“Công tử tẩy xong chưa ạ?” Cung nữ mới rồi ở ngoài cửa lên tiếng hỏi.
“Ừ, được rồi, vào đi” Ly Thu thay một bộ y phục mới sạch sẽ nghiêng người dựa vào bên giường.
Cửa mở, ló ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, ánh mắt sau khi nhìn thấy Ly Thu có chút vui vẻ không giấu diếm.
“Công tử, nô tì tên Tiểu Ngọc, là Hoàng thượng phân phó nô tì tới hầu hạ công tử” Tiểu cung nữ nọ có lẽ chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
“Sao ta nhìn ngươi hơi quen?”
“Trí nhớ công tử thật tốt, nô tì trước kia là nha đầu ở Ly Thu Uyển.”
“À?” Nhắc tới Ly Thu Uyển, Ly Thu cảm thấy thân thuộc, gượng cười với Tiểu Ngọc.
“Công tử, người có gì muốn mang theo không? Chúng ta phải chuyển tới nơi khác rồi” Tiểu Ngọc nhìn trái nhìn phải một hồi, tay cũng chuẩn bị giúp Ly Thu thu dọn đồ đạc.
“Chuyển đi? Đi đâu?” Tuy rằng đã ở trong phòng này khá lâu rồi, nhưng y chưa từng một lần bước chân ra ngoài, không biết đây là nơi nào, lại càng không biết mình phải chuyển đi đâu.
“Hoàng thượng hạ chỉ cho công tử chuyển tới Quảng Hàn cung” Tiểu Ngọc cúi đầu, song mâu ngập tràn sợ hãi không dám nhìn Ly Thu.
“Quảng Hàn cung?” Ly Thu lặp lại ba chữ vừa nghe, miễn cưỡng cười nhạt “Tiểu Ngọc, nói cho ta biết, Quảng Hàn cung này có phải lãnh cung?”
“Việc này…Nô tì vừa tiến cung được vài ngày…cũng không biết…” Tiểu Ngọc càng cúi gằm mặt xuống.
“Tiểu Ngọc! Nói thật đi.”
“Hồi công tử, là…là..lãnh cung” Tiểu Ngọc bỗng rất muốn khóc, nàng thực lòng thương cảm cho chủ tử của mình, còn nhớ ngày đó ở Ly Thu Uyển xa xa, nàng thấy chủ tử được Hoàng thượng yêu thương che chở trong lòng bàn tay, mà tại sao chớp mắt một thoáng mọi chuyển đều đã không còn như cũ?
“Lãnh cung à….” Ly Thu cảm thấy thật hoang đường làm sao, chẳng thể nghĩ được bản thân lại trở thành kẻ đầu tiên đương triều bị ném vào lãnh cung, mà y lại còn là nam nhân!
Thì ra, Quảng Hàn cung nọ, không phải trên cung trăng xa vời, mà nằm trong bốn bức tường cung cấm đỏ thẫm.
Quảng Hàn cung cũng chẳng có Hằng Nga, lại có một con hát tên Ly Thu.
[Văn An, ngươi bảo trên mặt trăng thực sự có Hằng Nga, có Quảng Hàn cung hay không?]
[Ngốc tử, ngươi sao vậy? Lại muốn diễn Quý phi sao?]
Lúc này, y có phải nên tức cảnh mà diễn một vở Quý phi túy tửu hay chăng?
Hồi tưởng lại, trái tim y chợt nghẹn một nỗi bi thương vô vọng, thân thể vốn đã không thể gắng gượng được dường như bị rút cạn nốt chút sức lực cuối cùng, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu dần trở nên mơ hồ, đầu váng vất đau nhói.
Trước mắt một màu đen tuyền ngột ngạt, y chưa kịp minh bạch bản thân bị làm sao, lại đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực lên, cơ hồ như da thịt trên người đều toàn bộ nứt toác ra.
“Công tử? Công tử? Người làm sao vậy? Người đừng dọa Tiểu Ngọc!!!” Tiểu Ngọc vội ôm lấy Ly Thu đã ngã quỵ xuống đất.
