đầu
"Buông tay.... đến khi nào thì anh mới tôn trọng ý kiến của tôi?"
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như bằng của Tử Tiêu, trong nội tâm của Mộc Á Tùy càng ủy khuất cùng bất mãn, giọng nói cũng càng thêm lớn
"Tôi nói anh buông tay!"
Không khí lập tức cứng lại, rốt cuộc Tử Tiêu cũng chậm rãi buông Mộc Á Tùy ra, đôi mắt yên lặng nhìn cậu, trong ánh mắt hắn vẫn chỉ mãi phản chiếu hình ảnh cậu, không có vật gì khác. Trên thực tế thì xác thực là như vậy, Lâm Thần Cương bị bỏ qua liền 'ba' một tiếng, hung hăng ngã ở trên sàn nhà
Đang muốn đứng lên đối chất liền đơn giản bị Giản Hoa kéo ra ngoài. Nhìn cái tình hình này, Lâm Thần Cương vừa muốn quạt gió châm thêm lửa, nói không chừng thì liền bị Tử Tiêu diệt. Bất quá, tình cảnh hai người căng thẳng như vậy, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy
Trong lòng hắn thầm cân nhắc, nhưng trên mặt thì bất động thanh sắc, thuận tay đóng cửa, lưu lại hai người tự giải quyết chuyện của mình
Trong phòng yên tĩnh, Mộc Á Tùy lập tức có chút hối hận. Cậu bình thường đều ôn hòa, mặt đỏ gân cổ cãi nhau lớn tiếng thì vẫn là lần đầu tiên. Huống chi người này lại chính là Tử Tiêu.....
"Tôi, tôi chỉ là cảm thấy, những chuyện của tôi anh đều nhất thanh nhị sở, mà những chuyện về anh, anh vẫn thủ khẩu như bình. Những chuyện khác tôi đều im lặng không nói, nhưng chuyện lần này, rõ ràng là có quan hệ đến tôi, vậy thì tại sao anh lại vẫn còn muốn gạt tôi....." Mộc Á Tùy đứt quãng nói ra những điều cậu suy nghĩ từ sâu bên trong nội tâm, cố gắng lựa chọn từ ngữ để nói, vì vậy dừng lại rất nhiều lần.
(nhất thanh nhị sở: biết rõ không sót cái nào; thủ khẩu như bình: giữ kín mọi chuyện)
Tử Tiêu nhìn cậu, chậm rãi nói "Không cần thiết....."
"Không cần thiết?" Mộc Á Tùy đem lời nói của hắn lập lại, ngọn lửa trong nội tâm sắp tàn thì lại một lần nữa bùng cháy
"Anh cho rằng là không cần thiết phải.... phải nói cho tôi biết? Chính là, anh nghĩ tôi chỉ là một người bình thường vô dụng, giúp cái gì cũng không được?...."
"Không phải...." Tử Tiêu mở miệng giải thích, nhưng Mộc Á Tùy lúc này như là con sư tử bị chọc giận, nói cái gì cũng đều không nghe thấy
"Tôi hiểu! Chính là, đây là chuyện của tôi, anh ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, anh dựa vào cái gì mà thay tôi quyết định? Anh dựa vào cái gì mà muốn tìm mảnh linh hồn kia về lại cho tôi? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi muốn cùng anh ở một chỗ vĩnh viễn?"
Liên tiếp đưa ra những câu hỏi, Mộc Á Tùy bị sự tức giận khống chế, lời vừa thốt ra, chính cậu cũng có chút hối hận. Không khí thoáng lạnh tới cực điểm, ai cũng không dám mở miệng, Mộc Á Tùy cơ hồ nghe thấy nhịp tim của mình
Tử Tiêu lui một bước về phía sau, con ngươi đã hoàn toàn biến thành màu tím
"Cho nên, cậu không muốn?"
Mộc Á Tùy cứng đờ, đầu lưỡi cứng lại, không khí trầm mặc lan ra khắp cả căn phòng.....
Ánh mắt của Tử Tiêu vẫn một mực dán chặt lên người cậu, tựa hồ đã qua hơn nửa thế kỷ, lâu đến mức chân của Mộc Á Tùy bắt đầu run rẩy, Tử Tiêu đột nhiên xoay người, trong nháy mắt liền biến mất không thấy
Mộc Á Tùy ngơ ngác không kịp phản ứng, Tử Tiêu đây là – đối với cậu không còn hy vọng? Người này, vĩnh viễn đều kiêu ngạo như thế, liền ngay cả một câu muốn giữ lại cũng đều không có
Giống như mất hết sức lực, Mộc Á Tùy ngồi chồm hổm xuống, vùi đầu vào trong đầu gối
-------------------------------
"Anh cứ như vậy mà buông tay?" Thanh Hiện nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, cười như không cười nhìn người trước mặt. Người này cũng có lúc nhìn trăng mà phiền muộn, ngẫm lại thì cũng thật quỷ dị
Không để ý lời của Thanh Hiện, Tử Tiêu đưa lưng về phía hắn, trong nội tâm bực bội một hồi. Lời của Thanh Hiện làm hắn lại nghĩ tới chuyện vừa nãy mà hắn đã muốn quên đi.
"Lời của Á Tùy khiến cho tôi nhận thức được, có lẽ tôi cùng Hoàng Nghiêu năm đó là giống nhau. Tôi xác thực là không có hỏi qua cậu ấy có nguyện ý bỏ qua sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tôi hay không. Làm tổn thương cậu ấy, thì tôi cùng Hoàng Nghiêu cũng không khác nhau điểm nào"
Lời của hắn không mang theo chút cảm xúc nào phát ra, thiếu chút nữa đã làm cho Thanh Hiện bật cười thành tiếng
Không phải hắn không đồng cảm, mà là, những người rơi vào lưới tình – đều thật sự rất ngu! Tử Tiêu cao ngạo như vậy, cũng sẽ vì tình mà khổ sở một phen
"Có lẽ cậu ấy nhất thời nói nhảm" Không biết vì cái gì, khi nghe Thanh Hiện nói ra những lời này, cảm xúc gì đó đều bị phá hư.
Thế nhưng, xét thấy hậu quả quá mức nghiêm trọng, hắn cuối cùng cũng không đem ý tưởng xấu xa nào mang vào
Tử Tiêu nửa ngày cũng không nói, liền ngay lúc Thanh Hiện xoay người chuẩn bị rời khỏi, hắn đột nhiên mở miệng
"Nói nhảm? Á Tùy sinh khí? Vì cái gì?" Trong lời nói mang theo tia mê man khiến cho Thanh Hiện cũng không nhịn được mà phì cười
Một bên thì tức giận như một cái núi lửa bộc phát, còn một bên vẫn mê man không biết người kia vì sao mà tức giận
Loại chuyện tình này, thật sự làm cho người ta – nhịn không được muốn đổ thêm dầu