Nhờ vậy mới phát hiện ra, bên dưới lớp y phục mong manh kia, từng sợi tơ máu đỏ tươi đã chầm chậm lan ra.
Hai tay run rẩy cởi bỏ y phục trước ngực Ly Thu, Tiểu Ngọc trợn trừng mắt nhìn đến quên cả kinh hoàng thét lên.
Miệng vết thương khắp người y kia đều đang chảy máu, da thịt xung quanh sưng tấy lên, dường như sắp vỡ nứt hết cả.
Là nhiễm trùng!
“Công tử, người bị thương thành ra thế này rồi sao còn để dính nước! Người không muốn sống nữa hay sao!” Tiểu Ngọc ôm lấy Ly Thu đã hôn mê mà khóc gào lên.
Quảng Hàn cung, một nơi hoang vu hẻo lánh nằm ở mạn bắc Hoàng cung.
Quạnh quẽ, tiêu điều, thê lương, từ trước tới nay không biết đã bao nhiêu vị tần phi thất sủng ở nơi này hóa điên hóa dại, già yếu mà chết.
Từ khi Tiên hoàng băng hà, những phi tử vốn ở trong này đã bị đưa tới am ni cô xuất gia, niệm kinh siêu độ cho Tiên hoàng.
Vậy nên, nơi cung uyển trống trải này hiện giờ chỉ có một vị chủ nhân, một kẻ không phải là phi tần cũng chẳng phải nữ tử, một con hát tên Ly Thu.
Tại cái triều đại nam phong phóng túng cùng cực này, trong cung có vài cái nam sủng, có gì là không được?
“Sao rồi?” Một giọng nói thấp trầm nôn nóng hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, công tử vẫn chưa tỉnh” Tiểu ngọc len lén liếc mất nhìn nét lo âu trên mặt Hoàng đế, hình như lại nhìn thấy vị Ninh vương dịu dàng hồi nào ở Ly Thu Uyển.
“Được rồi, lui xuống đi” Tiểu Ngọc đi khỏi, Hoàng Phủ Kỳ đăm chiêu nhìn Ly Thu nhíu chặt mi mê man trên giường.
“Sao ngủ rồi vẫn còn nhíu mày” Hoàng Phủ Kỳ vươn tay vuốt lên nếp gấp giữa hàng lông mày cho y, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức người đang say ngủ.
Hoàng đế tới lãnh cung?
Đúng vậy, sở dĩ Hoàng Phủ Kỳ tới lãnh cung, là vì nghe nói Ly Thu bị bệnh.
Là một tiểu thái giám nói cho hắn biết Ly Thu đã mê man ba ngày liền chưa tỉnh, hắn rốt cuộc dẹp hết mớ tấu chương chất cao như núi, tùy tiện mang theo một thiếp thân thái giám thừa dịp đêm khuya yên tĩnh lén lút tới Quảng Hàn cung.
Rồi nhìn thấy Ly Thu nằm trên giường gầy rộc hẳn đi, hắn chỉ còn duy nhất cảm giác bị ai đó siết chặt lấy trái tim mình, bỗng chốc đau thắt.
“Lạnh” Hắn nghe thấy Ly Thu yếu ớt rên rỉ một tiếng nho nhỏ.
“Thu nhi lạnh sao?” Hoàng Phủ Kỳ bước tới bên giường lấy tay chạm vào khuôn mặt lạnh như băng của Ly Thu, quả thực là lạnh quá.
Vừa định lớn tiếng kêu hạ nhân “Đốt lò sưởi”, lại đột nhiên nghĩ ra lãnh cung hình như không có thứ này.
Không thể đi nơi khác lấy về, quá nửa đêm rồi đâu cần thiết làm náo loạn cả lên cho mọi người đều biết Hoàng đế hắn tới lãnh cung.
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Kỳ cởi áo khoác phủ lên trên chăn của Ly Thu, rồi bản thân hắn cũng tiến vào trong chăn.
Ngồi dựa vào giường sát cạnh Ly Thu, còn không quên khép chặt lại mép chăn cho y.
Như ý thức được ấm áp bên người, Ly Thu theo thói quen dụi người về phía nguồn nhiệt, cả thân thể kề sát vào người Hoàng Phủ Kỳ hấp thu lấy hơi ấm.
Hoàng Phủ Kỳ buồn cười nhìn Ly Thu cạnh bên co người thành một đống, đành phải ôm lấy y, lại nhịn không được mà cúi đầu hôn lên cái trán xinh đẹp của y.
“Văn An, đừng náo loạn” Ly Thu nghiêng người đi, nâng tay vòng qua thắt lưng Hoàng Phủ Kỳ càng chui vào sâu trong lòng hắn.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn Ly Thu vừa nói mê, trong lòng thấy thực ấm áp ngọt ngào, nhớ lại ngày trước ở Ly Thu Uyển, cuối cùng lại thất thần.
Cứ ngơ ngẩn ngồi như vậy tới tận khi mặt trời lấp ló phía chân trời, mới bừng tỉnh xuống giường mặc lại y phục rời khỏi lãnh cung.
Qua ngày hôm đó, Ly Thu cuối cùng cũng tỉnh, vết thương trên người đã hết sưng bắt đầu đóng vảy.
“Công tử, người ăn chút gì đi” Tiểu Ngọc bưng một bát cháo đi vào phòng.
“Ta không đói” Sau một trận ốm liệt giường này khẩu vị Ly Thu lại càng kém đi, cơm ăn mỗi ngày đều rất ít, đôi gò má vốn tròn trịa giờ đã hõm cả vào.
“Dù gì cũng phải lót dạ một chút, bằng không uống thuốc vào rất hại dạ dày. Công tử, người ăn một ít đi được không?” Tiểu Ngọc cầu xin nhìn Ly Thu.
“Thôi được” Ly Thu rốt cuộc đành đầu hàng, nhìn Tiểu Ngọc luôn cẩn thận chiếu cố chính mình như thế, y cũng không đành lòng cự tuyệt ý tốt của nàng.
Tiểu Ngọc vui mừng mà cười tươi, nàng thực sự rất nhớ một chủ tử lúc xưa luôn cười thật vui vẻ thật dịu dàng thật hạnh phúc.
Mỗi lần từ xa xa nhìn thấy chủ tử như vậy, nàng cũng đều cảm thấy vui sướng thỏa nguyện cùng người.
Nàng không tin hai người đã từng yêu thương sâu sắc đến vậy, chỉ như thế liền chấm hết.
Một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi hoa, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp đơn thuần như vậy.
Nàng làm sao biết thế gian này, yêu càng sâu, lại càng dễ dàng thương tổn cả hai người.
Không trọn vẹn, lại thường thường là thứ tình ái khắc cốt ghi tâm nhất trên đời.
Bận rộn mất vài ngày, Hoàng Phủ Kỳ cuối cùng cũng có thời gian tới lãnh cung.
Nhìn Hoàng Phủ Kỳ đạp lên ánh trăng bạc mà tới gần, Ly Thu hơi ngây ngẩn không biết nên làm gì, nhưng rất nhanh y cũng tự mình trấn định lại.
“Cung nghênh Hoàng Thượng” Ly Thu không hoảng hốt chẳng vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Bình thân” Hoàng Phủ kỳ vươn tay định nâng y dậy, trong lúc do dự lại thu tay về sau lưng.
“Tạ ơn Hoàng thượng” Ly Thu đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía sau Hoàng Phủ Kỳ cười mỉm, nói “Hoàng thượng không mang gì theo sao?”
“Gì?” Hoàng Phủ Kỳ có chút khó hiểu.
“Chẳng phải Hoàng thượng đã nói mỗi lần sủng hạnh tiểu nhân sẽ ban cho một chén xuân dược sao? Hay hôm nay Hoàng thượng đến không phải để sủng hạnh tiểu nhân?” Ly Thu mỉm cười xinh đẹp đến lạ thường, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Hoàng Phủ Kỳ hơi ngớ ra, như cố gắng suy nghĩ ý tứ trong lời Ly Thu, im lặng nửa ngày không nói gì, hồi lâu hắn hiểu ra, tức giận đem toàn bộ những lời ôn nhu vốn định nói giữ lại trong lòng.
Nhìn Ly Thu biểu tình xem thường mọi chuyện, Hoàng Phủ Kỳ thu liễm lại vẻ mặt ôn nhu vừa rồi lạnh lùng nói “Nghỉ ngơi được mấy ngày ngươi lại càng phóng túng hơn nhỉ, trẫm còn làm thân thể ngươi e không chịu được”
“Việc này tiểu nhân quen rồi” Ly Thu cật lực làm cho giọng nói của mình nghe được ôn hòa rành mạch.
“A, quen rồi?” Hoàng Phủ Kỳ nhíu mày, nắm lấy cằm Ly Thu bắt y nhìn thẳng vào mắt mình, “Là năm đó ở gánh hát quen rồi, hay là ở chỗ Hoàng Phủ Hùng quen rồi?”
Lời nói đến độ này, dù cho tức giận của Hoàng Phủ Kỳ ban đầu là cố tình, cũng bắt đầu không thể khống chế được nữa, bất giác mạnh tay hơn, hoàn toàn không để ý tới Ly Thu đã đau tới cắn môi.
“Chúng ta diễn hí dạng lão gia nào chẳng từng gặp qua? Nhớ khi đó tiểu nhân còn một mình đồng thời hầu hạ mấy vị lão gia. Hoàng thượng thân thể kim quý, tự nhiên lại cho rằng ai cũng như mình. Tiểu nhân kỳ thật chỉ là loại người tiện mệnh, chẳng đáng Hoàng thượng quan tâm!”
“Ngươi… ! Thôi, nhìn thấy ngươi đã thấy ghê tởm, trẫm không có hứng thú với loại ti tiện ngàn người cưỡi vạn người đè!”
Hoàng Phủ Kỳ hất tay khinh ghét nhìn Ly Thu, cuối cùng không chút luyến lưu xoay người bước nhanh ra khỏi lãnh cung.
Tâm tình dào dạt mà đến, lại lạnh lùng tàn nhẫn bỏ đi, Hoàng Phủ Kỳ không biết tại sao cục diện lại thành ra thế này, hắn không hiểu.
Chỉ là, lời Ly Thu nói ra từng chữ như đao sắc, đâm xuyên vào lòng hắn, khiến hắn phẫn hận cực độ, nhưng lại cũng vì thế mà run rẩy không thôi.
Xoa xoa chỗ cằm bị siết đau, Ly Thu thê lương nở một nụ cười, thân mình mềm nhũn ra ngã ngồi xuống giường.
Hoàng Phủ Kỳ làm sao biết được, chọn lựa một chén độc dược cùng xuân dược kia, đã hủy diệt chút hy vọng cuối cùng nơi đáy lòng y.
Kẻ khác đối đãi với y thế nào cũng không hề gì, y có thể chịu đựng được, y có thể chẳng để tâm, y có thể coi như bị mình chỉ bị chó cắn càn thôi!
Nhưng mà người tổn thương y lại chính là người y yêu nhất, làm sao y chịu đựng nổi sự nhục mạ này?
Mà vừa rồi, hắn còn nói y là kẻ đê tiện ngàn người cưỡi vạn người đè? Cũng phải, y đã bao giờ là kẻ thuần khiết đâu! Không đê tiện thì còn là gì?
Vậy nhưng trước kia Hoàng Phủ Kỳ ngươi chẳng phải từng yêu ta sủng ta coi ta như bảo bối đó sao?
Là ai dâng ta lên tận miệng kẻ khác, là ai tự tay ném ta vào hầm lửa?
Đến cùng thì ai là người cho ta khao khát rồi lại tự tay mai táng chút hy vọng cuối cùng của ta?
Trước lừa gạt, sau tổn thương, chà đạp giày xéo, lòng này đã hóa thành bọt nước vỡ tan.
Tâm ngươi cũng là máu là thịt, đau đớn này, có tỏ rõ được chăng?